Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 68




Edit: Trúc



Trầm Trúc không nói chuyện, trên mặt hắn đều là kinh ngạc, tựa như không thể hiểu nổi vì sao đã nói đến nước này mà Tô Thanh Y vẫn có thái độ này.

Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn hắn, giống như chưa từng quen biết người này: “Năm đó lúc Nhiễm Thù cùng Tạ Hàn Đàm tính cả Nhiễm Mặc lần đầu tiên giết ta, ngươi không cản, ngươi coi nàng ta là người tốt. Ta từng nghĩ ngươi không biết, nhưng hôm nay ta lại cảm thấy, ngươi biết hết, đúng không?”

“Nàng ta là vì cứu ngươi.” Trầm Trúc nhíu mày: “Sao nàng ta có thể có tâm tư giết ngươi chứ? Tạ Hàn Đàm tạo ra trận pháp có thể làm ngươi trọng sinh, vì không cho người ta biết ngươi còn sống, lúc này mới giết ngươi.”

“Ta biết.” Tô Thanh Y hờ hững nói, không hề giật mình với cái này. Trầm Trúc không khỏi nói: “Nếu ngươi biết, vì sao ngươi còn cảm thấy nàng ta muốn giết ngươi?”

“Vậy lần thứ hai thì sao?” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh: “Lần thứ hai, ta đi cứu ngươi cùng nàng ta, nàng ta biết rõ ta là Nhiễm Diễm, còn muốn đưa ta vào chỗ chết, hại ta thiếu chút nữa bị mất mạng. Nàng ta nói rành mạch với ta, nàng ta hận ta, ghen ghét với ta, muốn giết ta! Ngay một thời gian trước thôi, ta ở Nhiễm gia nhìn thấy nàng ta, phản ứng đầu tiên của nàng ta cũng là diệt trừ ta cho sảng khoái. Trầm Trúc, những thứ này ngươi muốn giải thích thế nào?”

Nghe được lời này, sắc mặt Trầm Trúc trắng bệch, run rẩy nói: “Không thể nào... Thù nhi không có thể...”

“Nhiễm Thù không có khả năng lừa ngươi, không thể muốn giết ta, nàng ta tính tình thiện lương ôn hòa coi ta như tỷ tỷ, sao có thể làm ra chuyện như vậy.” Tô Thanh Y lạnh lùng lên tiếng, ngữ điệu càng ngày càng lạnh, Trầm Trúc cực kỳ kinh ngạc, dường như không rõ sao người trước mặt cứ như vậy chọc thủng tâm tư của hắn. Tô Thanh Y trào phúng cười ra tiếng: “Như vậy ta thì sao? Trầm Trúc, ở trong lòng ngươi, Nhiễm Diễm, chính là một người tàn nhẫn độc ác, xuống tay ác độc đới với sư muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sẽ vì để ngươi phản chiến mà nói dối ngươi à?”

Trầm Trúc trầm mặc, cũng không nói gì cả, trong mắt đều là giãy giụa. Sau một lúc, hắn chậm rãi nói: “Thanh Y, ở đây chắc có hiểu lầm...”

“Hiểu lầm,” Tô Thanh Y gật gật đầu, nói ra từng câu từng câu, nàng vốn tưởng rằng mình sẽ phẫn nộ, sẽ không cam lòng, nhưng mà vào giờ này khắc này, sau khi nói hết tất cả ra, nàng lại phát hiện thật ra mình cũng không khổ sở đến vậy. Trong lòng nàng tĩnh mịch, giống như đã sớm đoán trước được kết cục sẽ là như vậy. Nàng kéo hắn, lạnh nhạt nói: “Vậy chúng ta đi Tinh Vân Môn hỏi cho rõ ràng, nếu Nhiễm Thù có thể cho ta một lý do, có thể nói cho ta những thứ này thật sự là hiểu lầm, vậy nàng ta sẽ vĩnh viễn là sư muội ta. Nhưng nếu không thể,” Tô Thanh Y nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hại ta, làm nhục ta, tổn thương ta, lừa ta, khinh ta, làm tổn thương ngươi trong lòng ta. Ta phải giết!”

Nói xong, Tô Thanh Y lôi kéo Trầm Trúc nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Vân Hư Tử đang ở trong đại sảnh ăn sủi cảo chiên, cùng mọi người nói chuyện, vừa thấy Tô Thanh Y hùng hổ đi xuống tới, Vân Hư Tử vội ôm bát sủi cảo chiên theo sau nói: “Đồ tôn, ngươi muốn đi đâu? Đồ tôn, ngươi từ từ... Lão nhân gia ta không đi nhanh được! Đồ tôn...”

Tô Thanh Y kéo Trầm Trúc trực tiếp đi ra đường lớn, biển người bên ngoài tấp nập, rất nhiều người đang vây quanh nhìn xem gì đó. Khách điếm ở Tu Chân giới đều có trận cấm bay, Tô Thanh Y không thể trực tiếp rời khỏi nơi này, chỉ có thể quát những người đứng làm tắc đường đó: “Tránh ra!”

“Thật đáng thương...” Những người đó giống như không nghe thấy lời Tô Thanh Y nói, nhón chân nhìn bên trong, một âm thanh hùng hổ truyền đến từ trong đám người: “Không có tiền mà đòi xem bệnh cái gì? Những người đưa ngươi tới đây cũng không biết xấu hổ, đặt ngươi ở y quán chúng ta xong là chạy, ngươi là Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế à? Sao ngay cả một người nhà đều không có? Ngươi sợ chúng ta tới cửa đòi tiền thì có! Đi nhanh, nhanh báo người nhà của ngươi ra đây, đừng tưởng rằng giả chết là có thể không trả nợ!”

Không có người đáp lại, có vài người trong đám người nói: “Dược đồng, hắn đã bệnh thành như vậy, ngươi còn muốn tiền gì chứ?!”

“Phi!” Dược đồng kia nhổ nước bọt vào người trên mặt đất, mắng: “Là hắn gạt chúng ta hắn có tiền trước, ăn không uống không nhiều ngày như vậy ở y quán chúng ta, kết quả một xu cũng không có, còn không chịu báo ra địa chỉ cùng người nhà. Loại chó ghẻ này, ta không mắng ở giữa đường, mọi người lại bị lừa thì sao chứ?”

Nói xong, dược đồng kéo tóc người trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt không còn nguyên dạng của hắn. Trong đám người đều suýt xoa, Tô Thanh Y hờ hững liếc thân ảnh mặc đồ trắng giữa đám người kia, lập tức ném một viên linh thạch qua.

Dược đồng bị linh thạch ném đến, che đầu lại tức giận mắng: “Ai?! Ai dám ném ông đây?!”

“Ta.” Uy áp Đại Thừa kỳ lập tức phóng ra, lúc này mọi người mới phản ứng lại, có tu sĩ cấp cao đang đứng ở chỗ này, tất cả không khỏi quỳ trên mặt đất run bần bật. Tô Thanh Y cũng không nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Chăm sóc người cho tốt, cách hai tháng bổn tọa trở về xem, nếu là không chiêu đãi tốt, bổn tọa bóp vỡ đầu cả nhà các ngươi!”

