Phi Tuyết Nhất Sát liền sững sờ, nói: "Lâm thiên nhân đừng nói đùa."
Lâm Bắc Thần nói: "Ai nói đùa với ngươi, Lâm Bắc Thần ta trước giờ đều là nhận tiền không nhận người, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe ngóng chi tiết sao? Tiểu Tuyết à, cái chức khâm sai này của ngươi làm không được rồi, rất thô ráp, không kỹ càng chu đáo."
Phi Tuyết Nhất Sát đứng chết trân ngay tại chỗ.
Loại cảnh tượng này, hắn thật sự là chưa từng gặp qua.
Trong kinh thành, chỉ có hắn khiến người khác không biết trả lời thế nào, đâu có người nào có thể khiến hắn trò chuyện mà không biết trả lời thế nào.
Nhưng bây giờ?
Hắn đột nhiên cảm thấy, trò chuyện với Lâm Bắc Thần là một việc khó khăn đến như vậy. Hắn đứng ở bên thuyền, cẩn thận suy nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi, đột nhiên đã lĩnh ngộ được.
Thiếu niên này, hắn nói... dường như là nói thật?
Cẩn thận suy nghĩ, sự tích của Lâm Bắc Thần từ trước tới nay, quả thật là hám lợi?
Chẳng lẽ trên thế giới này, thật sự có có thể dùng tiền tài mua chuộc thiên nhân?
Là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, biểu hiện của Lâm Bắc Thần ở trong Triều Huy đại thành, thật sự là quá kinh diễm, cho nên mình mới không để ý đến tình báo trước kia, tự cho rằng nhìn thấu hắn, mới đưa ra phán đoán sai lầm?
Nhưng bài thơ vừa rồi kia, lại là chuyện gì xảy ra vậy?
Đây chính là một bài thơ trăm năm lòng ôm chí lớn, khí nuốt chửng núi sông.
Người bình thường có thể viết ra được bài thơ như vậy sao?
Rõ ràng đem cảm khái và khát vọng sâu trong trái tim hắn bộc lộ ra ngoài.
Phi Tuyết Nhất Sát xưa nay tự hỏi có trí kế hơn người, người có tri thức, nhưng những kinh nghiệm trước kia của hắn, đặt ở trên người Lâm Bắc Thần, toàn bộ đều mất đi hiệu quả rồi. Những điểm mâu thuẫn trên người này, cũng quá nhiều rồi đấy.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, khi Phi Tuyết Nhất Sát làm đủ xây dựng tâm lý, chuẩn bị thật tốt trả giá cùng với Lâm Bắc Thần, vừa ngẩng đầu lên...
Ây da?
Người đâu?
Lâm Bắc Thần đâu rồi?
Boong thuyền đã trống rỗng không thấy bóng người.
Phi Tuyết Nhất Sát ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Lâm đại thiếu đây là bày tỏ rõ ràng rồi, không muốn trò chuyện với mình.
...
Trong khoang thuyền.
Lâm Bắc Thần thở hồng hộc.
"Cẩu vật, lại muốn nói chuyện tình cảm với ta? Đây là việc mà con người làm sao?"
"Chỉ có những nhà tư bản ăn người không nhả xương, những ông chủ hắc ám đánh mất lương tâm kia, mới có thể động một tí là đem lý tưởng, khát vọng treo ở bên miệng."
"Coi ta là người cao quý lương thiện?"
Thiên Thiên và Thiến Thiến một trái một phải, bóp vai cho Lâm đại thiếu.
Một lát sau.
Tiêu Dã gõ cửa bước vào.
"Đại thiếu, ngài tìm ta?"
Hắn đi vào liền hành quân lễ.
Lâm Bắc Thần lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười, nói: "Tiêu đại ca, ngồi, mau mời ngồi."
Tiêu Dã hơi do dự, liền ngồi xuống: "Đại thiếu, tìm ta có chuyện gì?"
Lâm Bắc Thần lần này, không có thừa nước đục thả câu, đem chuyện vừa mới xảy ra trên boong thuyền kể lại một lượt, nói: "Ta đối với thế cục trong kinh thành, không hiểu rõ lắm, nhưng đã đi rồi, thì nhất định khó mà không quan tâm, cho nên muốn tìm Tiêu đại ca ngươi, tìm hiểu tình huống một chút."
