"Nghỉ ngơi một chút không được sao?"
Cao Thắng Hàn thở hồng hộc hất tay của Lâm Bắc Thần ra, cạn lời nói: "Kinh Tiên Nhất Kiếm, ngươi nhìn thấy rồi chứ? kinh diễm và huy hoàng đến cỡ nào, một thân Huyền khí của ta đều đã tiêu hao hết, thở dốc cũng cảm thấy đau, ít nhất phải dưỡng thương một năm mới được."
"Thật sự là không chết sao?"
Lâm Bắc Thần buông thỏng tay, ném lão Cao trên mặt đất.
Quay người nhìn về phía huyết trì.
Không có gì bất ngờ.
Huyết trì lại lớn hơn rồi.
Lần này, trực tiếp mở rộng đường kính ngàn mét.
Chiến trường to lớn đều đã bị nuốt chửng và dung nạp vào trong.
Ý gì vậy?
'Lương Viễn Đạo' phục sinh lần tiếp theo là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa sẽ càng đáng sợ hơn.
Trên gương mặt của vô số người xung quanh đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Rất nhiều người Vân Mộng đều từ trong các toà kiến trúc, phường lâu bước ra, đứng ở trung tâm doanh trại, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Sức mạnh của tín ngưỡng điên cuồng tụ tập về phía Lâm Bắc Thần.
Nhưng lần này, sự gia tăng của thần lực tín ngưỡng cũng không thể nào thay đổi cục diện.
Vẫn không nhìn thấy hi vọng.
"Ngươi đi nhanh đi."
Cao Thắng Hàn một chân nhảy nhót tới.
Hắn nhìn thấy mặt hồ màu máu lại lần nữa mở rộng, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng. Nhìn lấy Lâm Bắc Thần, vị thiên nhân tung hoành gào thét làm mưa làm gió, chậm rãi khuyên nhủ: "Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, hôm nay bại cục của ngươi và ta đã định, Triều Huy thành hóa thành địa ngục nhân gian cũng là chuyện không thể nào xoay chuyển, tất cả nổ lực, ngươi đã bỏ ra hết rồi, không cần thiết phải ở lại diệt vong cùng với thành thị này, ngươi thiên phú kinh người, bước vào cảnh giới thiên nhân là điều tất nhiên, đợi có một ngày, thực lực của ngươi đầy đủ rồi đến báo thù cho oan hồn của thành thị này."
Lâm Bắc Thần cười cười.
"Thực ra, ta đã phát hiện ra một chuyện."
Hắn đột nhiên nói.
Cao Thắng Hàn nói: "Chuyện gì?"
Còn chưa chờ Lâm Bắc Thần trả lời ——
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang, từ bên trong huyết trì chém qua mà không có chút dấu hiệu báo trước.
Thân thể của Lâm Bắc Thần cứng đờ.
Một đường huyết tuyến nằm ngang chậm rãi từ giữa lồng ngực của hắn bắn ra.
Máu tươi màu đỏ thấm ra.
Luồng ánh kiếm này đến từ dưới huyết trì, dường như đem cơ thể của Lâm Bắc Thần cắt thành hai khúc.
"Lâm đại thiếu..."
Cao Thắng Hàn cực kỳ hoảng sợ.
Chết rồi chết rồi chết rồi.
Thương thế nặng như vậy, chắc chắn phải chết.
"A ha ha ha ha..."
Tiếng bật cười vui sướng từ bên trong huyết trì truyền ra.
Lần này, không chờ huyết trì sôi sục ra làn khói mờ mịt, một con quái vật giống như thân mang giáp bảo vệ bên ngoài cơ thể, từ bên trong vũng máu chậm rãi hiện ra. Xương cốt giáp trụ toàn thân của hắn giống như thiên nhân tạo ra, khớp với huyết nhục.
Màu xương trắng bệch cùng với cốt đao ở khớp sau thon dài giống như đao uốn cong, còn phía sau lưng, sau đầu, kiếm cốt giống như lợi kiếm đâm ra, hắn được hóa trang giống như tử linh chiến sĩ từ trong vùng đất của vong linh bước ra.
Duy nhất chỉ có một cái đầu, lại có thể khôi phục đến trạng thái anh tuấn của Lương Viễn Đạo trước đó.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười điên cuồng.
"Uế huyết chuyển sinh lần thứ bảy... Thật khoan khoái, ha ha ha ha, lực lượng của ta lại trở nên mạnh mẽ rồi, trò chơi sớm đã nên kết thúc, Lâm Bắc Thần cũng nên chết từ sớm rồi."
Hắn bật cười, từ trong vũng máu nổi lên.
Cao Thắng Hàn kinh nộ khó nói.
Hắn muốn đưa tay ôm lấy Lâm Bắc Thần.
Nhưng lại sợ hơi đụng chạm vào sẽ khiến cho thân thể đã bị chặt đứt của Lâm Bắc Thần, trực tiếp tách rời ra.
Ai có thể ngờ rằng, Lâm đại thiếu có thể kiên trì đến thời khắc này, lại có thể chết bởi vì ám toán như vậy chứ?
Chính vào lúc này——
"Lão Cao, dáng vẻ của ngươi giống như rất thương tâm."
Lâm Bắc Thần đã chết, đột nhiên mở miệng nói chuyện rồi.
Cao Thắng Hàn: "???"
"Lão Cao, biểu hiện nhìn thấy quỷ này của ngươi, cho thấy rõ vừa rồi ngươi cảm thấy ta đã chết ...được, vừa rồi ta cho rằng ngươi chết, hai người chúng ta mỗi người một lần, xem như hòa nhau."
Lâm Bắc Thần đưa tay chỉ.
Trên đầu hiện ra một vòng nước màu xanh da trời.
Ba ba ba.
Chỉ tay mấy cái liên tiếp.
Thuỷ hoàn màu xanh lam không ngừng chồng lên nhau, biến thành màu lục.
"Ngươi..."
Cao Thắng Hàn vui mừng không xiết.
Hắn cuối cùng đã chắc chắn, Lâm Bắc Thần không sao.
Lâm Bắc Thần lại rên rỉ một cách thoải mái mà đứng lên: "A, đã lâu không gặp... cảm giác bú sữa."
"Ngươi không chết sao?"
Lương Viễn Đạo trong tiếng cười điên cuồng, nụ cười cũng cứng đờ lại.
Một đao vừa rồi, rõ ràng là đã...
Tại sao?
"A ha ha, có phải là rất bất ngờ không?"
Lâm Bắc Thần đưa tay lau đi vết máu trên ngực mình, phía dưới hoàn toàn không có vết thương, ngay cả một chút xíu vết sẹo cũng không có, nhếch miệng nở nụ cười nói: "Đừng cho rằng chỉ có ngươi biết khôi phục, khi ta còn tự cho mình bú sữa, ngươi vẫn còn chơi bùn ở Đông Bắc đấy."
Có ý gì vậy?
Lương Viễn Đạo vừa mơ hồ vừa kinh nộ.
Hung mang trong mắt bắn ra.
"Không chết, vậy thì lại giết thêm một lần nữa."
Thân hình của hắn hơi lảo đảo ngay tại chỗ.