Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 129: Tẩy uế




Lâm Bắc Thần trợn mắt lên, làm ra vẻ như đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Chết tiệt, đúng vậy, cái mà ngươi nói quả thực là một cách hay, tại sao lúc đó ta lại không nghĩ ra nhỉ? Ta có một khuôn mặt đẹp trai như vậy, không lợi dụng cho tốt, thật là đáng tiếc, chậc chậc chậc, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, lần sau ta sẽ làm như vậy."

Xung quanh im lặng.

Tiểu Loli thanh khiết Bạch Khâm Vân trợn tròn mắt.

Nhiều nhân vật quyền quý, các trưởng bối cũng không nói nên lời.

Ngay cả bản thân Hạ Hầu Trùng cũng choáng váng.

Người không biết liêm sỉ vô địch thiên hạ.

Mình nước bọt tung toé nói nhiều như vậy, nhưng làm sao được chứ, cái tên rác rưởi Lâm Bắc Thần này căn bản là không biết xấu hổ.

Phải làm sao đây?

"Lâm Bắc Thần, ngươi quả thực chính là nỗi nhục của Vân Mộng thành ta. Loại rác rưởi cặn bã như ngươi căn bản không xứng xuất hiện ở đây. Nói với ngươi như vậy quả thực chính là phí lời..." Hạ Hầu Trùng quyết định không tán dóc nữa, rút kiếm ra hét lớn nói: "Nào, rút kiếm ra quyết đấu! Nếu như ngươi không dám quyết đấu với ta, vậy thì hãy ngoan ngoãn cút về đi, đừng ở đây làm mất mặt, làm hỏng thanh danh của thế hệ trẻ ở Vân Mộng thành ta."

Lâm Bắc Thần sờ cằm.

Hay là làm lớn chuyện nhỉ?

Nếu gây náo loạn, giáo viên Đinh Tam Thạch nhất định sẽ hiện thân, đúng chứ? "Hạ Hầu Trùng, phải không?"

Lâm Bắc Thần trở tay nắm lấy chuôi kiếm của Thanh Điểu Kiếm, nói: "Quyết đấu thì quyết đấu, ha ha, cái loại phế vật vô danh như ngươi, ta một tay có thể đánh mười người, đến đi, ta sẽ cho ngươi cơ hội xuất kiếm đầu tiên, nếu như ngươi có thể chống đỡ được ba chiêu dưới kiếm của ta thì coi như ta thua.”

Kiêu ngạo!

Lời này vừa nói ra, xung quanh ngay lập tức náo động.

Các Thiên Kiêu trong đình nghỉ mát nhất thời đều cười lạnh.

"Ngạo mạn."

"Không biết sống chết."

"Phế vật như vậy, còn dám sủa ư?"

"Hạ Hầu huynh, đừng nói nhiều với cái tên phế vật này nữa, đánh bại hắn đi."

Có người không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy cảnh Lâm Bắc Thần bại trận nôn ra máu.

Một kẻ điên cuồng như vậy, thực sự nên hung hãn giáo huấn một trận, để hắn biết Thiên Kiêu thực sự của Vân Mộng thành là như thế nào.

"Đây là ngươi tự chuốc nhục vào thân."

Hạ Hầu Trùng cười lạnh: "Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay.”

Xoẹt!

Hắn trực tiếp xuất kiếm.

Ánh kiếm đỏ sẫm, giống như một vệt pháo hoa trong đêm đen.

Sức mạnh của võ sĩ cấp bảy, phối hợp với chiến kỹ nhất Tinh của Lưu Hoả Trùng Kiếm, uy lực bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Sự kiêu ngạo của Hạ Hầu Trùng có sức mạnh chống đỡ.

Một kiếm xuất ra, vạn núi không bị ngăn cản.

Tiểu Loli thanh khiết Bạch Khâm Vân sắc mặt cũng hơi thay đổi, theo bản năng muốn lui về phía sau.

Sức mạnh bây giờ của nàng còn cách võ sĩ cấp mười rất xa. Nhưng ngay lúc sắp lùi bước, thì lại muốn bóp chết ý nghĩ đó, gắt gao đứng im tại chỗ.

“Uy lực của thanh kiếm này thật khủng khiếp, ta không thể rút lui... Lâm Bắc Thần hắn có thể tiếp được hay không?” Suy nghĩ này nháy mắt hiện lên trong đầu Bạch Khâm Vân

Cũng vào thời điểm này, bàn tay của Lâm Bắc Thần đặt lên chuôi kiếm Thanh Điểu Kiếm trên thắt lưng của hắn.

Vù!

Một vệt dải lụa màu xanh chợt loé trong hư không.

