Bắc Hải Nhân Hoàng nhìn Lâm Bắc Thần giống như nhìn một con Sa Điêu.
Thế là Lâm Bắc Thần cười nịnh nọt, vẫn không cam lòng nói: "Bệ hạ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, có công pháp, bí tịch tu luyện, đan dược gì của Thần giới... Cho dù là một thứ cất trữ đại loại như nhẫn của lão gia gia không?
Bắc Hải Nhân Hoàng cũng coi như là thực sự thấy được sự vô sỉ của Lâm Bắc Thần. Lúc đó trẫm hạ chỉ, chứng nhận tiểu tử này là não tàn, tuyệt đối là một ý chỉ anh minh nhất trong những năm nay.
Thật sự là một lời thành sấm.
"Trí nhớ của trẫm rất tốt, chính là không có thứ gì cả."
Bắc Hải Nhân Hoàng gằn từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
"Haizz, ông ta thực sự không phải là một ba ba hợp cách."
Lâm Bắc Thần vô cùng phiền muộn thở dài một hơi, sau đó lại không nhịn được, tò mò hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Cái gọi là Chiến Thiên Quân không tuân theo điều lệnh, toàn quân bị diệt, lại là chuyện gì vậy?"
Trong mắt của Bắc Hải Nhân Hoàng thoáng qua một chút vẻ thù hận.
Rất rõ ràng, ông ta nhớ tới chuyện gì đó khó mà buông bỏ được.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Bắc Thần, hít một hơi thật sâu, Bắc Hải Nhân Hoàng tiếp tục nói: "Khi cha ngươi suất quân đi tới chiến trường Bắc Cảnh, phát giác được tính toán của thế lực âm thầm kia, liền sửa lại tuyến đường hành quân, trẫm phỏng đoán, lúc đó ông ta muốn Chiến Thiên Quân tiếp tục tồn tại, suy cho cùng đây là thiết quân tinh nhuệ do một tay ông ta bồi dưỡng nên, cũng coi như là giữ lại một phần chiến lực cường đại cho Bắc Hải, có thể đối kháng với đế quốc Cực Quang... Nhưng rất đáng tiếc, mưu đồ của ông ta thất bại, Chiến Thiên Quân bị thế lực âm thầm rình rập kia, giết chết toàn bộ, còn phụ thân ngươi trong trận chiến ấy, cũng sống chết không rõ, không biết tung tích."
Thì ra là bởi vì tổn thất Chiến Thiên Quân mà oán hận.
Lâm Bắc Thần có thể hiểu được.
Đế quốc Bắc Hải trong khoảng thời gian gần một năm trong quá khứ, ở vào thế hạ phong trên chiến trường Bắc Cảnh, bước đi khó khăn, có liên hệ rất lớn với việc mất đi đội quân át chủ bài Chiến Thiên Quân này.
"Vậy sự mất tích của tỷ tỷ ta..."
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Bắc Hải Nhân Hoàng lắc đầu: "Cũng không phải là trẫm ra tay."
"Ồ?"
Lâm Bắc Thần biểu thị ngài nói tiếp xem.
Bắc Hải Nhân Hoàng quả nhiên tiếp tục nói: "Lần cuối cùng khi cha tới gặp ta, hết lần này đến lần khác dặn dò sắp xếp đối với ngươi, nhưng đối với tỷ tỷ kinh tài tuyệt diễm kia của ngươi, lại không nhắc tới một từ, sau này trẫm cũng đã suy nghĩ qua, liền sai người âm thầm đi đón tỷ tỷ ngươi đến kinh thành, đáng tiếc còn chưa kịp xuất thủ thì nàng đã mất tích rồi!"
Lâm Bắc Thần nghe đến đó, vẫn tỉ mỉ phân tích, Lâm Thính Thiền rốt cuộc là chủ động mất tích, hay là bị thế lực âm thầm kia bắt làm tù binh.
Chờ đã.
Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ ra một việc.
