Phi Tuyết Nhất Sát liền giật mình.
Thánh chỉ đã đến tay của Lâm Bắc Thần.
"Lâm đại thiếu, cái này không thể đùa giỡn được."
Hắn vội vàng giơ tay đoạt lại thánh chỉ.
Một luồng sức mạnh vô hình, hất bàn tay của hắn ra.
Lâm Bắc Thần cầm thánh chỉ trong tay, nói: "Ai nói ta đùa giỡn với ngươi? Không phải là muốn tìm một người tới làm con cừu thế tội sao? Lăng lão gia tử một đời anh danh, lúc về già làm sao có thể trở thành quân bán nước được chứ? Vẫn là để ta đi cho."
Phi Tuyết Nhất Sát không biết nên nói thế nào.
Đây là thánh chỉ.
Cũng không phải là bốc thăm.
Không phải ai muốn tiếp thì có thể tiếp.
Nhưng hắn lại không có cách nào với một thiên nhân như Lâm Bắc Thần.
Hắn nhìn về phía Cao Thắng Hàn giống như cầu cứu.
Cao Thắng Hàn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: "Lão đệ, không được làm loạn, mau trả lại thánh chỉ đi."
Lâm Bắc Thần lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cao lão đệ, ngươi đừng khuyên nữa, chuyện này, ngươi không thể khuyên nổi đâu."
Cao Thắng Hàn lập tức biết rằng, Lâm Bắc Thần đây là muốn chơi thật rồi.
"Chậc chậc, đại tổng quản hai đạo quân chính của Phong Ngữ hành tỉnh, chức vị này ta rất thích, là của ta."
Lâm Bắc Thần mở thánh chỉ ra, nhìn qua một lượt, với vẻ mặt như nhặt được ngọc. "Bạn học Lâm, ngươi không được làm loạn..."
Lăng Quân Huyền lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau trả thánh chỉ lại cho ta, không được đùa giỡn."
Lâm Bắc Thần cuốn thánh chỉ lại, nói: "Trả thánh chỉ lại cho ông? Lăng thành chủ, chẳng lẽ ông thật sự muốn giao nó cho Lăng lão thái gia sao? Ngươi muốn để một đời anh hùng của lão gia tử, đến cuối cùng, lại thân bại danh liệt, trở thành quân bán ngước ngàn người đánh vạn người mắng sao?"
"Cái này..."
Lăng Quân Huyền muốn nói lại ngừng, cuối cùng vẫn nói: "Trả lại cho ta đi, ngươi còn trẻ, không được tự hủy hoại tiền đồ."
Ông ta vẫn luôn rất xem trọng thiếu niên trước mặt này.
Cho tới hôm nay vẫn xem trọng.
Trong lòng của Lăng Quân Huyền, Lâm Bắc Thần có thể trở thành trụ cột tương lai của đế quốc Bắc Hải, thậm chí có thể mang đến cuộc sống mới cho đế quốc đã bắt đầu mục nát này, tuyệt đối không thể để hắn đến vác một cái nồi đen vào thời điểm này, nhiễm phải vết nhơ vĩnh viễn không thể lau đi được.
"Tiền đồ?"
Lâm Bắc Thần cười he he, nói: "Cái thứ đồ chơi kia là gì chứ? Hơn nữa, Lâm Bắc Thần ta chính là con trai của tội quan, còn có tiền đồ gì sao?"
Lăng Quân Huyền bị hỏi không phản bác được.
Lâm Bắc Thần lại nói: "Hơn nữa, nếu ta muốn tiền đồ, ta sẽ tự mình giành lấy, hà tất chờ người khác ban cho?"
Nói xong, hắn bày thánh chỉ trong tay ra, nói: "Giống như đại tổng quản hai đạo quân chính của Phong Ngữ hành tỉnh này, nếu ta muốn, nó sẽ là của ta."
"Tên nhóc, khẩu khí không nhỏ, thánh chỉ này chính là vật của Lăng Thị ta, chức quan này...he he, cũng là thứ của Lăng Thị ta, ngươi không được làm loạn ở đây, nhanh trả lại đi, bằng không..."
