Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 17





 
Edit: Naughtycat
 
Bình thường mà nói, không có vị Kiếm tu nào nguyện ý giao bản mệnh kiếm cho người khác. Vì thế sau khi vẽ xong cho Mạc Vân và Tinh Hà, Tô Thanh Y cũng không thể đi mượn mấy cây kiếm để vẽ tinh trận được. Suy nghĩ một chút, nàng dứt khoát đi điều tra mấy cỗ khói xanh này, mà Mạc Vân cùng Tinh Hà thì bị Lâm Thành gọi đi nói chuyện phiếm.
 
Tô Thanh Y giấu khá nhiều phù triện được chuẩn bị từ Thiên Kiếm tông vào trong người, lại đổi một thân trang phục của đệ tử Huyền Thiên môn, cầm theo một thanh kiếm nhỏ của Huyền Thiên môn, tiện thể trên mặt còn đeo một cái mặt nạ để phòng ngừa có bị người ta nhìn thấy nhận ra, lại giấu thêm ngọc bài mà Tần Tử Thực cho nàng, rồi đi theo đến chỗ khói xanh dày đặc nhất. Khói xanh kéo dài một đường về hướng Tây Nam, Tô Thanh Y đi theo không đến nửa canh giờ đến bên cạnh một bờ vực. Khói xanh từ bên bờ vực phóng lên tận trời, Tô Thanh Y hơi suy nghĩ rồi ném ra một cái Phi Hành phù rồi dựa vào phù triện bay xuống đáy vực.
 
Vừa đến đáy vực nàng lập tức nhận ra đây là nơi nào. Đây chính là chỗ lúc trước nàng nhặt được Tần Tử Thực, nhưng mà kỳ lạ ở chỗ thế mà ở đáy vực lại không có khói xanh, vẫn là dáng vẻ băng thiên tuyết địa như cũ, làm cho Tô Thanh Y nhớ lại những ngày nàng bị lạnh ở dưới này lúc trước, nàng rùng mình một cái rồi định rời đi. Nhưng mà vừa nâng chân lên, đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện lớn. Lúc trước đi quá vội, trận pháp mình vẽ ở nơi này vẫn chưa lau đi, mặc dù không chắc có người có thể nhìn thấy một ít dấu vết nhưng ngộ nhỡ lại bị cố nhân[1] bắt gặp thì sao?
[1] Cố nhân: Người cũ, bạn cũ, người xưa.
 
Nghĩ lại thì để cho chắc chắc..., Tô Thanh Y vẫn quyết định trở lại cái sơn động kia để hủy đi trận pháp ở đó.
 
Nàng nắm kiếm trở lại chỗ trước kia nàng đợi người, dùng kiếm chống lên tuyết xóa sạch dấu vết ở bên ngoài, sau đó liền tìm được sơn động lúc trước, nàng kéo ra dây mây che bên ngoài giẫm lên đi vào. Nhưng mà vừa bước vào sơn động, nàng lập tức phát hiện bất thường, một cỗ mùi rượu phả vào mặt nàng, cũng chính trong nháy mắt đó, một trận chưởng phong ập tới, Tô Thanh Y theo bản năng rút kiếm ra chặn đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng vẫn bị chưởng phong kia quét đến làm nàng phun ra một búng máu!
 
Cao thủ! Cao thủ Phù tu Hợp Thể kỳ trở lên!
 
Tô Thanh Y lập tức ý thức được tình huống nguy cấp, tay áo giơ lên, sau khi rải phù chú trong tay về phía đối phương như mưa, nàng lập tức xoay người bỏ chạy. Cây quạt trong tay đối phương phẩy mạnh một cái lập tức đánh ra một trận gió mạnh, trực tiếp thổi tan phù triện của Tô Thanh Y, cũng tiện thể trực tiếp thổi Tô Thanh Y nện vào trên tường rồi chật vật rơi xuống, chỉ để lại một lá bùa nguyên vẹn chậm rãi phất phơ trên không trung.
 
Sau đó một nam tử ở trong sơn động xoay người đi ra, trên đầu hắn đội kim quan, tay cầm cây quạt nhỏ màu vàng, một thân áo dài màu đen, ở ngoài khoác áo choàng trắng, một đôi mắt đào hoa đầy đa tình, cả người giống như băng thiên tuyết địa làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh nhạt bạc tình.

