Lâm Bắc Thần nghe vậy, mỉm cười.
Hắn từ đầu đến cuối không có xen vào.
Độc Cô Dục Anh nói: "Lần này trong kinh thành tung ra tin đồn có liên quan tới Lâm anh hùng, chỉ e là chuyện không đơn giản, chắc chắn là có người cố ý nhắm vào, chúng ta thay đổi kế hoạch, nhất định phải cẩn thận, không được cho đối phương quá nhiều thời gian phản ứng, mới có thể tạo được hiệu quả tốt nhất."
Viên Nông lập tức nhảy ra, ngay lập tức nhấn Like cho đề nghị của bạn gái.
Đám người liền thương lượng.
Lâm Bắc Thần đứng ở bên cửa sổ, hai tay ôm ngực, cười mà không nói.
A he he he.
Dáng vẻ nghiêm túc nỗ lực của các học viên, thật là đẹp.
Dáng vẻ thành thục lão luyện của Viên lão sư, cũng rất đẹp trai.
Khu sứ quán.
Nhà cao tầng mọc lên như rừng, kiến trúc sừng sững.
Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang đã được sửa chữa lại, trong ngày gió tuyết này, thoạt nhìn vẫn nguy nga lộng lẫy, hoàn toàn khác biệt với những kiến trúc ở khu khác trong thành, hiện rõ vẻ kiêu ngạo khí phái không chút che giấu.
Binh sĩ thần xạ thủ đi đi về về tuần tra ở cổng, nhân số đã gia tăng rất nhiều.
Trước đó bị Lâm Bắc Thần giết chết gần ngàn thần xạ thủ, dẫn đến đại sứ quán Cực Quang trống rỗng, binh lực không đủ, nhưng cùng với sự xuất hiện của sứ đoàn, binh lực được bổ sung, lực lượng trong đại sứ quán lúc này không giảm mà ngược lại còn tăng.
Lư Lai lão tổ dẫn theo Độc Cô Kinh Hồng, từ cánh cổng bí mật tiến vào, dưới sự dẫn dắt của thị vệ, đi tới trong sảnh nghị sự tuyệt mật của đại sứ quán.
Trong sảnh đã có người đang đợi bọn họ.
Ngu Thân Vương một thân quân trang, ngồi ở trên ghế chủ tọa.
Ông ta đang ở độ tuổi tinh lực cường thịnh, thân hình cao lớn, dung mạo xuất sắc, anh tuấn và nho nhã, giống như một vị học giả đọc nhiều thi thư, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười thản nhiên, cho người ta một loại cảm giác thân thiết đáng tin cậy và dựa vào.
Đại sứ của đế quốc Cực Quang Ngụy Sùng Phong ngồi ở bên phải vị trí chủ toạ.
Tên đầu sỏ Cực Quang này đã chủ trì hoạt động gián điệp của người Cực Quang ở đế quốc Bắc Hải gần hai mươi năm, biểu cảm nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt hơi híp, chỗ sâu trong con ngươi chợt lóe lên vẻ tàn khốc, cùng với lông mày hơi rung động vô cùng có quy luật, đều lộ rõ phiền não và bất an trong lòng của hắn.
Sự xuất hiện của sứ đoàn Ngu Thân Vương, vốn là chuyện tốt.
Nhưng trước khi sứ đoàn đến, Phá Thiên Thần Xạ chết bởi cường giả Bắc Hải, trước đó quân tinh nhuệ của thần xạ doanh bị sát hại, lại khiến cho hắn thân là người phụ trách đại sứ quán phải chịu áp lực nặng nề.
Mãi cho tới lúc này, Ngụy Sùng Phong vẫn còn chưa làm rõ Ngu Thân Vương rốt cuộc là có thái độ gì đối với hắn.
Còn so với vẻ thấp thỏm như ngồi trên chông của lão thủ lĩnh gián điệp, tiểu quận chúa Ngu Khả Nhi ngồi ở bên trái vị trí chủ toạ, lộ ra vẻ tùy ý hơn rất nhiều.