“Vâng vâng vâng,” Dược đồng ra sức dập đầu, Trầm Trúc nhíu nhíu mày, lập tức bị Tô Thanh Y kéo đi ra ngoài, trực tiếp bay về phía Tinh Vân Môn. Vân Hư Tử vội vàng đuổi theo nói: “Đồ tôn, vừa rồi người nọ ai?”

“Không quen biết.”

“Không quen biết mà hai tháng sau ngươi còn phải về xem hắn?” Vân Hư Tử ngẩn người, Tô Thanh Y nhàn nhạt liếc ông ấy: “Ta chỉ thuận miệng nói.”

Vân Hư Tử thở dài, vuốt râu nói: “Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi tay, người trẻ tuổi bây giờ đều thích lừa những lão già như ta, lòng lão đạo thật mệt mà...”

Lời còn chưa dứt, Tô Thanh Y đột nhiên tăng tốc, đi cách xa ông ấy.

Vân Hư Tử vội đuổi theo, lớn tiếng nói: “Ngươi đi chỗ nào thế?!”

“Tinh Vân Môn.” Tô Thanh Y hét lên.

Tô Thanh Y một đường bay đến Tinh Vân Môn, sau khi đáp xuống chân núi, nàng thả Trầm Trúc xuống. Trầm Trúc một đường trầm mặc, tới trước cửa Tinh Vân Môn, Tô Thanh Y quay nhìn xem hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cản ta không?”

Trầm Trúc không nói, Tô Thanh Y trào phúng cười: “Nhưng ngươi hôm nay cản ta, hoặc là không ngăn cản ta, ta đều phải đi lên Tinh Vân Môn này.”

Nói xong, Tô Thanh Y nhảy một cái lập tức biến mất ở trước mắt Trầm Trúc, trực tiếp dừng ở cửa đại điện Tinh Vân Môn. Vân Hư Tử thở hồng hộc đuổi tới phía sau nàng, sốt ruột nói: “Đồ tôn, đồ tôn ngươi đừng đi nhanh như vậy!”

“Ký chủ, ngươi có thể thông cảm với lão nhân gia một chút không?” Hệ thống đã lâu chưa từng hé răng đột nhiên mở miệng nói chuyện, Tô Thanh Y không tiếp lời nó. Hệ thống trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Ký chủ, ngươi thay đổi rồi.”

“Ồ.”

“Ký chủ, ngươi không yêu ta.”

“Trước nay ta chưa từng yêu ngươi.”



“Ký chủ...” Âm thanh máy móc của hệ thống dường như thở dài: “Cần gì chứ?”

Tô Thanh Y không ngừng bước chân, trực tiếp đi đến trước cửa Tinh Vân Môn, hai đệ tử thủ vệ đứng trong trận pháp phát sáng ngăn ở trước mặt Tô Thanh Y, lạnh lùng nói: “Người nào dám lỗ mãng đến Tinh Vân Môn ta?!”

“Môn hạ Tĩnh Diễn đạo quân của Thiên Kiếm Tông, Tô Thanh Y, đặc biệt tới bái kiến Nhiễm Thù đạo quân.”

Đệ tử thủ vệ hơi sửng sốt, trong mắt như có chần chờ, Vân Hư Tử vội nói: “Còn có ta, Vân Hư Tử, Thiên Kiếm Tông, đặc biệt tới bái kiến... À… Đồ tôn của ta tới bái kiến người ta!”

Vân Hư Tử là nhân vật nổi danh lừng lẫy của Thiên Kiếm Tông, mức độ nổi tiếng cũng chỉ nhỏ hơn một chút so với bốn chữ Tĩnh Diễn đạo quân. Đệ tử thủ vệ vừa nghe tên tuổi Vân Hư Tử, vội thu trận pháp, cung kính nói: “Không biết tiền bối giá lâm, ta đây mạo phạm. Mong rằng tiền bối đợi một lát, ta lập tức đi vào thông truyền.”

“Không cần.” Giọng nói của Trầm Trúc truyền tới từ phía sau hai người. Trầm Trúc đi lên một bậc thang cuối cùng, đi đến bên người Tô Thanh Y, trên mặt lạnh nhạt, hờ hững nói: “Ta dẫn bọn họ đi vào.”

“Trầm Trúc trưởng lão!” Đệ tử thủ vệ vừa thấy Trầm Trúc, vội cung kính hành lễ. Trầm Trúc gật gật đầu, đưa hai người đi vào Tinh Vân Môn.

Tinh Vân Môn không quá khác lúc Tô Thanh Y trở lại từ Bồng Lai hai trăm năm trước, trừ thêm rất nhiều cung dùng cho các đệ tử khác nhau, đại điện lại không có bất kỳ thay đổi gì.

Tô Thanh Y theo Trầm Trúc đi vào đại điện tiếp khách, đã thấy Tạ Hàn Đàm đứng ở trên đài cao, đang lẳng lặng chờ bọn họ.

Dường như hắn đã sớm biết nàng muốn tới, Tạ Hàn Đàm mang theo tất cả trưởng lão Tinh Vân Môn đều xuất hiện ở trên đại điện, tất nhiên cũng bao gồm Nhiễm Thù.

Thấy Tô Thanh Y, sắc mặt Nhiễm Thù hơi đổi, nhưng nàng ta cũng không lên tiếng. Tạ Hàn Đàm nhìn Tô Thanh Y đi vào, đánh giá dáng vẻ nàng, ôn hòa nói: “Đã lâu không gặp, Thanh Y dường như thân thể vẫn tốt chứ.”

Tô Thanh Y gật gật đầu, giống như không quen Tạ Hàn Đàm, lạnh lùng nói: “Nhờ phúc của chưởng môn.”

“Nhìn thấy Thanh Y sống không tồi,” Trong mắt Tạ Hàn Đàm đều là dịu dàng: “Trong lòng Hàn Đàm cũng không còn lo lắng.”

“Sống không tồi?” Tô Thanh Y cười lạnh: “Hôm nay tại hạ tới Tinh Vân Môn, chính là vì tại hạ sống không tốt! Hôm nay, tại hạ tới đây đòi Tinh Vân Môn một câu trả lời!”

Vừa dứt lời, Tô Thanh Y đột nhiên nện Vô Đạo xuống mặt đất, đá cẩm thạch màu đen bị đập ra một lỗ lớn, mặt đất thành một cái khe, đường nứt lan tràn tới dưới chân mấy trưởng lão. Vô Đạo dựng ở bên cạnh Tô Thanh Y, rực rỡ lấp lánh, sắc mặt Tô Thanh Y lạnh nhạt nói: “Còn mong Tạ chưởng môn nói cho ta, các ngươi dùng trận pháp để trấn áp tà khí, sao lại biến thành chuyển linh lực của mọi người đến chỗ khác, cuối cùng thúc giục trận pháp Tà Long hóa hình?”

Nghe được lời này, sắc mặt người ở đây đều thay đổi, chỉ có vẻ mặt Tạ Hàn Đàm cùng Nhiễm Thù vẫn như cũ, giống như đã sớm đoán trước. Trong đó một trưởng lão bỗng dưng đứng dậy, quát to: “Nhãi ranh chớ có nói bậy! Trận pháp này ở Tinh Vân Môn dùng nhiều lần đều không có vấn đề, xảy ra chuyện các ngươi không đi tìm nguyên nhân, thế mà dám hoài nghi đến Tinh Vân Môn ta?!”