 
Dáng dấp hắn vô cùng đẹp mắt, bất kỳ một nữ tử nào thấy cũng không khỏi động tâm. Vẻ đẹp của hắn khác với Tần Tử Thực, dáng vẻ của Tần Tử Thực đẹp thì rất đẹp rồi, nhưng lại chỉ có thể làm cho người ta cao cao ngưỡng vọng, giống như cửu thiên trích tiên[2] không dính một chút hồng trần nào. Mà hắn lại đẹp đến kinh tâm động phách, mang dáng vẻ phong tình vạn chủng làm cho người ta lập tức muốn đi tranh đoạt, chiếm hữu hắn.
[2] Trích tiên: Tiên giáng trần.
 
Tô Thanh Y nhìn hắn bước từng bước một lại gần thì hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau, không nhịn được mà nhớ lại một giây cuối cùng lúc còn làm Nhiễm Diễm, người này ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt đa tình đầy hổ thẹn.
 
Mặc dù là Tần Tử Thực giết nàng, nhưng người thực sự làm cho nàng cảm thấy đau đớn là người đang ở trước mặt này, là cái nhìn cuối cùng kia.
 
Tưởng như là yêu nàng vậy mà lại liên hợp với mọi người để giết nàng.
 
Tần Tử Thực giết nàng, nàng không có lời nào để nói. Dù sao hắn cũng là một Kiếm tiên, là người đứng đầu chính đạo, hắn chưa bao giờ quen biết nàng, tru diệt tà nịnh là chức trách và bản năng của hắn.
 
Nhưng Tạ Hàn Đàm lại không như thế, nàng mang hắn về lúc hắn chật vật nhất, gân mạch của hắn đứt đoạn, là nàng đi tìm thầy hỏi thuốc vì hắn nối lại từng chút một; linh căn của hắn bị hủy, là nàng diệt sát hơn một trăm ma tu, tạo lại linh căn cho hắn.
 
Nàng tự nhận mình không thẹn với hắn, vậy mà mười năm đó, hắn không giúp nàng, hắn cũng không tin nàng, thậm chí lúc cuối hắn còn dựa vào sự tín nhiệm và tình nghĩa của nàng với hắn mà giết nàng.
 
Nghĩ tới đây Tô Thanh Y đã cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, nàng âm thầm siết chặt nắm đấm, đặt ngọc bài của Tần Tử Thực trong tay nhìn hắn bước từng bước một tới.
 
Hắn đi đến lá bùa trôi nổi trước mặt nhẹ nhàng cầm lấy lá bùa kia, để bùa trong lòng bàn tay. Tới lúc hắn nhìn thấy hoa văn trên lá bùa, tay hắn không nhịn được mà run rẩy, ngẩng phắt đầu, khó tin nói: “Sư phụ...”
 
Cũng chính trong nháy mắt đó, Tô Thanh Y nhanh chóng đâm kiếm! Một tay nàng cầm kiếm, tay kia cầm ngọc bài của Tần Tử Thực, định chờ lúc hắn ngăn kiếm của mình thì ném ngọc bài ra!
 
Nhưng mà không ngờ là một thế hệ tu sĩ Đại Thừa kỳ như Tạ Hàn Đàm, thế mà lại không có bất kỳ phòng bị nào, cứ thế ngơ ngác nhìn nàng, để mặc cho kiếm của nàng đâm vào người.
 
Biến cố này làm cho Tô Thanh Y hơi sững sờ, Tạ Hàn Đàm đột ngột nắm chặt cổ tay của nàng, giống như muốn bóp nát cổ tay nàng, vừa khổ sở vừa vui mừng nhìn nàng, khàn khàn nói: “Người đã trở lại... Sư phụ...”
 
Tô Thanh Y lập tức hoàn hồn, nhanh chóng thu kiếm lại, trực tiếp chém về phía bàn tay đang nắm cổ tay nàng của Tạ Hàn Đàm, Tạ Hàn Đàm kinh ngạc thu tay lại, Tô Thanh Y nhanh chóng lùi về phía sau, Tạ Hàn Đàm lập tức cầm tay nàng lại ôm nàng vào trong ngực khẩn cầu: “Sư phụ... Không cần bỏ đi, ta sai rồi, ta...”
 
Một kiếm của Tô Thanh Y lại đâm tới buộc Tạ Hàn Đàm lui về phía sau. Chờ nàng lùi nữa Tạ Hàn Đàm lại bắt lấy nàng.
 