Kiếm quang màu đỏ sậm lập tức vỡ vụn, hóa thành những chấm nhỏ, tiêu tán vào không trung.

Sau đó...

“A...” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, là Hạ Hầu Trùng.

Hắn như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch lảo đảo lùi về phía sau, một đường máu tươi từ cổ tay hắn phun ra.

“Ngươi...” Kiếm của Hạ Hầu Trùng rơi xuống đất, trán ứa ra mồ hôi lạnh, run rẩy tức giận nói: “Lâm Bắc Thần, ngươi dám đánh đứt gân tay của ta, ngươi cũng quá độc ác rồi đấy?”

“Phế vật.” Lâm Bắc Thần khinh thường nói: “Ta còn chưa dùng hết sức mà ngươi đã thua rồi, đúng là thứ rác rưởi.”

Hạ Hầu Trùng vừa xấu hổ vừa tức giận, trước mắt liền biến thành màu đen.

Hắn tốt xấu gì cũng là một trong những thiên tài năm ba của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, thế mà lại bại trận.

Kết quả thảm hại như vậy, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Thực lực của Lâm Bắc Thần đúng là mạnh hơn rất nhiều so với lời đồn. Mà Lâm Bắc Thần xuất ra một đòn thuận lợi, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Liên tục luyện công hơn mười ứng dụng trên điện thoại, khiến hắn không chỉ đem các chiến kĩ võ đạo như Xạ Nguyệt Kiếm Pháp, Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm, Vân Trung Phi Vũ, Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ và các chiến kĩ võ đạo khác luyện đến giai đoạn thuần thục, còn tự mình luyện Huyền khí tới cảnh giới võ sư, Vô Tương Kiếm Cốt cũng đã tiến thêm một bước.

Lúc này cho dù hắn không thúc giục Huyền khí thì sức mạnh đơn thuần cũng đủ ngàn cân.

Còn Hạ Hầu Trùng cũng chỉ được xem là võ sĩ cấp mười mà thôi, sức mạnh Huyền khí khó khăn lắm mới ngàn cân, lực đơn thuần còn không đủ ba trăm cân.

Bất luận là Huyền khí hay là sức mạnh, Lâm Bắc Thần đều hoàn toàn có thể nghiền áp Hạ Hầu Trùng.

Hơn nữa hắn vừa mới thi triển là chiến kỹ kiếm đạo Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.

Cảm giác này giống như giải quyết rất nhiều chiến lược tiến công, sau đó trò chơi được thông qua, thật thích, rất dễ gây nghiện.

“Ngươi vừa rồi luôn miệng nói ta không đủ mạnh, bây giờ còn có gì để nói không?”

Lâm Bắc Thần tiến lên một bước, nói: “Theo tin đồn, không có chút căn cứ chính xác, ở đây làm bẩn danh tiếng của ta, còn xúc phạm học viện số ba của ta nữa, Hạ Hầu Trùng, những gì ngươi làm không khác gì tên hề cả, còn liên tục tự nói mình là đại biểu cho tinh anh của Vân Mộng thành, ha ha, ngươi xứng đáng à?”

“Ngươi...” Hạ Hầu Trùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta... Lúc nãy ta không chú ý, ngươi...”

Lâm Bắc Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Sắp chết còn mạnh miệng.”

Phành phạch

Tiếng phi điểu vỗ cánh.

Hắn trực tiếp sử dụng thân pháp Vân Trung Phi Vũ, nháy mắt đến gần, dễ dàng tát mấy cái.

Ba ba ba!

Tiếng tát vang dội.

Hạ Hầu Trùng chỉ cảm thấy gò má như bị búa đập, mắt nổ đom đóm, trực tiếp bị tát đến ngốc.

Thình thịch!

Lâm Bắc Thần lại đá một cước: “Miệng của ngươi không sạch sẽ, ta sẽ tẩy uế cho ngươi... Nói xấu ta thì thôi đi, còn nói xấu Lăng Thần tiểu thư, ngươi coi Thiên Kiêu hàng đầu Vân Mộng thành là cái gì hả? Nữ nhân không có đầu óc hả? Dễ dàng bị người khác mê hoặc... Tên rác rưởi nhà ngươi, không phải ngu thì chính là xấu, mới có thể nói ra được như vậy.”

Hạ Hầu Trùng hét lên và bay ra ngoài, ngã xuống bên ngoài đình nghỉ mát, động tác cả quá trình đều mau lẹ, không có động tác dư thừa.

Mấy người xung quanh đều không phản ứng kịp. Tiểu loli thanh khiết Bạch Khâm Vân há hốc miệng