"Vệ Minh Phong đang ở đây."
Ngoài ngàn mét, có người hét lên thất thanh.
Sưu sưu sưu.
Những thân ảnh này nhanh chóng bay qua.
Chỉ thấy ở chính giữa đường phố, Vệ Minh Phong chỉ còn lại có nửa khúc, nằm trong vũng máu, đã chết không thể chết hơn được nữa.
Thân thể của hắn dường như là đã bị một loại kiếm kỹ khủng bố đáng sợ đến cực điểm nào đó nổ trúng, cho dù hắn là tu vị Võ Đạo Đại Tông Sư cấp tám, cũng không thể nào chống đỡ nổi một đòn này, cơ thể từ phần ngực trở xuống trực tiếp hoá sương... Ngoài mười mét chỉ thấy một cái chân trơ trụi rơi xuống.
Giày trên chân cũng đều văng ra ngoài.
Còn ở phía trước ngoài ba mét, một ‘vết kiếm’ to bằng cái vạc nước, nổ trên mặt đất, đâm thẳng xuống đất, tạo thành một cái lỗ thủng bờ bóng loáng như gương lại sâu không thấy đáy, bốc lên sát khí dày đặc...
"Thật là kiếm kỹ đáng sợ."
"Có thể so với một đòn của thiên nhân."
Cường giả các phương nhìn thấy cảnh này trong lòng trực tiếp bốc lên hơi lạnh.
Trong đầu của bọn họ đã hiện lên khung cảnh khi Vệ Minh Phong chạy trốn, bị kiếm kỹ đáng sợ ở phía sau oanh sát tới đánh trúng, nổ chết hắn, đồng thời trên mặt đất đánh ra một vết kiếm sâu không thấy đáy.
Đáng sợ.
Thật sự là quá đáng sợ.
Lần này, các quan viên của Vệ Thị nhất hệ, rốt cuộc là đã trêu chọc đến sự tồn tại đáng sợ như thế nào.
...
Phủ Tả Tướng.
Cây cối rậm rạp, tựa như lão trạch ngàn năm, khắp nơi đều tràn đầy khí tức cổ xưa. Một thân ảnh sau khi đã qua thông báo, nhanh chóng tiến vào, gặp được Tả Tướng, một trong ba người đứng đầu đế quốc.
"Tướng gia, Vệ Minh Phong đã chết."
Thân ảnh quỳ một chân trên đất nói.
Phía sau đại sảnh trung tâm, trên cái bàn dài gỗ liễu trăm năm màu đỏ sẫm, bày đủ các loại đĩa ngọc tài liệu, giấy viết thư, con dấu cùng với tứ bảo văn phòng khác nhau. Một lão nhân thân mặc thanh y, dung mạo bình thường, trên trán có ba đường nếp nhăn, cho người ta một loại cảm giác suy nghĩ quá độ, đang cầm bút viết cái gì đó. "Ồ, đã mất thời gian bao lâu?"
Lão nhân đặt bút trên giá bút, chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi.
Một đôi mắt giống như ẩn chứa Tinh Hải, sâu không thấy đáy, như thể ẩn chứa áo nghĩa của Nhật Nguyệt Tinh Thần vận chuyển, tràn đầy khí tức thần bí.
Chỉ riêng một đôi mắt, trong nháy mắt đã khiến vị lão nhân có mặt mũi bình thường này, nhìn như có chút suy nghĩ quá độ, thoáng cái trở nên uy nghiêm vô song, khiến cho người ta cầm lòng không đậu mà sản sinh ra một loại ý nghĩ thần phục.
Người này, chính là cự phách cao cấp của chính đàn đế quốc.
Tả Tướng.
Tả Lộ Ý.
"Hồi bẩm tướng gia, không tính thời gian nói chuyện, trước sau hai mươi hơi thở." Thân ảnh quỳ một chân trên đất nói.
"Hai mươi hơi thở, nhanh hơn một chút so với lão phu tưởng tượng."
Tả Tướng thở dài một hơi, trong đôi mắt, tâm trạng phức tạp lưu chuyển.