Bông tuyết bay đầy trời, Tô Thanh Y một kiếm lại một kiếm tấn công, Tạ Hàn Đàm nhìn kiếm pháp của nàng, ánh mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi lại...”
 
Tô Thanh Y thấy hắn chơi trò mèo vờn chuột thì biết nếu không ra chiêu độc thì chắc chắn là chạy không thoát rồi. Vì thế sau khi đâm một kiếm làm cho hắn cúi người xuống, nàng tụ linh khí lên ngọc bài, bỗng nhiên một đạo Kiếm ý lập tức phóng ra ngoài!
 
Trong chớp mắt núi rung đất chuyển, giống như một thanh kiếm mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, tràn ra ánh sáng như nhật nguyệt, bay thẳng về phía Tạ Hàn Đàm! Sắc mặt Tạ Hàn Đàm đại biến, không để ý đến Kiếm ý đang xông về phía mình, một tay túm được tay áo của Tô Thanh Y, Tô Thanh Y dứt khoát dùng kiếm chặt đứt tay áo, rồi nhanh chóng ngự kiếm bay lên. Tạ Hàn Đàm bị kiếm quang đập mạnh vào bay ra ngoài, ở giữa một vùng chói lòa, tê tâm liệt phế gào lên: “Sư phụ!!”
 
Đồng thời hắn nhanh chóng kết trận làm triệt tiêu thế công của kiếm kia.
 

Chờ ánh sáng tiêu tán hết, Tô Thanh Y cũng đã sớm chạy lên trên vách núi, vội vội vàng vàng chạy về, mới đến nửa đường thì trông thấy Tinh Hà và Mạc Vân đang đi về với nhau, nàng đau đến kêu ra tiếng: “Sư huynh!”
 
Tinh Hà thấy dáng vẻ của Tô Thanh Y lập tức vọt lại chỗ nàng, ôm nàng vào ngực, sốt ruột hỏi: “Thanh Y, ngươi làm sao thế?!”
 
“Đi...”
 
Tô Thanh Y cầm tay áo của hắn, ho ra máu nói: “Đi mau!”
 
Tinh Hà liếc mắt về phía Tô Thanh Y vừa chạy ra, vẻ mặt u ám, lập tức mang Tô Thanh Y bay nhanh về phòng, vừa về đến phòng lập tức mở Lạc Xuân dù ra, Mạc Vân vội vàng cầm Hồi Nguyên đan đến, sau khi cho Tô Thanh Y ăn mấy viên thì rốt cục sắc mặt Tô Thanh Y mới từ từ trở lại bình thường.
 
“Ai làm chuyện này?” Thấy sắc mặt Tô Thanh Y trở lại bình thường, Tinh Hà lạnh mặt nói: “Lão tử đi chém chết hắn.”
 
“Cao thủ Hợp Thể kỳ.” Tô Thanh Y nhắm mắt hơi mệt mỏi nói: “Hắn xuống tay không nặng lắm, ta dùng Kiếm ý phong chủ cho ta làm hắn bị thương nặng, có lẽ hắn không biết ta, nhưng nhận ra Thiên Kiếm tông, chúng ta phải cẩn thận.” Nói xong, Tô Thanh Y nhìn Mạc Vân nói: “Còn Quy Nguyên đan không? Cho ta mấy viên nữa.”
 
Mạc Vân vội vàng lấy ra một lọ Quy Nguyên đan đưa cho nàng, sau khi Tô Thanh Y cầm Quy Nguyên đan nuốt xuống mới chậm rãi nói: “Bên Tư Quá Nhai có điều cổ quái, chờ ta nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lại đi tìm hiểu.”
 
“Bây giờ ngươi đang bị thương, hay là chúng ta...”
 
“Không sao, chuyện này ta nhất định phải tự mình đi xem mới được.” Tô Thanh Y phất tay, trong lòng hơi buồn bực. Tạ Hàn Đàm xuất hiện làm nàng nhớ tới nhiều chuyện đã qua, cuối cùng nàng cũng nhớ ra một việc mà trước đó có lẽ đã quên mất rồi.
 
Một đêm của mười hai năm trước, ở Tinh Vân môn cũng xuất hiện chuyện tà khí xâm nhập vào thân thể của đệ tử. Nhưng mà nàng còn chưa kịp tra xét kỹ thì đã xuất hiện những chuyện sau đó rồi.
 