Thiếu nữ thoạt nhìn mười bốn mười lăm tuổi, mặt mũi tinh xảo giống như búp bê, phấn điêu ngọc khắc, ngũ quan hoàn mỹ, đôi chân thon dài rũ xuống ghế lớn bên bên cạnh, vai thẳng góc, xương quai xanh tinh xảo loé lên ngọc sắc, vòng eo thon gọn cùng bộ ngực đầy đặn hình thành sự tương phản thị giác rõ ràng.
Nàng mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, giày da màu đỏ rất không phù hợp với bầu không khí, trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn mang theo nụ cười điềm tĩnh, trong ngực ôm một con búp bê gấu, đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang chơi trò chơi búp bê trước khi đi ngủ.
Ngu Khả Nhi giống như một tiểu nha đầu bị chiều hư, nũng nịu giả ngây thơ mới được xuất hiện ở những trường hợp cơ mật quan trọng như vậy.
"Tham kiến chủ nhân."
Lư Lai lão tổ hành lễ với Ngu Thân Vương.
Độc Cô Kinh Hồng không dám thất lễ, cũng hành lễ theo.
Trong khoảnh khắc này, hắn có thể cảm nhận được, ánh mắt của Ngu Thân Vương và Ngụy Sùng Phong giống như bốn cây kim nhọn đâm trên người mình, mang theo ánh mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới.
Độc Cô Kinh Hồng chưa từng gặp qua Ngu Thân Vương.
Vốn không hiểu rõ về vị cự phách quyền thế ngập trời của đế quốc Cực Quang này. Nhưng hắn đã từng gặp qua Ngụy Sùng Phong.
Cũng biết đây là một con rắn độc xảo quyệt.
Trước đó, Ngụy Sùng Phong không hề biết về thân phận của hắn, mặc dù làm việc cho đế quốc Cực Quang, nhưng Độc Cô Kinh Hồng trực tiếp được Lư Lai lão tổ phụ trách, còn địa vị của Lư Lai lão tổ rõ ràng cũng không thấp hơn so với người làm đại sứ như Ngụy Sùng Phong.
"Độc Cô bang chủ miễn lễ."
Ngu Thân Vương đứng dậy, đích thân đỡ cánh tay Độc Cô Kinh Hồng dậy, nặng nề nắm chặt một cái, cho người sau một loại cảm giác tín nhiệm và thân thiết, nói: "Mười mấy năm qua, Độc Cô bang chủ hiểu rõ đại nghĩa, lập công lao hiển hách cho đế quốc Cực Quang ta, bổn vương lần này tới, chính là muốn trực tiếp gặp Độc Cô bang chủ một lần, đồng thời đại diện cho bệ hạ, ban huy hiệu Cực Địa Chi Tuyết cho ngươi, nó tượng trưng cho vinh dự cao của đế quốc."
Nói xong, liền có một vị thân vệ, tay bưng khay ngọc, chậm rãi đi vào.
Bên trên khay ngọc được che kín bởi vải nhung màu đỏ tươi.
Mở ra, là một huy chương tinh xảo hình bông tuyết, nhưng màu sắc quả thực lam nhạt dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm.
Ngu Thân Vương đích thân đeo huy chương cho Độc Cô Kinh Hồng, nói: "Độc Cô bang chủ, có tấm huy chương này trong tay, ngươi chính là công dân quý tộc của đế quốc Cực Quang, sau này một khi đại quân đế quốc san bằng đế quốc Bắc Hải, ít nhất ngươi cũng được coi là công tước quý tộc, từ đây làm rạng rỡ tổ tông, vinh hoa phú quý vô hạn."
Độc Cô Kinh Hồng với biểu cảm được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói: "Tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt, nguyện dốc sức quên mình cho đế quốc."