Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 609




Đường Minh nâng nâng trên tay mình cự chuy dính đầy máu, đôi mắt âm lãnh nhìn về phía hai tên tà hồn sư, không cần giải thích cũng thấy được hắn sát khí cô đọng tới bực nào, làm cho hai tên tà hồn sư kia có một trận rét lạnh từ xương tủy truyền ra. Toàn quân bên trong nói về lực lượng phương diện, Đường Minh nhận thứ nhì cũng không ai có can đảm xưng thứ nhất, hắn tu luyện chính là cực đoan lực lượng, cùng với Can Hữu Long chí hướng là giống nhau, nhưng cách thức là khác nhau. Dù sao Can Hữu Long võ hồn cũng không thể so với Đường Minh võ hồn.

Hạo Thiên Tông ba vạn năm trước uy chấn đại lục chính là nhờ vào đỉnh cấp lực lượng hình võ hồn này, nó gọi là Hạo Thiên Chuy.

Đường Môn tổ tiên Hải Thần Đường Tam cũng sở hữu loại này võ hồn, thời điểm còn tung hoành đại lục, không người có thể cản được hắn một chuy. Lại nói Hạo Thiên Tông có một loại chuy pháp gọi là Loạn Phi Phong, chỉ cần đánh tám mươi mốt chuy, lực lượng chồng chất đủ để đập nát một quả núi lớn. 

Đường Minh hiện tại vừa tái hiện chính là Loạn Phi Phong Chuy Pháp, bất quá mới chỉ đánh tới chuy thứ bốn mươi hai đã đem một tên bảy hoàn tà hồn sư đánh thành thịt vụn, kinh sợ hai tên còn lại không dám liều mạng phản kích. Máu dính ở trên chuy cũng là máu của tên tà hồn sư đó, lại thấm đẫm nồng nặc sát khí khiến cho hắn khí tức chẳng khác nào một tôn bạo lực chiến thần, dù là bạn hay là địch nhìn thấy cũng không khỏi khiếp sợ.

Hai tên tà hồn sư đối mặt Đường Minh một lát, bị người này khí thế triệt để áp đảo, trên mặt tái không còn một giọt máu, mặc kệ cả hai tu vi đều là lục hoàn Hồn Đế, nhưng dưới áp lực của Đường Minh chẳng khác nào con sâu cái kiến. Cả hai đảo mắt một cái, lập tức xoay người bỏ chạy.

“Muốn chạy?” Đường Minh hừ lạnh, dưới chân lập tức bay lên tám cái hồn hoàn, toàn bộ đều đen như mực hồn hoàn, mà đứng ở thứ sáu hồn hoàn nhất thời phát sáng.

Đường Minh nắm trên tay Hạo Thiên Chuy, cứ như vậy vung tay quăng đi.

Ầm ——!

Hạo Thiên Chuy bay đập vào trên lưng một tên tà hồn sư, làm hắn té ngã trên mặt đất. Cự chuy vừa bật ngược lên không trung, Đường Minh đã nhảy lên chờ sẵn, tay vừa vung ra liền đón được, tiếp tục một chuy nện xuống, không hề hoa mỹ, chỉ có thuần túy lực lượng.

Oanh ——!

Tên tà hồn sư đầu lâu lập tức bị đập bẹp, biến dạng không còn nhìn ra hình người, chết trận đương trường. Đường Minh giẫm ở trên xác tên tà hồn sư, hai mắt đỏ như máu, hơi thở trầm đục.

“Ác quỷ!” Tên tà hồn sư còn lại đã không còn sức lực để chạy trốn nữa, trực tiếp quỳ hai chân xuống trước mặt Đường Minh, hắn nội tâm khiếp sợ đến cực điểm, hiện tại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể run rẩy ở dưới mặt đất.

Đường Minh thanh âm khàn khàn: “Khi các ngươi giết người vô tội, có thấy mình biến thành ác qủy hay không?”

Tự nhiên được hỏi như vậy, tên tà hồn sư hai mắt lộ vẻ kinh ngạc, còn định mở miệng trả lời thì Đường Minh giáng một chuy vào mặt, làm cho cả người hắn bật gốc bay đi, lăn lộn ở trên mặt đất vài vòng mới dùng lại, cơ hồ toàn bộ thất khiếu chảy máu, con mắt bị đánh muốn rớt ra bên ngoài luôn.

“Tha, tha mạng!” Hắn cất giọng yếu ớt rên rỉ van xin.

“Miễn đi.” Đường Minh quát lớn, Hạo Thiên Chuy hình ảnh phản chiếu trong con mắt sắp rớt của tên tà hồn sư mỗi lúc một lớn lên, tại thời điểm hắn còn chưa kịp nhận ra, đầu của hắn cũng bị cự chuy giã nát thành cám, chết thật thê thảm.

Đường Minh thu hồi lại Hạo Thiên Chuy, nồng nặc sát khí không chút giảm bớt, trái lại còn vì giết người mà tăng lên rất nhiều. Hắn hơi thở vô cùng hắc ám, phảng phất cùng tà hồn sư vừa chết dưới tay hắn không khác nhau là bao, Hạo Thiên Chuy trên thân lại có mấy đạo kỳ dị huyết văn lấp lánh. 