Hệ thống đã nói giải quyết được chuyện lần này sẽ được thưởng một manh mối, nàng đoán manh mối này có lẽ có quan hệ với chuyện này.
 
Nàng nằm ở trên giường dần dần đi vào giấc ngủ. Mà ở bên kia, phía dưới Tư Quá Nhai, Tạ Hàn Đàm bị một kích chậm rãi tỉnh táo lại.
 
“Sư phụ...” Hắn từ từ mở mắt ra, sau một lúc, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cười âm hiểm: “Người đã trở về rồi... Sư phụ.”
 
Nói xong, hắn chống tay ngồi dậy, hơi thẳng người rồi ngồi xếp bằng.
 
Sư phụ.... Ta chờ ngươi, chờ ngươi trở về đã nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại rồi.
 
Như vậy, ta cũng nên tiếp tục đi các nước cờ tiếp theo thôi.
 
Hắn mỉm cười nhắm mắt lại, vận chuyển linh lực trong thân thể một vòng. Một con rồng trắng tinh vờn quanh bên cạnh hắn, khẽ nói: “Chủ nhân, Nhiễm Diễm đại nhân nhất định là của ngài.”
 
“Đúng vậy...” Tạ Hàn Đàm cười to: “Sư phụ... Là của một mình ta.”

 
Nói xong, hắn thì thầm gọi tên: “Nhiễm Diễm...”
 
Cách đó ngàn dặm, ở trên Vấn Kiếm nhai ở Thiên Kiếm tông, Tần Tử Thực mở mắt ra, nhìn về hướng Huyền Thiên môn.
 
Tô Thanh Y đã dùng một đạo Kiếm ý rồi... Có lẽ là gặp phải chuyện phiền toái.
 
Có nên đi cứu hay không đây?
 
Hắn suy đi nghĩ lại rất lâu mà không thể cho mình được một đáp án.
 
Cả đời này, hắn cũng không muốn lại phạm phải sai lầm như đời trước nữa. Hắn đã có cuộc sống an ổn của chính mình, không muốn lại bị Tô Thanh Y phá hỏng. Nhưng mà ở trong Tu chân giới này, nếu hắn không quản nàng thì còn có ai quản nàng nữa chứ?
 
Chẳng lẽ thật sự nhìn nàng chết ở thế giới này sao?
 
Ý niệm này vừa nhảy ra trong đầu, hắn lập tức nhanh chóng trả lời, không có khả năng.
 
Bất kể là xuất phát từ suy nghĩ gì trong lòng, cho dù là lưu luyến quá khứ cũng được, nhớ những ấm áp Tô Thanh Y mang đến cho mình cũng được, coi Tô Thanh Y như bạn tốt cũng được, thậm chí là coi Tô Thanh Y như người ở thế kỷ 21 duy nhất ở Tu chân giới lưu lại cho hắn tưởng niệm cũng được, hắn cũng không thể mặc kệ nàng được.
 
Hắn cố gắng trở thành Kiếm tiên vì có thể giữ vững được thứ mình muốn, có thể trải qua cuộc sống như mình muốn, có thể an an ổn ổn, không bị chuyện sinh tử làm cho mệt mỏi, sống tốt một đời này của mình. Bây giờ hắn đã trở thành Kiếm tiên, chẳng lẽ không thể bảo vệ một Tô Thanh Y được à?
 
Hơn nữa hắn đã đồng ý với nàng rồi...
 
Nghĩ tới đây, cuối cùng hắn cũng quyết định cứ coi như nàng là đồng hương, đưa tay ra trợ giúp một lần thôi.
 
Chuông đồng dưới mái hiên kêu đinh đang trong gió, tựa như nội tâm rối loạn của hắn vậy, Tần Tử Thực đứng dậy, giơ tay lên một cái, áo ngoài màu lam treo ngay ngắn ở bên cạnh lập tức nhẹ nhàng bay tới mặc lên người hắn, đai lưng cũng từ trên khay bay đến cột lên người hắn, tiện thể còn quấn ngọc bội lên đai lưng.
 
Sau đó hắn liền đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, Tiết Tử Ngọc đang trông coi ở bên ngoài lập tức kinh ngạc hỏi: “Phong chủ định đi đâu à?”
 
Tần Tử Thực trực tiếp đi ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Huyền Thiên môn.”