Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 642




Đại Minh cười khổ: “Nhị đệ của ta chính là như vậy, ta cũng không quản được.”

“Ồ!” Đại Minh đột nhiên liếc về phía Mã Thiên Hoa đang khoanh chân, kinh ngạc mà nói: “Rất tốt! Tiểu nha đầu này đã tiến nhập chiều sâu minh tưởng.”

Nghe được như vậy, Bích Cơ không khỏi vui mừng. Nàng từ Đế Thiên nhận lãnh nhiệm vụ chính là huấn luyện cho Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết. Lúc này nhìn thấy Mã Thiên Hoa thực lực tăng lên như diều gặp gió, xem như có chút thành tựu, vui mừng là điều hiển nhiên.

“Bích Cơ tiểu muội, nha đầu này tạm thời ổn định. Nhưng còn người kia thế nào rồi, nàng ta chịu đựng được chứ?” Đại Minh bất chợt lên tiếng hỏi.

Bích Cơ nghĩ tới người kia, tiếu ý lập tức thu liễm lại, có chút động lòng nói: “Ân Minh Tuyết ý chí so với trong tưởng tượng của ta mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Hiện tại vẫn đang trầm mình trong Âm Dương Trì, không biết khi nào mới trở ra.”

Vạn Thú Tinh bí cảnh chi nhất chính là Âm Dương Trì, bên trong chứa đựng âm dương nhị khí có tác dụng bổ trợ cho việc tu luyện. Bất quá, chỉ có hồn thú mười vạn năm trở lên mới có thể tiến vào trong Âm Dương Trì tu luyện.

Sở dĩ nói như vậy, là vì Âm Dương Trì chính là âm gian cùng dương gian giao điểm, một khi trầm mình trong đó sẽ bị âm khí quấy nhiễu, nếu như bản tâm không đủ có thể rơi vào sa ngã, đọa lạc, đánh mất đi bản ngã. Cho nên chỉ có sở hữu cường giả chi tâm mới có thể miễn cưỡng chống lại đặc thù tình huống như vậy.

Đại Minh nói: “Ngươi cũng chớ ưu, chỉ cần nàng ta còn ở Vạn Thú Tinh ta liền có phương pháp cảm ứng được. Quả thực bất khả tư nghị, Ân Minh Tuyết có thể lấy ngũ hoàn tu vi trầm mình lâu như vậy trong Âm Dương Trì mà ý chí vẫn không bị âm khí xâm nhiễm, vô cùng hiếm có.”

Đây là tiếng lòng thật sự của Đại Minh, bởi vì tiếp quản Vạn Thú Tinh đến nay, số lượng hồn thú tiến vào Âm Dương Trì tu luyện thành công trở ra, nhận được thu hoạch cũng không đến một phần mười, trong đó cũng bao quát hai vị Thú Vương là hắn cùng Thái Thản Cự Viên.

Hiện tại thực lực của hai vị Thú Vương này so với một vạn năm trước đã tăng lên nhiều lắm, cùng với đỉnh phong Chuẩn Thần Cực Hạn Đấu La không sai biệt. Thế nhưng theo một phương diện nào đó, hai người bọn họ chiến lực cao nhất phải là Chân Thần mới đúng, bởi vì họ đã từng là hồn hoàn của Hải Thần Đường Tam, sống lại sau theo hắn lên Thần Giới sinh hoạt một thời gian. Chỉ là Thần Giới mất đi liên lạc, bọn họ bất đắc dĩ lưu lại Đấu La Tinh, chịu vị diện buông xuống ràng buộc, cho nên tu vi mới tụt hậu.

Đã từng nhận được chỗ tốt từ Âm Dương Trì, cho nên Đại Minh đối với Ân Minh Tuyết biểu hiện có rất lớn tán thưởng.

Bích Cơ lắc đầu cười đáp: “Tiến nhập Âm Dương Trì không lâu, nàng tu vi đã lên đến sáu hoàn rồi. Hồn hoàn tự sinh, không hổ là thần cấp lưu lại truyền thừa lực lượng. Nếu như nàng kiên trì đủ lâu, không biết chừng tu vi sẽ còn tiếp tục tăng lên nữa a.”

