Khi Cao Thắng Hàn bước vào, âm thanh phấn khích và huyên náo sôi sục trong nháy mắt liền biến mất.
Bên trong đại điện quân chính yên tĩnh trở lại.
Tiếp theo đây chính là một loạt bố cục kế hoạch và sắp đặt quân chính đại sự.
Trong quá trình này, Lâm Bắc Thần không có gì ngạc nhiên là yên tĩnh trở lại, không nói một lời, một tay chống cằm, mệt mỏi buồn ngủ, hoàn toàn không thể nào hoà nhập vào trong bầu không khí nhàm chán và nghiêm túc này.
Đến sau cùng, hắn trực tiếp nằm sấp trên bàn, nghiêng mặt ngủ thiếp đi.
Mọi người nhìn thấy, cũng cảm thấy bình thường.
Dù sao thì Lâm đại thiếu cũng đã vất vả cả đêm hôm qua vì Triều Huy đại thành rồi. Hội nghị diễn ra đến nửa chừng, Lâm Bắc Thần thật sự không chịu nổi nữa, quả thực còn khiến người ta phát điên hơn so với trước kia khi hắn học năm nhất đại học nghe vi phân và tích phân của các giáo viên số học.
Hắn ngáp một cái, quay người rời khỏi đại sảnh quân chính.
Đám người đưa mắt nhìn theo.
Không ai dám kháng nghị cái gì cả.
Cao Thắng Hàn cũng chỉ lắc đầu cười một cái.
...
Rời khỏi tường thành thứ nhất, Lâm Bắc Thần lấy điện thoại di động ra liếc nhìn một chút, tiến độ nâng cấp khoảng 11% rồi, so với tốc độ trong suy nghĩ của hắn dường như đã nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng hắn khẽ động, cũng không trở về Vân Mộng trại mà là lặng lẽ đi về phía khu vực thành thứ tư.
Một lát sau.
Lăng phủ.
Lâm Bắc Thần độn thổ vào.
Sau khi tới Triều Huy đại thành, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này.
Lăng gia thuộc đại quý tộc trong thành, mua bất động sản trong khu vực thành thứ tư cũng không có áp lực gì cả, Lăng phủ chiếm diện tích không lớn, nhưng kiến trúc tinh xảo đẹp mắt, tao nhã mà không xa xỉ, đẹp mà không mị, bố cục tạo cảnh được cách điệu cực cao.
Lâm Bắc Thần tản bộ một vòng dưới đất, rất dễ dàng tìm ra được Lăng Thần đang đánh đu trong hậu viện.
Khí sắc của thiếu nữ không tệ.
Một bộ váy dài màu nước biển, giữa eo dùng tơ vàng quấn quanh, phác hoạ ra một vòng eo duyên dáng uyển chuyển vừa ôm, cũng khiến cho phần ngực giống như nụ hoa chớm nở được nâng lên, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ.
Cánh mông giống như mật đào đè ép lên tấm bảng Thu Thiên Mộc, hình thành một loại tỉ lệ chói mắt, đôi chân thẳng tắp thon dài và đầy đặn chống thẳng, Lâm Bắc Thần nhìn mà hét to đôi chân chơi cả năm không hết.
Còn khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo trắng nõn, ngũ quan tuyệt mỹ, bất kể là tách ra nhìn hay là gom lại với nhau đều có thể nói là tinh xảo vô cùng, khiến người ta quả thực hoài nghi rằng khi tạo vật chủ tạo ra nàng đã thiên vị hơn gấp mấy trăm lần, khiến thiếu nữ này toàn thân từ trên xuống dưới đều không thể tìm được chút khuyết điểm nào cả.
Trong hậu hoa viên tĩnh mịch chỉ có một mình Lăng Thần.
Tuyết đọng trong viện vẫn còn chưa quét dọn.