Đột nhiên một đạo màu đen thon thả thân ảnh từ trong hư vô hiện ra bên cạnh hắn, người này dùng một tay ôm lấy cánh tay lực lưỡng của Đường Minh, thấp giọng nói: “Minh ca, bình tĩnh lại được không, sát khí nhiều quá.”

Đường Minh cả người thoáng chấn động nhẹ một cái, sau đó hắn cúi đầu liếc nhìn nữ tử bên cạnh mình, nàng chiều cao thấp hơn hắn một cái đầu, dung nhan mỹ lệ mà chứa đựng băng lãnh ý tứ, ánh mắt thoáng nhu hòa vài phần: “Phong nhi, kể từ khi ta biết Hạo Thiên Chuy võ hồn có thể nương theo sát đạo mà tu luyện, nó mang tới cho ta lực lượng tăng phúc quá lớn, làm ta chìm đắm trong sát tính mỗi khi chiến đấu không cách nào buông bỏ. Chỉ có một mình ngươi có thể kéo ta ra, giúp ta tỉnh táo trở lại. Cám ơn ngươi, Phong nhi, ta yêu ngươi.”

Hắn nói rồi lại dùng hai tay đem Vô Viêm Phong ôm vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Mặc kệ xung quanh chém giết đến ngập trời, thời khắc này là của riêng bọn hắn. Thật ra mà nói, không ai dám quấy rầy Đường Minh hắn đấy, cho dù là bạn hay là thù đều không khác nhau.

Đứng ở gần đó Đường Môn Đấu Hồn Đường đường chủ Đường Các Phàm thấy như vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài. Trong quá khứ chính một tay hắn nuôi lớn Đường Tâm, Đường Minh huynh đệ hai người, nếu như bây giờ dùng từ ngữ để hình dung tính cách của bọn chúng thì chỉ có hai chữ ‘điên cuồng’ mà thôi.

Đường Tâm thân phận vốn dĩ đặc thù, từ nhỏ đã bộc lộ dị biệt thiên phú, được ấn định sẵn trong tương lai sẽ tiếp quản Đường Môn môn chủ chức vị. Bất quá, Đường Tâm chí hướng không ở nơi đây, hắn không thích ẩn nhẫn, bởi vì trong lòng hắn vô cùng oán hận Tà Hồn Điện, vì vậy mười mấy năm trước đã từ bỏ hết thảy đặc quyền của một vị thiếu chủ, một thân một mình tiến vào Thú Vực, tìm kiếm một con đường xâm nhập vào Tà Hồn Điện để phá hoại tổ chức này từ bên trong.

Có người thì thấy đây là một việc vĩ đại, có người lại thấy hành động này vô cùng ngu xuẩn, điên cuồng. Đường Các Phàm chính là loại thứ hai, Đế Tôn Dạ cũng là như vậy.

Vừa rồi Hạo Thiên Chuy tu luyện theo sát đạo phương hướng cũng là do Đường Tâm thành tựu nghiên cứu ra, là hắn trước khi đi truyền lại cho đệ đệ của mình. Đường Minh quả thực không phụ lòng ca ca hắn, hiện tại Hạo Thiên Chuy sát đạo đã tu luyện muốn đại thành, chiến lực thật lớn tăng lên, khuyết điểm bị sát khí nhấn chìm cũng đã có Vô Viêm Phong hỗ trợ chế ngự, có thể nói vẹn cả đôi đường. Điều này cũng phần nào nói lên được sự điên cuồng mà Đường Các Phàm đã nhắc đến khi miêu tả huynh đệ hai người họ.

Chính vào lúc Đường Các Phàm còn đang mải mê suy nghĩ, một đạo thân ảnh màu đen mang theo vĩ ngạn tư thái đột nhiên đi đến trước mặt hắn. Nói là đi đến, bởi vì người này khí thế không có ai cản được, từng bước đi mang theo áp lực nặng nề phủ xuống đại đại, làm cho tu vi thấp hồn sư phải chủ động tránh đi. Hắn thân cao hai mét, vận một bộ hắc bào, mang một cái mặt nạ che khuất dung mạo, nhưng không có thứ đồ vật nào có thể che giấu được hắn võ hồn.

Đó là một thanh thật lớn cự chuy màu đen như mực, toàn thân tràn ngập huyết sắc văn tự, cán chuy dài hơn một thước, uy phong lẫm lẫm, vô cùng vô tận hung bạo khí thế cuồn cuộn mà ra.

Hạo Thiên Chuy! Đường Các Pham trong đầu lập tức nhảy ra ba chữ này.

Đối phương là ai mà lại sở hữu Hạo Thiên Chuy, chẳng lẽ là hậu nhân Hạo Thiên Tông bị lạc lối mà gia nhập Tà Hồn Điện?