Tam trưởng lão của gia tộc Lăng Thị ở kinh thành Lăng Tư Thối quan sát rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
Lâm Bắc Thần cười nhạt một tiếng, nói: "Ta thật ngưỡng mộ ngươi."
"Hả?"
Lăng Tư Thối ngẩn người.
Lâm Bắc Thần nói: "Ta thật ngưỡng mộ ngươi và Tiểu Thần Nhi có quan hệ huyết mạch thân thuộc."
"Ngươi có ý gì?"
Lông mày của Lăng Tư Thối dựng thẳng nói.
"Nếu không, loại lão già chết tiệt như ngươi sớm đã bị ta đánh chết rồi."
Lâm Bắc Thần thờ ơ nói.
"Ngươi..."
Lăng Tư Thối phản ứng lại, vô cùng giận dữ.
Hắn còn muốn nói điều gì đó, Lâm Bắc Thần trực tiếp xua tay chặn lại, trực tiếp ngắt lời.
Đôi tay của Lâm đại thiếu vuốt ra một bối tóc lớn sau đầu, với dáng vẻ sẽ dùng vũ lực phục người bất cứ lúc nào, nói: "Phần thánh chỉ này, ta nhất định phải tiếp, đại tổng quản hai đạo quân chính của Phong Ngữ hành tỉnh ta cũng phải nhận, điều mà ta nói, Jesus cũng không cản nổi... Các ngươi có ý kiến gì thì đều kìm nén lại cho ta, nếu như ai dám phản đối, hôm nay ta muốn làm người rồi, việc hoà đàm với Hải tộc tiếp theo đây, cũng do ta tới phụ trách, hi vọng tất cả mọi người đều phối hợp thật tốt với ta, không được bằng mặt không bằng lòng, cũng không được cản trở ta, cứ quyết định như vậy đi..."
Nói đến đây, Lâm Bắc Thần ánh mắt như kiếm, đảo qua một vòng, mỉm cười, nói: "Được rồi, lời của ta đã nói xong, ai tán thành, ai phản đối?"
Trong đại sảnh lập tức trở nên im lặng như tờ.
Một thiên nhân bắt đầu ngang ngược chơi xấu, tình cảnh này rất mất khống chế.
"Thực ra..."
Tần Lan Thư, người luôn im lặng đã mở miệng rồi.
Thiếu phụ xinh đẹp phong hoa tuyệt thế, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Bắc Thần, trong mắt lóe lên một chút hổ thẹn, nói: "Ta biết ngươi tốt với Thần Nhi, nhưng hai người các ngươi cả đời này đều không thể nào, Thần Nhi có hôn ước, cũng tuyệt đối sẽ thực hiện hôn ước, ngươi không cần vì nó mà bỏ ra nhiều như vậy, không có kết quả, ngươi là một đứa trẻ tốt, không được nhất thời xúc động mà chôn vùi bản thân... Không đáng."
Hả?
Lâm Bắc Thần liền sững sốt.
Lão mẹ vợ đây là đang thêm kịch cho ta sao?
Bà cho rằng ta cưỡng chế vác cái nồi đen này, là để lấy lòng Lăng Thần?
Ừm...
Đã như vậy, vậy ta liền...
Bắt đầu biểu diễn nha.
"Bá mẫu..."
"Gọi ta là Lăng phu nhân được rồi."
"Được, bá mẫu."
"..."
"Bá mẫu, thích một người, không nhất định phải có được nàng, chỉ cần có thể lẳng lặng làm việc vì nàng, gánh vác một phần ưu phiền của nàng, khiến nàng vui vẻ, bản thân ta cũng sẽ vui vẻ, ta làm tất cả những thứ này, đều là cam tâm tình nguyện, không phải là vì tạo áp lực cho các ngươi, cũng không phải vì chứng minh cái gì cả, chỉ là muốn làm cho Lăng Thần vui vẻ, như vậy là đủ rồi."
Lâm Bắc Thần với giọng nói chân thành tha thiết.