Bên cạnh cái ao dưới hòn non bộ, có hai người tuyết to cỡ người thật, dáng người tròn vo, trông dáng vẻ là một nam một nữ, trên người khoác y phục, một người lưng đeo trường kiếm, một người thân mặc váy trắng, vai sóng vai đứng cùng nhau...
Thiếu nữ vừa đánh đu, vừa lẩm bẩm một mình nói gì đó trong miệng.
Đột nhiên, trên mặt đất ngoài mười mét, tuyết đọng đột nhiên chậm rãi lăn lộn ra, giống như phía dưới có thứ gì đó muốn chui ra ngoài...
Lăng Thần hơi sững sờ, khi nhìn kỹ, đã nhìn thấy một nhành Thuỷ Liên Hoa trong suốt như ngọc, còn trắng hơn cả tuyết, lại chậm rãi ló đầu ra.
Giống như một tiểu tinh linh kỳ quái từ trong tuyết đọng chui ra ngoài, lờ mờ nhìn thế giới lạnh lẽo này.
"Phía dưới lớp tuyết đọng, lại có thể mọc ra Thủy Liên Hoa?"
Lăng Thần từ trên xích đu nhảy xuống, bước nhanh tới, trong lòng vô cùng kinh ngạc: "Trong tuyết mọc ra, không phải là Thuỷ Liên sao?"
Nàng vén váy lên, ngồi xổm xuống chậm rãi sờ vào nó.
Thủy Liên Hoa giống như một chú thỏ trắng bị kinh sợ, lại bắt đầu chuyển động. "Này, đừng chạy."
Lăng Thần ở phía sau đuổi theo.
Cuối cùng đuổi tới phía sau hòn non bộ.
Thủy Liên Hoa không chạy nữa.
"Thật xinh đẹp."
Lăng Thần cảm khái.
Thủy Liên Hoa trực tiếp từ dưới mặt đất nhảy ra, chủ động nhảy vào trong tay nàng. "Hì hì, là huynh đúng không, Bắc Thần ca ca, ra đi."
Thiếu nữ tay cầm Thuỷ Liên Hoa, cười khúc khích nói.
Dù sao thì nàng cũng không phải là loại ngực to không có não, sau khi kinh ngạc lúc ban đầu, đã đoán ra được chân tướng, người có thể bỏ chạy linh hoạt dưới mặt đất, hơn nữa lại nguyện ý tặng hoa cho mình... Cũng chỉ có một mình Bắc Thần ca ca của nàng.
Lâm Bắc Thần dưới đất liền nhảy ra.
"Tiểu Thần Thần, mấy ngày không gặp, ngươi lại trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều đấy." Hắn cười khanh khách nói.
Lăng Thần nâng Thuỷ Liên Hoa trong tay lên, đặt đến chóp mũi ngửi, vẻ hồn nhiên ngọt ngào từ trước tới nay chưa từng để lộ ra trước mặt người khác, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo hoàn mỹ vui phơi phới, nói: "Tặng cho ta sao? Cảm ơn, ta rất rất thích... cái tội thời gian dài như vậy không đến thăm ta, ta sẽ tha thứ cho huynh."
"Ừm."
Lâm Bắc Thần mỉm cười gật đầu.
Nụ cười thuần khiết ấm áp giống như một tiểu xử nam thiếu kinh nghiệm sống.
"Đa tạ ngươi, lần trước đã ra tay giúp ta."
Lâm Bắc Thần lại nói.
"Không có gì, thân là bạn gái của huynh, đây đều là việc mà ta nên làm." Lăng Thần cầm Thuỷ Liên Hoa, càng nhìn càng thích, nói: "Huynh tìm thấy ở đâu vậy? Đóa hoa này không phải là vật bình thường."
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, thành thật, nói: "Hái ở trong một đầm nước trên núi thần điện, thật sự không ngờ rằng, trong thời tiết mùa đông giá rét này, vẫn còn có đầm nước không kết băng, hơn nữa còn có thể mọc ra loại hoa trái mùa..."