Vị tà hồn sư kia căn bản không cho Đường Các Phàm có thời gian suy đoán, hắn cái đầu thoáng chuyển động, một con thật đáng sợ huyết mâu hiện ra, sau lưng chín cái hồn hoàn đồng loạt xuất hiện.

Hắc, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc, đỏ, đỏ.

Bảy cái vạn năm, hai cái mười vạn năm hồn hoàn. Đây mới là chân chính Tà Hồn Điện thứ thiệt cường giả.

Tà hồn sư nắm trên tay Huyết Văn Hạo Thiên Chuy khẽ quát lên một tiếng, tức thì Đường Các Phàm cảm thấy một cỗ lạnh thấu xương sát khí chạy thẳng vào trong người, chín cái hồn hoàn của hắn không tự chủ mà bay ra, phòng ngự hồn kỹ càng tự động thúc dục, võ hồn chân thân cũng lập tức phụ thể hộ chủ.

Đường Các Phàm hồn hoàn phẩm chất không thể cùng với tà hồn sư bên kia so sánh, nhưng võ hồn của hắn tuyệt đối không kém hơn Hạo Thiên Chuy, nếu không hắn cũng không cách nào trở thành Đường Môn một vị đường chủ, tu vi cũng không thể đột phá chín mươi lăm cấp Siêu Cấp Đấu La. 

Võ hồn chân thân phụ thể, Tuyệt Tình Kiếm.

Đường Các Phàm nắm trong tay hình dáng như liễu kiếm, hoành tảo một đường mà ra, tức thì một đạo dường như trong suốt kiếm mang bắn thẳng tới kẻ địch. Sở hữu Huyết Văn Hạo Thiên Chuy tà hồn sư nhìn thấy đối thủ phát động công kích, hắn cũng không hề có ý định tránh né, thân thể không động một điểm, dùng chính thân người đón lấy kiếm mang kia.

Đường Các Phàm công kích dường như bị hóa giải ngay lập tức, liền sau đó tà hồn sư giơ cao trong tay cự chuy, hướng xuống đại địa oanh một cái.

Ầm ——!

Dưới lực lượng mười phần cường đại, đại địa lập tức bị oanh lún sập, vô số vết nứt như mạng nhện lan tràn mà ra, chu vi kéo dài hơn hai ba trăm bước mới kết thúc.

Đường Minh vốn đứng ở gần đó, toàn bộ diễn biến tự nhiên thu vào tầm mắt, mà khi tên tà hồn sư kia huy động một chuy, trong người Đường Minh máu huyết bất giác sôi sục, kinh khủng sát khí lúc nãy bị Vô Viêm Phong ép xuống đã một lần nữa trỗi dậy.

“Minh ca, ngươi làm sao vậy?” Vô Viêm Phong nhìn thấy Đường Minh vẻ mặt, nàng không thể hình dung được hắn trong mắt lại tỏ ra như vậy yếu đuối dáng vẻ, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nhất thời vô cùng hoảng sợ.

Đường Minh trong miệng run run: “Ca ca! Đúng là ngươi rồi!”

“Tiểu Minh! Hắn không phải ca ca của ngươi nữa!” Đường Các Phàm bộ dạng chật vật từ trong đống đất đá hỗn loạn bay ra, lập tức rơi ở bên cạnh Đường Minh hai người.

“Đường chủ, ngươi nói vậy là có ý gì?” Đường Minh ngẩn người.

Đường Các Phàm thanh âm thật lớn ngưng trọng: “Các ngươi tu luyện Hạo Thiên Chuy theo hướng sát đạo, là tự mình bồi dưỡng khát máu tâm ma đổi lấy lực lượng cường đại, theo ta thấy, Đường Tâm ca ca của ngươi đã bị tâm ma nuốt chửng, nói không chừng bây giờ ngay hắn cả ngươi cũng không nhớ là ai.”

Đường Minh nghe xong sắc mặt kịch biến, hắn vội vàng nhìn về phía ca ca của mình, trong lòng vô cùng xúc động. Từ biệt đã hơn mười năm, vốn dĩ huynh đệ gặp lại phải tay bắt mặt mừng, vạn lần không ngờ tới sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.

Thực tế chứng minh, Đường Các Phàm phán đoán là chính xác, bởi vì Đường Tâm sau khi một chuy đánh nát đại địa, hắn cũng không chủ động đuổi giết Đường Các Phàm, mà chỉ đi loanh quanh ở khu vực lân cận, chỉ cần gặp được Nhân Vực hồn sư, hắn đều vung tay công kích.

Lấy Đường Tâm hiện tại đã là chín hoàn Phong Hào Đấu La, lại sở hữu đỉnh cấp võ hồn Hạo Thiên Chuy, nếu để hắn tùy tiện như vậy sẽ khiến đại quân nguyên khí tổn thương, thậm chí rất có thể trận tuyến sẽ hoàn toàn rối loạn.

Nhận thức được điểm này, Đường Minh hít mạnh một hơi, thanh âm như chém đinh chặt thép mà nói: “Để ta đi thức tỉnh huynh ấy!”