Ừng ực ừng ực.
Mặt gương Huyết Trì vốn dĩ trơn nhẵn như gương, không nhìn thấy một chút gợn sóng, lại nổi lên một bọt khí, sau đó khẽ lăn lộn sôi sục.
Đột nhiên, vô số trái tim gần như ngừng đập.
Ngón tay của Lâm Bắc Thần khẽ run lên một cái, bông hoa vừa mới lấy ra trực tiếp rơi xuống đất.
Vẫn còn chưa chết? Không phải chứ?
Trong lòng hắn trực tiếp có một vạn con lạc đà gào thét băng qua.
"Đinh đông."
"Tập tin 'Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết’' đã được gửi đi, có muốn mở không?"
Một tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại.
......
......
"Miện hạ."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ lao tới, đỡ lấy cơ thể duyên dáng đang lung lay sắp đổ. "Ta không sao."
Dạ Vị Ương nhẹ nhàng xua tay, vịn vào thần tượng bên cạnh.
Mái tóc đen dài xõa đến tận gót chân, tạo ra một khung cảnh hơi mất trọng lượng, giống như thác nước đổ xuống, còn bộ thần bào được cắt may cẩn thận với nền đen và viền đỏ càng phác họa ra dáng người yêu kiều của nữ thần một cách rõ ràng, quyến rũ.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.
Mày mắt vẫn là Dạ Vị Ương của trước kia, thanh tú và thuần khiết, làn da mịn màng đáng sợ, sống mũi thẳng tắp và đôi môi ẩm ướt, trông lạnh lùng và quyến rũ đến cực điểm, nhưng cũng đã mất đi một chút ngây thơ, dường như có chút thoát lực, trong hơi thở hổn hển lại lộ ra nét quyến rũ như có như không của một nữ tử trưởng thành.
Một chiêu Toạ Vong Nhất Kiếm Trảm vừa rồi gần như là tác phẩm đỉnh cao của sức mạnh mà nàng đã khôi phục hiện tại, một kiếm đã tiêu hao hết tất cả tinh khí lực của nàng, tiêu hao toàn bộ sức mạnh của nàng, đến mức lúc này, ngay cả nhấc ngón tay lên, nàng cũng cảm thấy mất sức.
"Không ngờ rằng, trong Triều Huy đại thành này lại có thể ẩn giấu một con Huyết Ma của Kính tộc, Thiên Ngoại Tà Ma như vậy có thể ẩn núp giữa trần thế, còn trở thành một trong chín đại tỉnh chủ của đế quốc Bắc Hải, mấy chục năm trở lại đây, vùng trời đất này đã thối nát đến như vậy sao?
Trong mắt Dạ Vị Ương lộ ra một chút vẻ nghi hoặc.
Theo lý mà nói, hệ thống tín ngưỡng thần hệ chính thống vô cùng viên mãn, hoàn mỹ không khuyết điểm, phù hợp với ý chí và đạo lý của một phương trời đất này chính là do những người đại thần thông trên Thần giới chế định, ngoại trừ mình, năm đó bởi vì những việc đã trải qua thực sự quá quỷ quyệt, mới mất đi thần vị, bị ‘Nghịch Ma’ kia chim cưu chiếm tổ chim khách ra, những vị thần chính thống khác đã chiếm hố xí, cho dù là vì lợi ích của bản thân, cũng nên liều mạng săn giết tà ma, bảo vệ hệ thống tín ngưỡng thần chính thống mới đúng.
Dưới hệ thống, tà ma không có chỗ lánh thân mới đúng.
Tại sao một Huyết Ma trong gương lại có thể làm lớn đến mức độ như vậy? Hệ thống xảy ra vấn đề.
Vậy thì rắc rối lớn rồi.
"Đem Thần Tinh tới."
Dạ Vị Ương điều hoà hơi thở, nói: "Huyết Ma trong gương vẫn chưa chết."
"Miện hạ, nhưng mà Thần Tinh là để chuẩn bị lúc mà ngài phi thăng, lúc này tiêu hao..." Vọng Nguyệt đại giáo chủ vô cùng kinh ngạc, do dự nói: "Một kiếm vừa rồi đã trả nợ tình nghĩa cho Lâm Bắc Thần, hà tất..."
Dạ Vị Ương nói: "Đi mau."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ vội vàng quay người bước vào thần điện. Dạ Vị Ương ngồi trên cao nhìn về phía khu vực thành thứ hai.
Huyết Ma của Kình tộc có thù tất báo, một kiếm vừa rồi đã kết tử thù, nếu như hôm nay bị hắn thành công cửu chuyển thác sinh ở phàm trần, vậy thì mình chắc chắn cũng sẽ trở thành mục tiêu báo thù.
Hệ thống xảy ra vấn đề, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đôi môi đỏ mọng tinh tế của Dạ Vị Ương hé mở. Truyền âm ra ngoài.
......
......
Thế giới nào đó.
Trang viên, ánh nắng rất tốt.
Mặt đất trang viên trơ trụi trong một thời gian rất dài, cuối cùng ‘sắc cỏ nhìn từ xa gần cũng không’, mơ hồ lộ ra một chút màu xanh biếc.
Thần điện và trang viên đã trải qua sự tu sửa của Nghiêu thần hệ quyến tộc, bề ngoài gọn gàng và đẹp đẽ.
Bên trong thần điện.
Máu tươi tràn ngập.
Kiếm Tuyết Vô Danh thân thể trần trụi, 'BO-BO-BO', rút mũi tên cắm trên người ra. Mỗi một mũi tên được rút ra, đều phụt ra một tia máu.
Cả đại điện rộng lớn tràn ngập mùi máu tươi.
Tấm thảm đỏ tươi dưới người của Kiếm Tuyết Vô Danh đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vài tia máu tươi chảy ra dọc theo tấm thảm, tạo thành một vũng máu không lớn không nhỏ trên sàn nhà.
Thanh Vân Đoản Thối Khuyển và con mèo màu cam đứng bên cạnh vũng máu, lè lưỡi liếm láp thần huyết.
Mái tóc của Kiếm Tuyết Vô Danh ướt sũng dính vào gò má, sắc mặt tái nhợt, môi vàng như nến. Rút một thanh kiếm gãy trên ngực phải ra, lại phun ra một ống máu, tay trái ấn vào vết thương, dùng thần lực để trị thương.
"Vận khí thật xui xẻo."
"Đại Hoang Thần Giáo cũng thật là keo kiệt, không phải chỉ là một bộ thần công trấn giáo thôi sao? Bản thân bọn họ cũng không có ai luyện thành. Ta lặng lẽ mượn ra ngoài nhòm một chút thì có sao chứ? Có cần phải ráo riết truy lùng ta như vậy không?"
"Một nữ thần như hoa như ngọc, phong hoa tuyệt thế như ta vậy. Bọn họ cũng nỡ bắn, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc. Chẳng trách mọi người đều nói rằng người của Đại Hoang Thần Giáo, trong đầu đều là cơ bắp, một chút não cũng không có...... ”
Kiếm Tuyết Vô Danh vừa cảm khái, vừa chuyển vận thần thuật, xuyên qua vết thương trên cơ thể và chữa lành từng chút một.
Cơ thể yêu kiều trắng như tuyết cuối cùng cũng khôi phục hoàn chỉnh.
Hai đỉnh núi run lẩy bẩy, cặp mông tròn trịa đầy đặn không để lại một chút vết tích, làn da trắng nõn tinh tế, tràn đầy đàn hồi...