Đại Minh gật đầu, ánh mắt lóe ra chút nghiêm trọng: “Hy vọng nàng tiếp tục giữ được bản ngã, ở bên trong Âm Dương Trì thì kiếp trước ký ức sẽ rõ ràng hơn bao giờ hết.”

Bích Cơ cũng có đồng dạng lo lắng: “Vì nàng ta mà chúc phúc thôi.”

Ân Minh Tuyết lai lịch hiện tại đã không còn là cái gì bí mật. Thậm chí sáng tỏ rành mạch ra, nàng càng nhận được sự ưu ái của tất cả mọi người. Bởi vì trong tương lai Đấu La Tinh chắc chắn hứng chịu hai vị tu vi ít nhất đạt tới Chuẩn Thần tà hồn sư liên thủ tấn công, nếu như nhân loại không thể đưa ra được số lượng đối thủ ngang cấp thì không còn gì để nói.

Cho nên, Ân Minh Tuyết so với Mã Thiên Hoa vị trí còn muốn trọng yếu hơn nhiều, là ứng cử viên sáng giá. Mà Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn được truyền thừa lại, chính là kiếp trước đã từng là Sắc Vũ Ma Vương sở hữu năng lực. Nương theo tu vi mỗi lúc một tăng lên, nàng đối với phần lực lượng này càng thêm rõ rêt. Tại trong Âm Dương Trì tu luyện, nếu như không khống chế được cảm xúc, Ân Minh Tuyết sẽ bị âm khí lấn át, kiếp trước ký ức thừa cơ quấy nhiễu, ảnh hưởng đến bản ngã của nàng.

Vạn nhất Ân Minh Tuyết bản ngã hoàn toàn bị sa đọa, rất có thể sẽ để Ma Vương tính cách có cơ hội thức tỉnh trở lại. Khi đó không nghi ngờ sẽ dẫn đến một hồi tai nạn ngập đầu nữa. Vì vậy có thể lý giải tại sao Đại Minh lẫn Bích Cơ đều phi thường lo lắng.

“Trở về trông chừng nào đi. Ở đây giao cho ta được rồi.” Đại Minh vội vàng nói.

Bích Cơ khẽ gật đầu: “Vậy Thiên Ngưu ca bảo trọng, tiểu muội lui trước.”

Không chần chờ thêm nữa, Bích Cơ lập tức vỗ cánh mà đi, nàng hướng về phương nam phi hành, chớp mắt đã vượt qua Vạn Thú Tinh sâm lâm lãnh thổ, đại khái khoảng chừng nữa canh giờ sau, nàng thu lại phi dực, đáp xuống mặt đất.

Chỗ này là một vùng đầm lầy rộng lớn, bằng mắt thường liền không thấy được điểm kết thúc. Bích Cơ dùng chân giẫm giẫm lớp bùn nhão bên dưới, vẻ mặt có chút khổ sở. Nàng không ưa thích nơi dơ bẩn a, bất quá chỗ này chính là Âm Dương Trì phụ cận phạm vi, Ân Minh Tuyết đang trầm mình trong đó tu luyện. Thân là người hộ pháp cho nàng, Bích Cơ chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại mà thôi.

Thu xếp ổn thỏa chỗ đặt chân, Bích Cơ đem tình thần lực khuếch tán ra, tiến hành kiểm tra một chút tình trạng Ân Minh Tuyết.

Ân Minh Tuyết lúc này hai chân xếp bằng ngồi trên một tảng đá ngầm bên dưới đầm lầy, bốn phía xung quanh tràn ngập bùn đấy nhầy nhụa, bất quá bọn chúng cơ hồ không dính được vào cơ thể của nàng, bởi vì bao phủ lấy Ân Minh Tuyết lúc này là hai luồn khí lưu kỳ lạ, một đen, một trắng.

Hắc bạch khí lưu đại diện cho Âm Dương nhị khí, tại bên cạnh Ân Minh Tuyết không ngừng động chạm xen kẽ lẫn nhau, sau đó mới hóa thành một thể chậm rãi rót vào mi tâm của nàng.