“Huyền Kính trưởng lão,” Tô Thanh Y nhận ra đây là trưởng lão Ti Trận Phủ của Tinh Vân Môn, chuyên môn quản lý trận pháp sư cùng các loại trận pháp trong Tinh Vân Môn, nơi làm ra trận pháp chính là Ti Trận phủ. Hiện giờ nàng nói trận pháp có vấn đề, không khác gì đánh vào mặt Huyền Kính, tất nhiên Huyền Kính sẽ không ngồi yên không nhìn đến. Tô Thanh Y thấy ông ta sốt ruột, lạnh nhạt nói: “Không phải ta đang tra à?”

“Tra? Ngươi có thân phận gì? Nơi này đến lượt ngươi tới nói chuyện à?!” Huyền Kính đỏ mặt giận dữ nói: “Gọi trưởng bối của ngươi tới gặp ta!”

“Đây, đây,” Vân Hư Tử lập tức mở miệng, bước vài bước về phía trước. Lúc này mọi người mới chú ý tới ông ấy, thấy lão nhân chờ mong nói: “Huyền Kính tiểu nhi, nghe nói ngươi tìm lão đạo?”

Huyền Kính vừa thấy Vân Hư Tử, lời vốn muốn nói ra lập tức nghẹn lại.

Vân Hư Tử này, phần người người Tu Chân giới đều biết, luận trình độ không biết xấu hổ, bênh vực người mình, buồn vui thất thường, thích động thủ có thể nói là đứng đầu. Tuy rằng mấy năm nay đã sửa lại không ít, nhưng chiến tích hiển hách năm xưa vẫn còn đó, Huyền Kính cũng coi như là lão nhân Tinh Vân Môn, lập tức rụt về, nghẹn đỏ mặt nói: “Hóa ra là Vân tiền bối.”

“Bớt chào hỏi kéo dài thời gian với ta,” Vân Hư Tử chống eo mắng: “Mau trả lời vấn đề của đồ tôn ta!”



“Cái này... Cái này, sao chúng ta biết?!” Huyền Kính vội nói: “Một trận pháp hơi có thay đổi sẽ có chỗ khác biệt, nói không chừng là khi bày trận bị người ta thay đổi rồi thì sao?”

“Thay đổi?” Tô Thanh Y lấy ra một cái túi Càn Khôn từ tay áo, sắc mặt Nhiễm Thù lập tức đổi, mà Trầm Trúc hoàn toàn không biết quanh người đã xảy ra cái gì, lại nghe Tô Thanh Y nói: “Dựa theo quy định của Tinh Vân Môn, trận pháp chuyển giao cho đệ tử mang ra ngoài làm việc đều có hai phần trận pháp đồ, một phần dùng để bày trận, một phần dùng để làm cơ sở, để nhỡ có xảy ra chuyện thì biết được, rốt cuộc là bày trận có vấn đề hay là bản thân trận pháp có vấn đề, đúng không?”

“Phải...” Huyền Kính có chút kỳ quái, không biết vì sao Tô Thanh Y biết rõ quy củ của Tinh Vân Môn như vậy. Tô Thanh Y nhìn về phía Nhiễm Thù, đối phương lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt. Tô Thanh Y cong cong khóe miệng: “Mà trận pháp này, là từ Nhiễm Thù trưởng lão giao cho Trầm Trúc tiền bối, hay là đạo đồng Ti Trận Phủ giao cho Trầm Trúc tiền bối?”

Nghe được lời này, Huyền Kính trầm mặc. Trong tình huống bình thường, đệ tử ra ngoài làm việc đều lĩnh trận pháp đồ từ Ti Trận Phủ để dùng. Nhưng mà lần này trận pháp xảy ra vấn đề, mà Tô Thanh Y rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, lại trực tiếp chỉ về Nhiễm Thù, sợ là đã sớm điều tra rõ ngọn nguồn việc này. Giờ phút này ông ta tùy tiện chống đỡ nói là Ti Trận Phủ giao ra trận pháp đồ, sợ là gánh tội cho Nhiễm Thù.

Huyền Kính là lão cáo già, Tô Thanh Y đã biết từ trước. Nàng xem sắc mặt đối phương đổi qua đổi lại, sau đó nghe đối phương nói: “Đi gọi đạo đồng lúc ấy phụ trách lần này Trầm Trúc trưởng lão ra ngoài tới đây!”

“Không cần,” Trầm Trúc đã mở miệng, biết không thể giấu được nữa, hắn nói thẳng: “Là Nhiễm Thù trưởng lão tự tay giao cho ta.”

Nhiễm Thù không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Tô Thanh Y kéo túi Càn Khôn ra, vừa tìm kiếm vừa nói: “Trận pháp đồ kia, tổng cộng cũng chỉ qua tay có ba bên, Ti Trận Phủ, Nhiễm Thù trưởng lão, Trầm Trúc trưởng lão, ồ, còn có một người không rõ mà Huyền Kính trưởng lão nói. Nhưng nếu trận pháp đồ này vốn có vấn đề, vậy tất nhiên không phải là người không rõ kia làm.”

Nói xong, Tô Thanh Y rút từ trong túi Càn Khôn ra một trận pháp đồ, đưa cho Huyền Kính trưởng lão nói: “Đây là túi Càn Khôn ta mượn từ chỗ Trầm Trúc tiền bối, nói vậy trận pháp đồ trong túi Càn Khôn này chính là trận mà lúc trước từ Tinh Vân Môn mang đi nhỉ? Huyền Kính trưởng lão nhìn một cái xem, đây là trận pháp mà các người đưa đi à?”

Huyền Kính nghiêm túc nhìn trận pháp đồ, cái trận pháp này Tinh Vân Môn đã sử dụng nhiều lần, làm trưởng lão quản lý, ông ta đã sớm nhớ kỹ trận pháp trong lòng. Sau khi nhìn một lúc, sắc mặt ông ta khó coi, quay đầu liếc nhìn Nhiễm Thù một cái, sau đó nhìn về phía Tạ Hàn Đàm trên đài cao.

Tạ Hàn Đàm vỗ quạt vàng nhỏ vào lòng bàn tay, cười nói: “Nói đi, Thanh Y là người một nhà, không có việc gì.”

Ánh mắt Huyền Kính lộ ra vẻ cổ quái, quay đầu nhìn Tô Thanh Y nói: “Trận pháp này... Thật sự không phải là trận pháp kia của Tinh Vân Môn ta, nhưng bởi vì thay đổi không lớn, cho nên...”

“Vậy thì ai sửa? Không biết là Ti Trận Phủ, Nhiễm Thù trưởng lão, hay là Trầm Trúc trưởng lão đấy?”

“Tuyệt đối không phải là Ti Trận Phủ!” Huyền Kính lập tức tức giận nói: “Lúc Ti Trận Phủ giao trận pháp cho đệ tử ra ngoài làm việc, phải lấy từ Tố Thế Kính ra, lúc giao ra trận pháp cũng phải vẽ lại một phần nguyên khuông nguyên dạng, cho dù là mời Nhiễm Thù đạo quân giao hộ, cũng tuyệt đối không rơi xuống bước này! Bây giờ chúng ta có thể lập tức đưa Tố Thế Kính tới!”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Nhiễm Thù trắng bệch, Tô Thanh Y lại không nghĩ tới, từ khi nào mà Huyền Kính lại làm loại quy củ này? Vả lại, xem vẻ mặt của Nhiễm Thù thì cái quy củ này nàng ta cũng không biết...

