Hội liên hiệp học viên học viện cao cấp kinh thành hai ngày này rất bận. Cuộc đại biểu tình ngày 25 tháng 12, khua chiêng gõ trống tiến hành. Sức ảnh hưởng của chuyện này đã bắt đầu lên men.
Rất nhiều người đều đang tiếp tục chú ý.
Đám người Viên Vấn Quân càng bận rộn đến mức loay hoay quanh trụ, chân không chạm đất.
Nhất là mấy thành viên nòng cốt, càng dường như là từ bỏ cả giấc ngủ, bận rộn rối tinh rối mù.
Bởi vì nội dung trung tâm của cuộc biểu tình xảy ra thay đổi, đủ các loại hạng mục công việc cần phải đẩy mạnh trở nên ẩn giấu rất nhiều, chỉ có người đủ tín nhiệm, mới có tư cách biết được sự thay đổi sau này.
Không thể không thừa nhận, nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt của các học viên, một khi phát động, hiệu quả và hiệu suất sản sinh ra cũng không thua kém bao nhiêu so với phía quan chức.
Hơn nữa có lẽ là bởi vì tạo thế giai đoạn trước đã rất thành thục, cho nên ngay cả mấy phương thế lực chuẩn bị lợi dụng chuyện này để gây sự cũng đều nằm trong phòng bị, không thể kịp thời lý giải và nắm bắt được biến hoá nội dung biểu tình.
Ngày thứ tư, màn đêm mới lên.
Đường học viện.
Độc Cô Dục Anh và Viên Nông từ trong cổng chính của học viện cao cấp Hoàng gia bước ra, thần thái mỏi mệt, nhưng biểu hiện lại rất hưng phấn.
Cuối cùng công tác sắp xếp của câu lạc bộ học viên đã hoàn thành viên mãn.
Sáng sớm ngày mai, biểu tình đã có thể tiến hành đúng hạn.
Vừa nghĩ đến việc lần này có thể tuyên dương vị anh hùng của đế quốc Lâm Bắc Thần, rửa sạch oan khuất cho hắn, trong lòng của hai người trẻ tuổi liền đều tràn đầy cảm giác sứ mệnh và cảm giác tự hào.
"Nông ca, ta muốn đi mua một hộp Đà Vân Thủy Phấn do Tô Cẩm Ký mới tung ra, huynh đi cùng ta có được không?"
Hiếm khi có thể buông lỏng, Độc Cô Dục Anh kéo tay người yêu, lộ ra một mặt của thiếu nữ, làm nũng nói.
Viên Nông cưng chiều vuốt chóp mũi của bạn gái, mỉm cười nói: "Được, sau đó thì đi quầy ăn vặt của lão Liêu ăn hai bát mì tương ớt, quay về thì nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tinh thần, chuẩn bị cho cuộc biểu tình ngày mai."
"Được rồi được rồi."
Độc Cô Dục Anh giống như một đứa trẻ hưng phấn mà nhảy cẫng lên hoan hô. Quầy ăn vặt của Lão Liêu là một quầy cũ mười năm ở cổng sau học viện của hai người, lần thứ nhất bọn họ gặp mặt, chính là ở nơi đó, không đánh nhau thì không quen biết, sau đó từ oan gia biến thành tình nhân, có thể nói, quầy ăn vặt đơn sơ kia, đã lưu giữ những ký ức tốt đẹp trước đây của hai người.
Hai người vừa đi, vừa vui vẻ trò chuyện, nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp khi yêu nhau ngày xưa.
Đang đi, Viên Nông bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, trước sau trên đường phố, lại có thể không có một bóng người.
Yên tĩnh đáng sợ.
Trong gió rét, có vài phiến lá cây khô héo, xoay chuyển trong gió rồi rơi xuống.
Một loại khí tức quỷ dị không rõ tràn ngập trong không khí.
Lòng cảnh giác của Viên Nông rất cao, tay trái kéo cánh tay của bạn gái lại, tay phải đã đặt lên trên chuôi kiếm Thanh Tuyền Kiếm treo ở bên hông.
"Nông ca?"
Độc Cô Dục Anh cũng phát giác được không đúng.
Ngoài trăm mét, một cỗ xe ngựa màu đen không có bảng hiệu, lẳng lặng đỗ ở chính giữa của đường phố.
Hai bên xe ngựa đều có một thân ảnh màu đen.
Khuôn mặt của hai người này đều che phủ bởi nón lá màu đen, trong tay cầm trường kiếm màu trắng, kiếm mang lạnh lẽo, giống như quỷ u trong màn đêm, lẳng lặng đứng, toát ra vẻ kinh dị làm người ta sợ hãi.
"Người nào?"
Viên Nông gào thét đặt câu hỏi.
Hắn cảm nhận được địch ý tản mát ra trên người đối phương.
Nhưng không có bất kỳ câu trả lời nào.
Hai thân ảnh quỷ u mặc áo choàng đen rút trường kiếm, nhanh chóng tới gần.
Tư tư!
Mũi kiếm nhanh chóng ma sát trên mặt đất gạch đá xanh, lưu lại một chuỗi tia lửa bắn tung tóe, hiện ra chói mắt và quỷ dị trong bầu trời đêm hơi tối.
Sát cơ lan tràn.
Leng keng.
Trường kiếm bên hông của Viên Nông cũng ngay lập tức được rút ra.
Thân là một trong mười đại học viên kiếm khách của thế hệ trẻ tuổi kinh thành, thực lực của Viên Nông, tuyệt đối không thấp, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú. Phản ứng của hắn cũng cực nhanh.
Rút kiếm, phản kích.
Trong nháy mắt, một mạch mà thành.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm mang phá không.
Ba bóng người, dưới bóng đêm, trong kiếm khí và kiếm quang tung toé, sau khoảng ngưng ngắn ngủi, nhanh chóng giao nhau rồi lướt qua, sau đó lưng đối lưng đáp xuống cách nhau mười mét.
Phốc!
Một đường máu nhàn nhạt, từ trên chân trái của Viên Nông tuôn ra.
Hắn đã bị thương rồi.
"Nông ca..."
Độc Cô Dục Anh kinh hô, Kình Kiếm trong tay, lao tới.
Lúc này ——
Phốc phốc.
Hai âm thanh giống như trang giấy bị đâm thủng vang lên.
Hai thân ảnh giống như quỷ u màu đen kia, cổ họng đồng thời phun ra máu tươi, trong cổ họng phát ra tiếng ưm ưm khí quản bị chém đứt, sau đó bổ nhào về phía trước. Viên Nông giơ tay lên, đem Độc Cô Dục Anh cản ở phía sau.
Ánh mắt của hắn vô cùng cảnh giác nhìn chiếc xe ngựa màu đen cách đó ngoài năm mươi mét.
Dưới bóng đêm.
Chiếc xe ngựa màu đen không có nhãn hiệu kia, giống như một con dạ quỷ ẩn nấp trong vực sâu hắc ám toả ra khí tức nguy hiểm đến cực độ.