Sở Ngân cùng hai vị chủ nhiệm còn lại cũng nhân tiện lại gần nói chuyện, hàn huyên vài câu.
Với thân phận là thiên tài bên trong Bạch Vân thành, lại còn là đệ tử của một trong ba đại danh kiếm Bạch Hải Cầm thì tất nhiên địa vị của Tào Phá Thiên cũng sẽ không hề thấp.
Nhưng cũng bởi vì chuyện mà Tào Phá Thiên gây ra trước đây khiến cho ba vị chủ nhiệm của học viện Sơ Cấp Số 3 đều không có ấn tượng tốt với hắn, vì thế nên thái độ của ba người họ cũng khó mà nhiệt tình được.
Lúc này, Tào Phá Thiên lại giả bộ lơ đễnh nói: “Nghe nói năm nay học viện Sơ Cấp Số 3 có bốn thiên tài tiến vào vòng thi đấu chính thức của kì thi Thiên Kiêu Tranh Bá, tạo nên một cột mốc mới trong lịch sử, ha ha, vì lẽ đó nên ta mới cố ý đến đây để xem thử liệu có ai trong số đó xứng đáng với một tấm thiếp mời tham dự ước hẹn đấu kiếm dành cho những thiên tài chân chính hay không ?”
Tào Phá Thiên không hề che giấu đi sự trào phúng của bản thân trong lời nói.
Điều này khiến cho cả ba vị chủ nhiệm của học viện Sơ Cấp Số 3 đang có mặt ở đó đều phải khẽ nhíu mày.
Nhưng dù cho bọn họ có cảm thấy không thoải mái đi chăng nữa thì cũng không thể lấy thân phận của trưởng bối để gây khó dễ cho một thiếu niên được.
Hàn Bất Phụ tiến lên phía trước một bước, đôi lông mày hình chữ bát nhíu chặt lại khiến cho khuôn mặt hắn trông càng thêm sầu khổ, nói: “Ngươi muốn thử như thế nào?”
Tào Phá Thiên nghe vậy liền mở lòng bàn tay ra, một tia ánh sáng nhạt cũng theo đó phát ra rồi biến mất trong thoáng chốc.
Trên tay hắn lúc này hiện lên một tấm thiếp mời màu đỏ sậm. Hoá ra trên người hắn còn có cả Bảo cụ không gian dùng để cất giữ đồ vật.
Cảnh tượng này khiến cho ba vị chủ nhiệm cùng các giáo viên đang đứng trong sân đều phải giật mình kinh hãi.
Đệ tử của Bạch Vân Thành khắp người đều là bảo vật, câu nói này không sai chút nào.
Loại Bảo cụ trữ vật này được tạo ra thông qua việc sử dụng Huyền văn để luyện kim, bởi vì quá trình chế tạo có độ khó cao, yêu cầu phải có kỹ thuật thượng thừa nên khá là hiếm thấy, hầu như chỉ có các gia đình quyền quý thì mới có một, hai cái còn đối với những gia đình bình thường thì thứ này cực kì ít gặp. Đến cả các giáo viên lâu năm bên trong học viện Sơ Cấp Số 3 thì cũng chưa thấy ai có loại bảo cụ này cả.
Bạch Hải Cầm quả thật là rất sủng ái Tào Phá Thiên, không tiếc đưa cho hắn một loại bảo cụ hiếm thấy đến như vậy.
“Quy tắc rất đơn giản, chỉ cần có thể tiếp được tấm thiếp mời này thì xem như là có tư cách tham dự ước hẹn đấu kiếm sắp tới.”
Tào Bất Thiên nhìn từ trên xuống dưới Hàn Bất Phụ một lượt rồi cười khẩy nói: “Nhưng mà nếu là ngươi thì không được rồi.”
Hàn Bất Phụ thản nhiên đáp lại: “Đừng nói thêm lời vô ích nữa, ngươi mau phát đi.” “Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình.”
Tào Phá Thiên cười lạnh, trong mắt thoáng qua một tia âm độc, nói: “Vậy thì như ngươi mong muốn.”
Hưu!
Tấm thiếp mời màu đỏ sậm từ trong lòng bàn tay của hắn chầm chậm bay ra.
Mặc dù tốc độ bay của tấm thiếp mời thật sự là rất chậm, nhưng trong quá trình bay lại phát ra tiếng xé gió quỷ dị.
Hàn Bất Phụ tiến lên phía trước ba bước, đưa tay hướng về phía tấm thiếp mời màu đỏ đang bay đến, chuẩn bị bắt lấy.
Hắn cũng không hề sơ suất, vừa bước lên phía trước liền tập trung vận chuyển Huyền khí trong cơ thể tới trạng thái cực hạn, hai chân đứng trên nền đất giống như mọc rễ vậy, vững vàng trầm ổn, trên các ngón tay còn ẩn hiện có huyền quang bao phủ, đây chính là dấu hiệu của việc Huyền khí sắp được phóng ra ngoài.
Có thể thấy, vị thiên tài số một của năm thứ ba trong học viện Sơ Cấp Số 3 này cũng không hề có sự chủ quan mà thể hiện ra một tư thái chiến đấu cực kỳ cẩn trọng.
Vì đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước nên cứ coi như là bị tấn công thẳng mặt đi chăng nữa thì hắn vẫn tin là mình sẽ có thể đỡ được.
Nhưng chỉ sau một nháy mắt ....
Bành!
Một tiếng nổ mạnh vang dội ra xung quanh.
“Ách a ...”
Năm ngón tay trên tay phải của Hàn Bất Phụ sau khi chạm được vào tấm thiếp mời liền tạo thành chấn động mạnh mẽ, máu tươi bắn ra tứ phía.
Cả người hắn thì giống như đụng phải vật nặng vậy, bị lực phản chấn đánh bay ngược ra ngoài mười mấy mét, chuẩn bị rơi xuống đất.
Không ổn.
Chủ nhiệm năm thứ ba Phan Nguy Mẫn thấy vậy liền nhanh chóng hành động, từ trên không đỡ lấy thân người của Hàn Bất Phụ, sau đó đặt hắn nằm xuống đất rồi tiến hành đưa Huyền khí vào trong cơ thể nhằm ngăn không cho vết thương trở nên nặng hơn, cùng lúc đó tia sáng trong mắt cũng lấp loé hướng về phía Tào Phá Thiên, ẩn chứa một sự cảnh giác cao độ.
“Xem ra ngươi căn bản là không xứng với tấm thiếp mời này rồi.” Tào Phá Thiên thản nhiên nói.
Sau đó hắn chỉ khẽ vươn tay ra vẫy một cái, tấm thiếp mời liền xoay tròn rồi một lần nữa bay trở về trong lòng bàn tay.
Bầu không khí bên trong Ma Kiếm quán càng ngày càng trở nên trầm lắng.
Hàn Bất Phụ- thiên tài số một của năm thứ ba, người nhận được rất nhiều sự kỳ vọng cuối cùng lại thất bại thảm hại, tới một tấm thiếp mời cũng không tiếp được.
Biểu cảm trên mặt các giáo viên đang xem cũng cực kỳ khó coi.
“Còn ai muốn thử?” Tào Phá Thiên không biết là vô tình hay cố ý mà hướng ánh mắt của mình về phía Lâm Bắc Thần.