Nói xong, mọi người nhìn về phía Tạ Hàn Đàm, Tạ Hàn Đàm ngồi ở chỗ cao nhất, chống cằm, sau khi “Ừm” một tiếng thì gật đầu. Chỉ chốc lát sau, đạo đồng nâng Tố Thế Kính lên, tay áo bào của Huyền Kính vung lên, trên Tố Thế Kính chậm rãi trồi lên cảnh tượng ngày đó đạo đồng giao trận pháp. Lại thấy đạo đồng ghé vào trên bàn, Nhiễm Thù đi đến, nói với đạo đồng: “Trầm Trúc trưởng lão bây giờ du lịch bên ngoài, không tiện về tông, cố ý nhờ ta tới lấy trận pháp đồ đưa qua.”

“Dạ?” Đạo đồng ngẩng đầu lên, vừa thấy là Nhiễm Thù, vội nói: “Bái kiến Nhiễm Thù trưởng lão.”

Chờ hành lễ xong, đạo đồng có chút khó xử nói: “Nhưng mà... Nhiễm Thù trưởng lão, Cái này... Cái này không hợp quy củ?”

“Trên quy củ có ghi không cho nhờ chuyển à?” Nhiễm Thù cười tủm tỉm dò hỏi, đạo đồng hơi hơi sửng sốt. Nhiễm Thù ở Tinh Vân Môn vẫn luôn rất có danh vọng, đạo đồng ngẫm nghĩ nói: “Được rồi...”


Nói xong, đạo đồng lấy trận pháp đồ xuống, sau đó khắc lại trận pháp một lần, rồi mới đưa trận pháp đã được khắc lại trận cho Nhiễm Thù nói: “Mời trưởng lão ký tên.”

Nhiễm Thù ghi tên Trầm Trúc ở trên bản vẽ, từ Tố Thế Kính có thể nhìn ra rõ ràng, hai chữ này viết cực kỳ giống với chữ của Trầm Trúc. Đạo đồng nhíu mày nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn để trận pháp đồ vào chỗ phong ấn. Vừa mới phong ấn xong thì thấy ngón tay Nhiễm Thù bắn ra, một chùm tia sáng bắn vào trong đầu đạo đồng. Nhiễm Thù cười cười, xoay người rời đi.

Nhìn đến chỗ này, Huyền Kính đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Nhiễm Thù nói: “Đồ tặc tử này!”

Nhiễm Thù ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: “Huyền Kính trưởng lão quá mức nóng vội rồi, việc này thật không minh bạch, đã gọi người đồng tông là tặc tử, sợ là không ổn đi?”

Nói xong, Nhiễm Thù hướng về phía Trầm Trúc, lạnh nhạt nói: “Lúc ấy ta cũng là được Trầm Trúc sư huynh gửi gắm, thay hắn tới lấy trận pháp đồ, hắn cố ý dặn dò ta, cái này vốn không hợp quy định, vì tránh gây thêm rắc rối, mới bảo ta sửa lại ký ức của đệ tử. Ta nghĩ Trầm Trúc sư huynh làm người luôn lương thiện, sẽ không làm ra chuyện ác gì, có lẽ cũng là sợ phiền toái, vì thế mới đồng ý, lại không nghĩ...”

Nhiễm Thù nhìn Trầm Trúc, trong mắt đều là thất vọng: “Sư huynh thế mà lại tính kế ta!”

Nghe được Nhiễm Thù nói, Trầm Trúc trầm mặc. Tô Thanh Y cười to, vỗ vai Trầm Trúc nói: “Nhìn thấy chưa? Đây là sư muội ngươi, sư muội tốt của ngươi đó!”

“Nhiễm Thù...” Trầm Trúc chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào, dường như hắn không thể hiểu nổi chuyện trước mặt, càng không thể hiểu nổi người trước mặt. Qua lúc lâu, vào lúc Tô Thanh Y cho rằng hắn sẽ chỉ ra chỗ sai của nàng ta, Trầm Trúc lại đột nhiên nói: “Là... Là ta có lỗi với người.”

Tô Thanh Y ngẩng phắt đầu, không thể tin nổi nhìn Trầm Trúc, Trầm Trúc nhắm mắt lại, túm chặt lấy tay Tô Thanh Y, run rẩy nói: “Là ta... Là ta làm tất cả, Trầm Trúc tự biết có sai, nguyện ý lấy chết đền tội. Nhưng trước đó...”

Trầm Trúc chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía Nhiễm Thù, khàn khàn nói: “Các vị có thể để ta đơn độc nói vài câu với Nhiễm Thù không?”

Nhiễm Thù không nói chuyện, mọi người nhìn Trầm Trúc, lại nhìn Nhiễm Thù, Tạ Hàn Đàm dẫn đầu lên tiếng: “Mọi người đều đi thôi.”

Tuy rằng lòng có tò mò, nhưng mọi người vẫn biết điều rời đi. Chờ đến khi đại điện chỉ còn lại có ba người Tô Thanh Y, Nhiễm Thù, Trầm Trúc. Cuối cùng Trầm Trúc buông tay Tô Thanh Y ra.

Ba người đều yên lặng đến quỷ dị, sau một lúc, Nhiễm Thù chậm rãi mở miệng. Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Y thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt như vậy, đau khổ, áy náy lại có tuyệt rình.

“Trầm Trúc sư huynh,” Nàng ta khàn khàn nói: “Thực xin lỗi.”

“Ta không muốn hỏi ngươi vì sao nữa,” Trầm Trúc mở miệng, chống trượng trúc xanh, từng bước một đi về phía nàng ta. Hắn đứng ở trước mặt nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có phải ngươi thật sự muốn giết Nhiễm Diễm không?”

Nhiễm Thù không nói chuyện, tay nắm chặt.

Nàng ta muốn mở miệng lừa hắn, muốn nói dối, nhưng mà đối mặt với sư huynh thiện lương đến gần như vô năng này, tất cả lời nói dối dường như đều thành khinh nhờn.

Hắn dường như là một chút lương tâm duy nhất còn lại của nàng ta trên đời này, nàng ta không đành lòng lừa hắn, rồi lại không dám thừa nhận.

Lúc này Trầm Trúc kiên trì hiếm có, tiếp tục nói: “Nhiễm Thù, ngươi nói với ta,” Giọng hắn khàn khàn ôn hòa: “Lúc trước ngươi nói với ta, ngươi cùng Tạ Hàn Đàm muốn cứu Diễm nhi, có phải trong lòng ngươi muốn giết nàng hay không?”

Nhiễm Thù không nói lời nào, cắn chặt khớp hàm.

Tô Thanh Y lặng im nhìn một đôi sư huynh muội này, rõ ràng đang nói chuyện của nàng nhưng nàng lại cảm thấy, những việc này không có chút liên quan nào đến nàng cả.