Ân Minh Tuyết vẻ mặt lúc này có điểm tái nhợt, bởi vì nhiệm vụ của nàng chính là thúc dục tinh thần lực đi điều hòa hai cỗ khí lưu này, để cho bọn chúng không bài xích lẫn nhau, cần phải hòa hợp lại, cùng với tinh luyện khái niệm tựa như, sau đó mới đi hấp thụ.

Nếu như không làm như vậy, căn bản âm khí cùng dương khí chính là khắc chế lẫn nhau, không thể trực tiếp hấp thụ. Mà một khi khống chế không tốt, bên nặng bên nhẹ cũng dẫn đến công cốc. Tỷ như dương khí nồng đậm hơn, vậy thì Âm Dương Trì hiệu quả không cách nào hiển lộ mà ra, còn nếu nhưu âm khí lại chiếm phần nhiều, bản ngã sẽ bị ảnh hưởng. 

Cho nên Ân Minh Tuyết lúc này toàn bộ tinh thần lực cùng ý chí đều dành hết cho việc điều hòa Âm Dương nhị khí.

Bích Cơ hai mắt nhíu lại, khóe miệng không khỏi co giật một cái, nội tâm tán thưởng. Ân Minh Tuyết vẫn đang làm rất tốt, không có dấu hiệu ý chí quá tải. Bình thường mà nói hồn thú mười vạn năm tu vi tại trong Âm Dương Trì tu luyện cực hạn chính là một ngày một đêm, mà bây giờ nàng ta đã muốn vượt qua ngưỡng cửa này, thậm chí còn có thể tiếp tục xông tới, quả thực bất khả tư nghị.

Chẳng lẽ nói, là người trọng sinh mang trong mình kiếp trước ký ức sẽ xuất hiện như vậy ưu việt hay sao. Đây cũng có thể xem như ví dụ điển hình của câu nói gian vốn không có công bằng tuyệt đối a.

Thu liễm lại tinh thần lực của mình, Bích Cơ nới lỏng xiêm ý một chút, để lộ bờ vai thon gầy tuyệt mỹ, nàng khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, khẽ nâng tay ngọc lau đi, sau đó bất đắc dĩ than lên: “Lão đại, ngươi ức hiếp ta, cho ta đi tới chỗ gì vừa hôi vừa nóng. Quay trở lại để xem ta làm sao phạt ngươi.”

Bích Cơ bĩu môi căm tức nói sau, hai mắt cũng dần dần khép lại, tiến vào trạng thái dưỡng thần.

Lúc này nàng không hề hay biết, Ân Minh Tuyết trầm mình ở trong Âm Dương Trì có một điểm nho nhỏ biến hóa. Hắc bạch Âm Dương nhị khí lưu chuyển tốc độ mỗi lúc một nhanh. Tại sau lưng của nàng lúc nào cũng lơ lững sáu vòng quang hoàn, bỗng nhiên vào giờ khắc này có thể mơ hồ nhìn thấy đạo thứ bảy quang hoàn ẩn hiện mà ra.

Bất quá đạo thứ bảy quang hoàn này cùng với phía trước sau đạo quang hoàn hoàn toàn khác biệt. Nó không phải màu đen, mà là một màu đỏ sậm như máu. Mà ngay khi đạo quang hoàn này xuất hiện, một cỗ tà ác khí tức cũng theo đó hiện ra, bất quá nó mỏng manh vô cùng cho nên Bích Cơ không cách nào hay biết.

Hắc bạch Âm Dương nhị khí cũng bắt đầu có chút biến hóa, tiến vào âm thịnh dương suy tình cảnh.

Hải Thần Đảo. Hạo Thiên Đài.

Vân Chính Thiên mở to cả hai mắt nhìn Đường Tử Hào đang cầm trên tay một khối kim loại. Này kim loại có đến bảy màu, lấp lánh hào quang lan tỏa khiến cho Hạo Thiên mật thất cũng vì vậy sáng bừng lên.

Đường Tử Hào vẻ mặt xúc động: “Rốt cục thành công sao?”

Hạo Thiên ý chí không chút chậm trễ, lập tức bay tới bên cạnh Đường Tử Hào, hai mắt chằm chằm nhìn vào khối kim loại bảy màu kia, sau đó thanh âm trở nên thổn thức: “Cực phẩm thiên rèn, hợp kim có linh. Không sai! Ngươi thành công rồi.”