"Chướng ngại trên đường biểu tình của các học viên, đều nhổ bỏ rồi chứ?"
Ông ta lại hỏi.
Thân ảnh quỳ một chân trên đất, cung kính nói: "Cao Thiên Nhân tự mình xuất thủ, trong bóng tối còn có cường giả có thân phận chưa biết khác tương trợ, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, cuộc biểu tình của các học viên đã sắp đến hồi kết thúc, không có có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
"Rất tốt."
Tả Tướng khẽ gật đầu, hơi trầm tư, mỉm cười nói: "Lui xuống đi, truyền tin tức ra, ngày mai Xạ Điêu Thiên Nhân đấu võ với Túy Kiếm Thiên Nhân, bổn tướng cũng sẽ xuất hiện xem chiến."
"Vâng."
Thân ảnh quỳ một chân trên mặt đất đứng dậy, ôm quyền hành lễ, quay người rời đi. ...
...
Biểu tình kết thúc.
Ký túc xá của hội liên hiệp học viên học viện cao cấp kinh thành.
"Ô Lạp..."
Mọi người đang reo hò chúc mừng.
Lý Tu Viễn tay cầm 'rượu trái cây suối phun' mà Thiên Nhưỡng Phường mới tung ra quý này, đang điên cuồng phun về phía mỗi người.
Mùi rượu tươi mới cùng hương vị chúc mừng trộn lẫn lại với nhau.
Trong không khí tràn đầy bầu không khí vui mừng.
"Hiệu quả của cuộc biểu tình quá tuyệt vời."
"A ha, lúc này, toàn bộ kinh thành đều sẽ biết, đế quốc có một vị anh hùng tên là Lâm Bắc Thần..."
"Đúng vậy, chúng ta đã làm một chuyện lớn chính xác nhất, có ý nghĩa nhất."
"Ha ha, đúng vậy, so những cuộc biểu tình quyên tiền và chống lại đế quốc Cực Quang trước kia, càng có cảm giác thành tựu hơn."
Đám người Liễu Văn Tuệ, Cam Tiểu Sương cũng đều hưng phấn mà hoan hô.
Hiệu quả của cuộc biểu tình hôm nay rất tốt, vượt xa so với dự đoán ban đầu của bọn họ.
Vốn cho rằng tiến hành đến nửa đường sẽ có chính phủ tới ngăn cản, cũng sẽ có một số người có dụng tâm tới phá hoại.
Dù sao thì trong các cuộc biểu tình trước đó, đã xảy ra tình huống như vậy. Lần này, mọi người đều đã chuẩn bị xong đối kháng thậm chí là hy sinh. Không ngờ rằng lần này, lại có thể thuận lợi một cách khác thường.
Phản hồi của dân chúng kinh thành cũng tương đối nhiệt liệt.
Quân không thấy, lúc này các nơi trong kinh thành còn có thể nghe thấy tiếng hô to cái tên Lâm Bắc Thần.
"Cuộc biểu tình lần này, thật sự là khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, ta thích loại cảm giác này, ha ha, Lâm Bắc Thần không hổ là đệ nhất mỹ nam tử của đế đô, sự tích của hắn khiến cho ta phục sát đất, ta ngay cả một cọng lông chân của hắn cũng không bằng, hổ thẹn, hổ thẹn."
Bạn học 'Cổ Thiên Lạc bình thường không có gì lạ' cũng đang không ngừng phát ra tiếng cảm khái.
Cam Tiểu Sương vội vàng nói: "Bạn học Cổ, ngươi cũng là kỳ nam của thế gian, không biết có bao nhiêu người, đến xách giày cho ngươi cũng không xứng, cho nên ngươi tuyệt đối không được tự coi nhẹ bản thân."
"Đúng vậy, bạn học Cổ, Lâm Bắc Thần có công lớn với đế quốc, nhiều lần sáng tạo ra thần tích, nhưng ngài cũng không thua kém..."
Độc Cô Dục Anh nghiêm mặt nói.