Trầm Trúc run rẩy vươn tay xoa khuôn mặt Nhiễm Thù, nghiêm túc nhìn nàng ta như vậy. Nước mắt Nhiễm Thù cuồn cuộn rơi xuống khuôn mặt hắn, đôi mắt mù của hắn dường như còn có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng ta, nhìn chăm chú vào nàng ta nói: “Vì sao?”

“Vì sao ư?” Cuối cùng Nhiễm Thù không nhịn nổi nữa, vừa khóc vừa cười hét lên: “Ngươi hỏi ta vì sao à? Vì sao ngươi không hỏi chính mình xem? Vì sao không hỏi Tạ Hàn Đàm xem, không hỏi sư phụ xem, không hỏi những người khác xem? Các ngươi như đối xử với ta thế nào, lại đối xử với nàng thế nào?”

“Nàng ấy căn bản không coi là sư muội ngươi!” Nhiễm Thù đẩy hắn ra, đột nhiên đứng dậy, gào rống: “Nàng ấy là tế phẩm! Sớm muộn gì nàng ấy đều phải chết! Ta mới là người có thể cho các ngươi tương lai, có thể cho Tinh Vân Môn tiền đồ! Vì sao các ngươi phải đối xử tốt với nàng ấy như vậy! Tốt với nàng ấy, Cái này cũng thôi đi... Cái này cũng thôi đi...”

Nàng ta siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Dù sao sớm muộn gì nàng ấy cũng phải chết... Ta coi như các ngươi đang đền bù, đang áy náy. Nhưng vì sao các ngươi muốn cứu nàng ấy!!”

Nhiễm Thù giận dữ hét lên, nàng ta hơi dừng một chút rồi ra sức mắng chửi: “Vì sao các ngươi muốn cứu nàng ấy? Không tiếc phá hư Sơn Hà Tế, không tiếc làm mù đôi mắt mắt, không tiếc bỏ cả mạng mình vào cũng muốn cứu nàng ấy! Nàng ấy là sư muội ngươi, ta thì không phải à?!”



Trầm Trúc không nói chuyện, hắn đứng tại chỗ, an tĩnh vững vàng.

Trong đầu Tô Thanh Y giống như hiện lên sấm sét, không thể tin nổi nhìn đôi mắt bị mù của Trầm Trúc.

Hắn mặc áo dài xanh ngọc, tay cầm trượng trúc xanh, đôi mắt không hề có tiêu cự lẳng lặng nhìn Nhiễm Thù, trong mắt cười như không cười.

Hai nữ tử ngơ ngác nhìn Trầm Trúc, người này như là đại ca, hắn chăm sóc các nàng tuổi nhỏ, giống như thân ca ca của các nàng. Nhiễm Thù nhìn dáng vẻ quen thuộc của hắn, chậm rãi ngừng lời.

Người này... Chính là người này.

Là người duy nhất khi còn thiếu niên, khi mọi người chúng tinh phủng nguyệt sủng ái Nhiễm Diễm, người duy nhất chịu nỗ lực đối xử bình đẳng với nàng ta. Cho dù hắn làm không được, trước nay không thể xử lý mọi việc công bằng.

Nhưng hắn đã nỗ lực...

Trong lòng Nhiễm Thù đột nhiên xuất hiện sợ hãi vô hạn, cảnh tượng lúc thiếu niên rõ ràng trước mắt. Nàng ta bỗng dưng sợ hãi, lảo đảo vọt qua túm lấy Trầm Trúc, khàn khàn nói: “Sư huynh, ta mang ngươi đi... Tội này, chúng ta không nhận, ta mang ngươi đi...”

“Nhiễm Thù,” Trầm Trúc giơ tay xoa khuôn mặt nàng ta, giống như khi thiếu niên, thở dài: “Là sư huynh không thể chăm sóc các ngươi thật tốt. Ta hy vọng các ngươi có thể sống tốt. Ngươi cũng tốt, Diễm nhi cũng tốt, ở trong lòng ta, đều như muội muội ruột thịt của ta. Ta hy vọng mỗi người đều sống tốt, ta cũng nỗ lực như vậy. Nhưng hôm nay, cuối cùng ta lại phát hiện ra ta làm không được.”

“Ta không đủ thông minh, không đủ thấu hiểu, thế giới của các ngươi sớm đã không cần ta nỗ lực là có thể đền bù. Ta luôn cho rằng mình đã đủ tốt với các ngươi. Nhưng mà Diễm nhi cảm thấy không đủ, ngươi cũng cảm thấy không đủ, ta không biết làm thế nào mới tốt.”


“Thù nhi,” Hắn ôm nàng ta vào trong ngực, cũng chính vào lúc đó, trong trượng thanh trúc hiện lên lưỡi dao sắc bén đột nhiên đâm vào bụng Nhiễm Thù, tay hắn run nhè nhẹ, máu của Nhiễm Thù lan ra tay hắn, hắn ôm Nhiễm Thù vào trong ngực, giống ôm một người nhà vĩnh viễn sẽ không gặp lại, khàn khàn chậm rãi nói: “Ngươi đi rồi, sống cho thật tốt, đừng quay lại.”

Nói xong.

Trầm Trúc đột nhiên mở ra một trận pháp, lập tức ném Nhiễm Thù về phía trận pháp kia! Tô Thanh Y nhanh tay lẹ mắt túm chặt Nhiễm Thù, Trầm Trúc biến sắc, đưa tay túm chặt ống tay áo Tô Thanh Y, bị Tô Thanh Y mang vào bên trong trận pháp!

Đây hẳn là truyền tống trận nào đó, ba người nháy mắt đã xuất hiện ở ở ngoài Huyễn Âm Cung ngàn dặm, giờ phút này Huyễn Âm Cung sớm đã không người. Sau khi Tà Long hiện thế, tà khí tàn sát bừa bãi Thương Châu, Huyễn Âm Cung lập tức bị diệt phái, sau đó tu sĩ cấp cao trong Huyễn Âm Cung liên hợp với các tu sĩ khác thật vất vả mới bày ra được một cái kết giới, nhưng Huyễn Âm Cung cũng theo đó hoang phế.

Ba người hung hăng ngã trên mặt đất, Nhiễm Thù phản ứng nhanh nhất, đánh một cái pháp quyết về phía Tô Thanh Y, Tô Thanh Y lăn một vòng tại chỗ, xoay người vứt ra Tư Tần đâm tới!

Nhiễm Thù một tay che vùng bụng không ngừng đổ máu, một tay mở pháp trận, đột nhiên đánh Tô Thanh Y lui mấy trượng! Tô Thanh Y lập tức cảm thấy không đúng, Nhiễm Thù một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, sao có thể dùng một pháp trận đẩy nàng lui mấy trượng?! Nàng lập tức cảnh giác, không dám lên trước, Nhiễm Thù lại hoàn toàn buông ra, che bụng lại ngồi dậy, nhìn về phía Trầm Trúc, cười như không cười: “Sư huynh, cuối cùng ngươi vẫn chọn nàng ấy.”

“Ngươi vẫn nói ngươi sẽ rất tốt với ta,” Nhiễm Thù trào phúng cười to: “Nhưng mỗi một lần vào lúc mấu chốt, ngươi lại đều chọn nàng ấy.”

“Lúc Sơn Hà Tế, ta cản trở ngươi, ta đã nói rõ ràng với ngươi như vậy, một Nhiễm Diễm đổi lại vạn năm an khang cho Tu Chân giới. Nếu không ta cũng được, những người khác cũng thế, đều phải sống thấp thỏm bất an. Nhưng ngươi trả lời ta thế nào?”