Tiêu Dã trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị: "Đại thiếu cụ thể là muốn biết phương diện nào đây?"
Lâm Bắc Thần nói: "Bây giờ, trong kinh thành, có những phe phái nào?"
Tiêu Dã cúi đầu trầm tư một lát, bắt đầu nói.
"Theo như ta biết, sức mạnh của các phái hệ lớn trong kinh thành, vẫn luôn là sức mạnh của Tả Tướng, quân bộ cùng với ba phe phái lớn của hoàng thất, tạo thành thế chân vạc, nhất là những năm trở lại đây, sức mạnh chủ giáo của hoàng thất suy yếu, thế cục chân vạc càng ngày càng vững chắc, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Vệ Thị của Thiên Thảo hành tỉnh quật khởi, nhất là Vệ Danh Thần đột nhiên xuất hiện, sức mạnh của Vệ Thị nhất hệ điên cuồng bành trướng, đã bắt đầu phá vỡ cân bằng vốn có..."
"Bố cục vừa bị phá vỡ, kinh thành đã hỗn loạn cả lên."
"Bây giờ, liên minh sứ đoàn trung ương đế quốc đến, đoàn sứ thần của thần điện thượng cấp cũng sẽ rất nhanh đến, tin đồn sức đoàn của đế quốc Cực Quang cũng đã ở trên đường rồi."
"Có thể tưởng tượng, mức độ hỗn loạn của kinh thành bây giờ."
Hắn chậm rãi nói.
Đối với đại cục trong kinh thành, hắn hiểu rất rõ ràng.
Lâm Bắc Thần nghe thấy gật đầu lia lịa.
So với việc câu kết với lão già xảo quyệt Phi Tuyết Nhất Sát này, hắn đương nhiên là càng tin tưởng Tiêu Dã hơn.
Chỉ là những điều mà Tiêu Dã đại ca biết cũng rất rõ ràng.
Người ở Triều Huy thành, thông tin đều kết nối được sao?
Thà là có phần mềm hack của điện thoại.
Lâm Bắc Thần càng ngày càng tò mò đối với lai lịch thân phận của Tiêu Dã.
Đây tuyệt đối là một người có câu chuyện.
"Nói kĩ về Tả Tướng, hoàng thất và quân đội một chút xem."
Lâm Bắc Thần nói.
Tiêu Dã suy nghĩ một chút, nói: "Tả Tướng Tả Lộ Ý, xuất thân nghèo hèn, được coi là đại diện của tập đoàn quan văn, chủ trương chia sẻ quyền quản lý thiên hạ với hoàng thất, muốn hạn chế hoàng quyền, quân đội thì lại là quân nhân xuất thân huân quý làm chủ, người chấp chưởng quân đội hiện tại là Trấn Quốc Công, nghe đồn đằng sau hai người này, đều có bóng dáng của đế quốc trung ương, đến nỗi hoàng thất tự nhiên không cần phải nói nhiều... những năm gần đây, thần tích của Kiếm Chi Chủ Quân không hiện, bệ hạ trầm mê với tu luyện, nội chiến trong hoàng thất, thậm chí đều dính dáng đến Bạch Vân thành và Tiểu Kiếp Kiếm Uyên..."
Sư phải ở trong chùa.
Lâm Bắc Thần tràm ngâm gật đầu.
Quả nhiên là loạn thành một đống.
Hoàng đế không để ý tới quốc sự, đại thần muốn tự chế, sau lưng còn có quốc gia khác gây sự...
Đế quốc như vậy không loạn mới là lạ.
Chẳng trách liên minh đế quốc trung ương người ta cũng không nhìn nổi nữa, muốn tới đế quốc bình xét cấp bậc.
Nếu như Lâm Bắc Thần là đế quốc trung ương, nhìn thấy đế quốc Bắc Hải hỗn loạn, cũng phải hỏi một câu: Chuyện gì xảy ra vậy, tiểu lão đệ, ngươi còn có thể làm được nữa không? Không được thì cút đi, ta đổi người khác tới làm.
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm Tiêu Dã, trầm ngâm suy nghĩ.
Tiêu Dã trầm mặc một lúc, đón nhận ánh mắt của Lâm Bắc Thần, nói: "Thực ra, ta là..."
Lời còn chưa dứt.