Ngày đó, tiểu quận chúa của đế quốc Cực Quang Ngu Khả Nhi, từng cầm một cái khăn gấm tới tìm mình, sau khi Vương Trung phân biệt, hắn vô cùng kích động mà đưa ra kết luận: Đây tuyệt đối là khăn tay của Lâm Thính Thiền.
Cho nên Ngu Khả Nhi rất có khả năng là biết được tăm tích của Lâm Thính Thiền. Chậc chậc chậc.
Chẳng lẽ bà cọp cái kia vừa thấy tình huống không ổn, liền trực tiếp phản quốc đầu hàng địch, đến đế quốc Cực Quang rồi sao?
"Haizz, lão cha và lão tỷ đáng thương kia của ta..."
Lâm Bắc Thần giả vờ cảm khái, nói: "Ta nhất định phải tìm được bọn họ..."
Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: "Đúng rồi, bệ hạ, vừa rồi không phải ngài muốn phong thưởng ta sao? Ngài đã không có tiền, lại không có thứ đại loại như thần đan thần dược, vậy chi bằng như vậy đi, ngươi cứ trực tiếp phong ta làm 'Hành hung Vệ Thị đại tướng quân', trao tặng ta binh quyền và quyền lực chinh phạt Thiên Thảo hành tỉnh, ta muốn đi diệt Vệ Thị."
Lâm Bắc Thần đối với Lâm Cận Nam và Lâm Thính Thiền, không có tình cảm quá sâu.
Cho nên cũng không muốn dính líu đến những chuyện lộn xộn này.
Vừa nghĩ tới việc đối phó với cái gọi là thế lực thần bí kia, liền cảm thấy đây không phải là việc cần làm.
Biểu cảm trên gương mặt của Bắc Hải Nhân Hoàng trở nên nghiêm túc. "Ngươi khẳng định muốn diệt Vệ Thị sao?"
Ông ta nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi biết nội tình của Vệ Thị không?" "Nội tình?"
Lâm Bắc Thần sờ cằm của mình, nói: "Không phải chính là đại gia tộc của đế quốc sao? Nhiều nhất là đằng sau có Thần Ma âm thầm ủng hộ làm chỗ dựa, ta có lẽ cũng có thể đối phó được. Không giấu gì bệ hạ ngài, bây giờ ta rất mạnh, trong nháy mắt, phá tộc diệt quốc, suy nghĩ xoay chuyển một cái, thí thần diệt ma, ha ha ha."
Bắc Hải Nhân Hoàng: "?"
Diệt quốc?
Ta cảm giác ngươi đang uy hiếp ta.
"Phía sau Vệ Thị có Thần Ma chống lưng là không sai."
Bắc Hải Nhân Hoàng theo bản năng thấp giọng, nói: "Nhưng sở dĩ bọn họ lớn lối như vậy, dám bằng mặt không bằng lòng đối với ý chỉ của trẫm, là bởi vì Thần Ma chống đỡ bọn họ không phải bình thường, mà là thiên thần chính quy trong tín ngưỡng chính thần của Đông Đạo Chân Châu, cho nên, với năng lượng của ngươi hiện tại, có lẽ là rất mạnh, nhưng đại khái xác xuất vẫn không diệt được Thiên Thảo Vệ Thị."
Cái gì?
Lâm Bắc Thần nghe được câu này, thật sự chính là hung hãn mà kinh hãi.
Thiên thần chính quy?
Không phải Thiên Ngoại Tà Ma?
Không có đạo lý.
Với kiến thức lịch sử và thần điển nông cạn của Lâm đại học tra mà nói, thần linh của hệ thống tín ngưỡng chính thần chấp chưởng, chỉ có thể tuần mục tín đồ của mình, mà không thể trực tiếp nhúng tay vào quân quốc chính sự của đất nước tín ngưỡng khác, đây chính là thiết luật của thần đạo.
Có thiên thần của thần hệ nào, đầu lại cứng như vậy, dám làm hỏng quy củ chứ?