“Nàng là Nhiễm Diễm...” Trên mặt Nhiễm Thù đều là nước mắt, lại vẫn không dừng được tiếng cười của nàng ta. Nàng ta bắt chước giọng điệu của Trầm Trúc, lớn tiếng nói: “Nàng là sư muội ta! Là sư tỷ ngươi! Nàng không sai, nàng không nên chết!”

“Cho dù Tu Chân giới này bị hủy thì cũng là nhân quả đáng có! Thế gian này tất cả mọi thứ đều kém Nhiễm Diễm, ta cũng không so được!”

“Nhưng so không được, ta cũng nhận. Vì sao ngươi lại cho ta hy vọng, nói với ta rằng ta giống nhau nàng ấy, ta cũng là sư muội ngươi?”

“Ta chưa từng lừa ngươi...” Trầm Trúc siết chặt trượng trúc xanh, khàn khàn nói: “Ta nguyện chết vì nàng, cũng nguyện chết vì ngươi. Từ đầu tới cuối, ta đều chưa từng lừa ngươi.”

“Chưa từng lừa ta...” Nhiễm Thù cười nhẹ, nâng tay lên, trên tay nàng ta đều là máu tươi, chỉ vào miệng vết thương trên bụng, gào lên: “Vậy đây là cái gì?! Ngươi nói cho ta biết ngươi vì ai mà rút kiếm?! Vì ai mà đâm ta?! Ngươi còn dám nói, ngươi không lừa ta?!”

“Ngươi nợ nàng,” Trầm Trúc mím môi: “Bây giờ, đã thanh toán xong.”

Nghe được lời này, Nhiễm Diễm hiểu được ý của Trầm Trúc.

Hắn đâm Nhiễm Thù một đao này, ý tứ chân chính, không phải báo thù vì Nhiễm Thù, mà là nói cho Nhiễm Diễm, thù của nàng hắn đã báo, như vậy nàng không cần báo thù nữa.

Hắn không muốn hai nàng lại chĩa mũi đao vào nhau, hắn không muốn bọn họ bất kỳ ai trong hai người bọn họ vô ý giết đối phương.

Nhưng mà phần khổ tâm này, e là Nhiễm Thù vĩnh viễn không hiểu. Nghe Trầm Trúc nói, nàng ta nâng tay lên, ngửa đầu nhìn không trung, trong mắt đều là tuyệt vọng.

“Thôi...” Nàng ta thở dài: “Thôi... Ta không trông cậy vào ai hướng về ta, càng không trông cậy vào ai yêu thương ta. Ta không cần ngươi, sư huynh,” Nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cho dù ngươi nghĩ thế nào, giữa ta và ngươi, duyên phận sư huynh muội, đều vĩnh viễn hết rồi.”

“Ngươi là lương tâm của ta,” Trong mắt nàng ta đầy thê lương: “Là thiện niệm của ta, nếu ta muốn thành Ma thì để ta tự tay tiễn sư huynh lên đường đi.”

Vừa dứt lời, Nhiễm Thù đột nhiên đánh về phía Trầm Trúc! Tô Thanh Y kéo Trầm Trúc về phía sau, trường kiếm thẳng tắp bổ tới!

Sắc mặt Trầm Trúc trắng bệch, nghe tiếng binh khí chạm nhau leng keng leng keng bên cạnh, nửa ngày không thể hoàn hồn.

Nhiễm Thù dường như không muốn nhẫn nại, tóc toàn hóa thành màu trắng bạc, ánh mắt cũng trở nên đỏ ngầu, giống đôi mắt dã thú, cũng không màng trận pháp phù triện gì c, cũng chỉ giống như dã thú, từng trảo từng trảo chụp về phía Tô Thanh Y.

Mỗi một động tác của nàng ta đều sẽ biến thành một cái móng vuốt thật lớn màu máu, sắc bén ngang ngược, sau khi Tô Thanh Y dùng kiếm đón đỡ vài lần thì gọi Vô Đạo ra, hóa thành hai Tô Thanh Y, một người trong tay cầm trọng kiếm đập về phía người đối diện, một người cầm trong tay kiếm nhẹ theo sát ở sau trọng kiếm, đồng thời miệng niệm pháp quyết, chân đạp tinh trận, thường thường dùng thân kiếm tuôn ra trận pháp, đánh Nhiễm Thù trở tay không kịp.

Tô Thanh Y đã kết hợp hai thanh kiếm cùng phù triện trận pháp luyện đến cực kỳ nhuần nhuyễn, Tu Chân giới sợ là không ai có loại đấu pháp này như nàng, chiêu số đã đến người bình thường không thể tưởng tượng nôti.

Pháp trận từng cái từng cái tuôn ra ở mũi kiếm, dưới chân, kiếm mang theo kiếm khí thuần khiết điên cuồng bổ về phía người ở kia, hai người bị che lấp ở bên trong ánh sáng ngập trời, chỉ có hệ thống đang không ngừng kêu lên sợ hãi: woo~~~ thật ngầu! Thật đẹp! Thật xinh đẹp! Ký chủ hiện tại ngươi thật sự thật đẹp trai quá mà!! Mê chết ta!!”

“Câm miệng!” Tô Thanh Y bị nó ồn ào đến không thể tập trung, nàng thật sự không nhịn được rống giận một tiếng. Nhiễm Thù đột nhiên một trảo bắt được đầu vai nàng, Tô Thanh Y mím môi, dứt khoát ấn trên mặt đất, một trận pháp vừa mới đặt xong phóng lên cao!

Nhiễm Thù ở giữa trận pháp kêu rên ra tiếng, máu thịt bắt đầu tan rã.

Hiện giờ nàng ta đã là ma đạo, đối mặt với lôi điện, chỉ cần đụng vào kết quả sẽ là tan rã. Trầm Trúc nghe được tiếng kêu rên này, đột nhiên phản ứng lại, từ bên cạnh lảo đảo chạy vội tới, rối rít nói: “Đừng... Đừng như vậy...”

Nói xong, hắn vọt tới bên cạnh Tô Thanh Y, nắm lấy tay Tô Thanh Y, run rẩy nói: “Thanh Y... Thả nàng ta đi... Thả nàng ta đi thôi...”

“Sư huynh,” Tô Thanh Y gian nan ngẩng đầu, trên trán toàn là mồ hôi, nghiêm túc nói: “Ta cùng với nàng ta, sớm đã là ngươi chết ta sống, sư huynh còn không rõ sao? Ngươi bảo ta thả nàng ta, chính là để nàng ta muốn mạng ta.”

Trầm Trúc hơi hơi sửng sốt, ngay trong nháy mắt này, Nhiễm Thù cười to, một tiếng rồng ngâm từ dưới chân nàng ta truyền đến. Sắc mặt Tô Thanh Y đại biến, lại nghe Nhiễm Thù nói: “Nhiễm Diễm, ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết bày trận à?”

Vừa dứt lời, một cự long từ dưới chân nàng ta chui từ dưới đất lên! Tô Thanh Y quyết đoán bứt ra, bắt lấy Trầm Trúc phóng về phía chân núi. Cự long rít gào đánh về phía Tô Thanh Y, tà khí tận trời, Tô Thanh Y dựng Vô Đạo ở trước người, lá chắn màu lam đột nhiên mở ra, bảo vệ Trầm Trúc ở sau người.

Tà Long này rõ ràng là hoàn toàn hóa hình Tà Long, hiện tại hoàn toàn hóa hình Tà Long chỉ có một con ở Bồng Lai, không cần nghĩ Tô Thanh Y cũng biết, con rồng này tất nhiên chính là con ở Bồng Lai kia. Nàng không ngờ, Nhiễm Thù thế mà lại là chủ nhân của Tà Long, vậy thể cục này tất cả đều là Nhiễm Thù làm ư?!

Giờ phút này trong đầu nàng không kịp nghĩ nhiều như vậy, Tà Long liều mạng va chạm vào lá chắn của nàng, Trầm Trúc nhanh chóng ở phía sau rót linh lực vào trong cơ thể nàng, chậm rãi nói: “Diễm nhi, ngươi không hận ta à?”

“Ta không phải Nhiễm Thù.” Tô Thanh Y không quay đầu lại: “Ngươi xấu ta nhớ rõ, ngươi tốt, ta cũng nhớ kỹ.”


Hơn nữa...

Hắn đâu có thực sự xấu với nàng đâu?

Hắn chỉ muốn cho hai nàng đều sống tốt, hắn chỉ không chịu tin tưởng, cái kết cục này đã đi tới chỗ hắn không thể cứu vãn nổi nữa.

“Sư huynh,” Nàng gian nan mở miệng: “Ngày sau trở về, ngươi bế quan tu hành, cho đến phi thăng đi.”

Trầm Trúc ngẩn người, trên mặt đều là mờ mịt, Tô Thanh Y mím chặt môi, lần đầu tiên cảm thấy nam nhân mấy trăm tuổi trước mặt này, ở trước mặt nàng lại giống như một đứa nhỏ.

“Thế gian này quá phức tạp, không thích hợp với ngươi.”

Trầm Trúc không nói chuyện, Nhiễm Thù đã chạy tới phía trước tấm chắn, nàng ta nhìn hai người bên trong, nắm tay đột nhiên đụng vào kết giới.

Kết giới nháy mắt run rẩy, Tô Thanh Y hiểu lần này nàng cùng Nhiễm Thù, sợ là không chết không ngừng.

Nàng nhanh chóng vẽ pháp trận, nói với Trầm Trúc: “Sư huynh, ngươi cố gắng chống nhé.”

Vừa dứt lời, nàng lập tức bước ra ngoài!

Mới vừa ra khỏi trận pháp, cự long cùng Nhiễm Thù liền lập tức vọt về phía nàng, Tô Thanh Y ngưng khí vào Tư Tần, mang theo thế phá núi phá biển chém về phía Nhiễm Thù!

Nhiễm Thù cùng cự long phân biệt đánh lên, Tô Thanh Y hóa thành hai người, Vô Đạo chống đỡ Tà Long, Tư Tần chống Nhiễm Thù, nhất thời thế nhưng đánh đến khó phân. Hai người đánh lâu không phân, Trầm Trúc ở một bên xem đến nôn nóng, Tô Thanh Y nhìn thấy Nhiễm Thù lâu như vậy không thấy mảy may mệt mỏi, không khỏi phỏng đoán có phải tà khí có thể trực tiếp hóa thành linh lực cho Nhiễm Thù, nếu thật là như thế, giờ phút này Nhiễm Thù rõ ràng chỉ chờ nàng tiêu hao mà thôi.

Mắt thấy khí thế Nhiễm Thù càng ngày càng mạnh, Tô Thanh Y dứt khoát vứt bỏ pháp thuật mang tính phòng ngự, hợp hai người thành một thể, tập trung tất cả linh lực vào mũi kiếm, nắm Vô Đạo chém về phía Nhiễm Thù!

Mà Nhiễm Thù rít lên một tiếng giống như rồng, cũng bỏ tất cả phòng ngự, vọt lên đón Tô Thanh Y!

Trời rung đất chuyển, cuồng phong cuốn tịch, bầu trời mây đen bị khí thế kinh người này làm cho quay cuồng, cự long rít gào vọt về phía Tô Thanh Y, âm thanh lớn đến làm người run sợ.

Ở trong tim này, nguyên thần ôm lấy, thân không ngoại vật, chỉ có kiếm này! Chỉ có kiếm này!

Phá Bát Hoang, trấn tứ hải, đạp trời bình đất, chỉ cần một kiếm!

Thập Phương kiếm, một thức cuối cùng...

Tô Thanh Y lại không nhìn người trước mặt, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cũng chính vào lúc này, thân rồng hóa thành ánh sáng màu xanh lục vọt tới trước người Tô Thanh Y!




Một bóng dáng màu xanh ngọc đột nhiên nhào vào cuộc chiến, ôm chặt Tô Thanh Y, ánh sáng màu xanh lục mãnh liệt va chạm vào thân thể này, Tô Thanh Y lập tức trợn mắt, kinh hãi hét: “Sư huynh!!”

Cũng vào lúc đó, Tư Tần đột nhiên xuất hiện ở phía sau Nhiễm Thù, thẳng tắp đâm qua thân thể nữ tử, quay về trong tay Tô Thanh Y.

Lục quang còn chưa tan hết, ra sức bám ở trên người nam tử, Trầm Trúc ôm chặt lấy Tô Thanh Y, máu tươi trong miệng từng ngụm từng ngụm phun ra, đầu óc Tô Thanh Y trống rỗng, sau một lúc, nàng đột nhiên phản ứng lại, mà lúc này lục quang đã hoàn toàn tan như, đột ngột giống như khi tới.

Nhiễm Thù từ bầu trời thẳng tắp rơi xuống dưới, mà Tô Thanh Y run rẩy ôm Trầm Trúc từ bầu trời chậm rãi đáp xuống. Nàng giữ Trầm Trúc ở trong ngực, nhìn hắn ở trong ngực nàng phụn ra từng ngụm máu tươi.

Trong đầu Tô Thanh Y trống rỗng, nàng không nhịn được hỏi hệ thống: “Hắn sẽ chết ư?”

Hệ thống không nói lời nào, hoặc là không dám nói lời nào.

“Ta có thể cứu hắn không?” Giọng nói của Tô Thanh Y có chút mơ hồ: “Ta có thể dùng tích phân có được, có thể dùng...”

“Ký chủ,” Trong âm thanh của hệ thống có chút không đành lòng: “Không phải mỗi người, ngươi đều có thể cứu. Chỉ có chuyện liên quan đến người của Thiên Đạo, mới có cơ hội được cứu. Vận mệnh của Trầm Trúc đã như vậy...”

Câu nói kế tiếp, Tô Thanh Y không nghe được.

Trầm Trúc ở trong ngực nàng, lẳng lặng nhìn nàng. Rõ ràng hắn đã mù, lại giống như có thể nhìn thấy vậy.

Hắn run rẩy nâng tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt nàng.

“Thực xin lỗi...” Trong mắt hắn có nước mắt, Tô Thanh Y nắm lấy tay hắn, đặt tay hắn lên gò má nàng, nhìn vẻ mặt bi thương lại đau khổ của hắn, nghe hắn nói: “Ta thật sự... Thật sự hy vọng... Các ngươi thật tốt...”

“Ngươi... Ngươi vẫn là... Tiểu Diễm Nhi... Của ta…”

“Nàng ta... Nàng ta vẫn là... Tiểu Nhiễm Thù... Của ta…”

“Các ngươi... Các ngươi đều là... Đều là... Sư muội... Của ta… Ta... Thật hy vọng, thật hy vọng...”

Trong miệng hắn không ngừng trào ra máu tươi, nàng dùng tay áo màu đỏ không ngừng lau, lại mãi không thể lau hết. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, cũng không biết vì sao nước mắt lại rơi xuống.

“Có thể trở lại... Lúc các ngươi còn niên thiếu... Ta thật hy vọng, cả đời này... Ngươi không cần trải qua những thứ đó... Ta hy vọng nhiều như vậy...”

Hắn mỉm cười, trong nụ cười đều là tuyệt vọng: “Nhưng ta... Lại không làm được gì cả.”

“Nhiễm Diễm...” Hắn giống như nhìn thấy, ngửa đầu nhìn về phía không trung: “Mang ta về... Tiểu Thạch trấn... Buông tha nàng ta... Sống cho tốt...”

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngươi cùng Thù Nhi... Sống thật tốt...”

Sống thật tốt, sống sót, sống vui vẻ như năm đó.

Nghe lời này, Tô Thanh Y đờ đẫn, nhìn người trong ngực nhắm mắt lại, nàng không nhịn được nhớ tới rất nhiều năm trước.

Khi đó nàng còn nhỏ, Nhiễm Thù thích đi theo phía sau nàng, Trầm Trúc vẫn là tu sĩ Nguyên Anh, nàng đi ra ngoài chơi đùa tranh chấp với người ta, vốn định nhịn, Trầm Trúc lại lập tức trực tiếp động thủ.

“Sư huynh là tu sĩ Nguyên Anh,” Trong giọng nói ôn hòa của hắn mang theo chút kiêu ngạo: “Nếu các ngươi không vui cũng không cần chịu đựng. Mọi việc đều có sư huynh.”

Khi đó hắn là tu sĩ Nguyên Anh, hắn cho rằng mình có thể giải quyết tất cả mọi chuyện cho các nàng; nhưng chờ sau này hắn tới Xuất Khiếu kỳ rồi, lại mới phát hiện, rất nhiều chuyện không quan hệ gì đến tu vi cả.

Hắn liều mạng, cũng không thể giải quyết cái gì, không thể cứu ai, cũng không thể yêu ai.

Ai cũng đều cảm thấy hắn thiên vị đối phương, ai cũng đều cảm thấy hắn không tốt.

Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn người trong ngực dần dần lạnh băng, mưa từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, có gì đó nảy lên trong lòng nàng, nàng nói không nên lời, nàng khóc không được, nàng giống như bị người ta ấn đầu vào trong nước, đau đến không thể hít thở.

Nàng a a kêu ra tiếng, lại không thể kêu thành lời gì, giọt mưa càng ngày càng mau, nàng ôn chặt người trong ngực, a a kêu to, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, một tiếng lại đau hơn một tiếng, cuối cùng rốt cuộc hóa thành kêu rên, ra sức ôm chặt người trong ngực, gào khóc.

Nhiễm Thù nghe thấy tiếng nàng khóc, run rẩy ngẩng đầu. Nàng ta đã mất đi sức lực, hai miệng vết thương đang chảy máu, nàng ta chống người từng bước một bò lại. Máu loãng hòa với nước mưa, nàng ta từng chút bò tới bên người Trầm Trúc, run rẩy nắm lấy tay hắn, áp tay hắn lên trên gò má toàn máu của nàng ta, giống như cuối cùng cũng được an bình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Thật tốt...”

Nàng ta cười ra tiếng: “Cuối cùng ngươi đã chết, cuối cùng ta không còn vướng bận gì, thật tốt.”

Nghe lời này, Tô Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu.

Nhiễm Thù trên mặt đất lộ ra nụ cười dịu dàng và quỷ dị đối với nàng, lòng Tô Thanh Y trầm xuống, nghe nàng ta nói: “Sư tỷ, biết đôi mắt hắn sao lại thành thế này không?”

Tô Thanh Y mấp máy môi, nàng muốn cho nàng ta đừng nói nữa, nhưng lại muốn cho nàng ta nói tiếp.

Nhiễm Thù dường như nhìn ra sợ hãi của nàng, chậm rãi nói: “Ngày đó Sơn Hà Tế, ngươi đều sắp lên đến tế đàn, là hắn đi nói cho ngươi, bảo ngươi mau chạy đi.”

“Ngươi không tin hắn.”

“Vì thế ngươi muốn đi tìm sư phụ đối chất, nửa đường gặp phụ thân ngươi ngăn ngươi lại. Phụ thân ngươi chỉ là tu sĩ Nguyên Anh, sao có thể cản được ngươi, vì thế ông ta thấy ngươi muốn chạy, trực tiếp ra tay rải độc phấn.”

“Hắn giống như hôm nay che ở phía trước ngươi,” Nhiễm Thù cười khanh khách: “Giống như hôm nay, giống nhau như đúc. Ngày đó trong mắt hắn đều là máu, nhưng vẫn kéo ngươi chạy...”

Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng nghe không nổi nữa.

Nước mưa tẩy sạch sẽ máu trên người nàng, nàng lảo đảo đứng dậy, bế ngang người trên mặt đất lên.

Cả người nàng đều run rẩy, vì thế không cẩn thận làm ngã hắn một lần. Trong lòng nàng sợ muốn chết, sợ có phải người này bị ngã đau rồi không.

Vì thế lần thứ hai nàng ổn định chính mình, cẩn thận, nghiêm túc, dùng hết sức lực vốn có, rốt cuộc cũng ôm được hắn lên.

Nàng ôm hắn, từng bước một đi xuống chân núi. Trời mưa thật lớn, cọ rửa vết máu mà đệ tử Huyễn Âm Cung lúc trước để lại. Nàng dẫm lên máu loãng đầy đất, ôm người trong ngực, chết lặng mà cứng đờ, từng bước một đi xuống.

Nhiễm Thù ở phía sau nàng cười to: “Ngươi không giết ta sao?! Tô Thanh Y, ngươi giết ta đi! Ngươi không giết ta, ngươi sẽ hối hận! Ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận!”

Tô Thanh Y dừng lại bước chân, nàng chậm rãi xoay người lại, khàn khàn nói: “Hắn bảo ta buông tha ngươi.”

“Ta nghe... Sư huynh nói.”

“Lần sau gặp lại,” Từng câu từng chữ, nàng gằn: “Không chết, không thôi.”

“Được được được...” Nhiễm Thù cười to: “Ta chờ ngươi, ta chờ ngươi!”

Tô Thanh Y không hề nói gì nữa, nàng cúi đầu nhìn nam tử trong ngực, dịu dàng nói: “Sư huynh, ta mang ngươi về nhà.”

Tiểu Thạch trấn, nơi hắn sinh ra.

Hắn sinh ra ở nơi đó, hiện giờ, lại quay về nơi đó.

Nàng tự tay đưa hắn, về nhà.