Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 562




Cái gì?

Vân Chính Thiên trợn to cả hai mắt, một mặt tràn ngập không cách nào tin được dáng vẻ.

Hắn còn muốn đối Trầm Thương chất vấn thêm nữa, thế nhưng lúc này nàng đã lệ rơi đầy mặt, ôm chằm lấy Vĩnh Lăng khóc ròng.

Vĩnh Lăng vậy mà có kinh thiên động địa thân thế. Nàng là Vực Chủ nhi nữ, tên thật là Vương Lăng. Mẹ của nàng là Vực Chủ dưới trướng thuộc hạ, Thiên Quân thống soái chi nhất Trầm Thương.

Vân Chính Thiên trong lòng không khỏi mông lung. Hắn cùng Vực Chủ tiếp xúc không nhiều, thế nhưng trong tiềm thức luôn nhận định lão nhân gia là một con người có chí khí, quang minh chính đại. Cùng với Bao lão sư phụ hắn có điểm giống nhau.

Vì vậy làm ra loại sự tình thương thiên hại lý cũng chưa chắc là Vực Chủ, mà là Huyết Đế mới đúng.

Một lát sau Trầm Thương rốt cuộc bình tĩnh lại, Vân Chính Thiên một lần nữa hỏi thăm cuối cùng cũng biết được chân tướng sự việc.

Trầm Thương cùng Vực Chủ kỳ thực không có tình cảm qua lại, cho nên sự ra đời của Vương Lăng chính là một sự cố ngoài ý muốn.

Hôm đó Trầm Thương tới Vực Chủ Điện để gặp Vực Chủ, nàng tới nơi phát hiện Vực Chủ không ở trong đại điện mà đang đi dạo ở vườn thượng uyển. Khi nàng ra đó tìm hắn thì phát hiện Vực Chủ nhân cách đang giằng xé lẫn nhau.

Thân là Thiên Quân thống lĩnh, Trầm Thương nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là bảo vệ Vực Chủ tính mạng.

Nhìn thấy như vậy tình cảnh, nàng không chút chần chừ ra tay hộ giá. Lúc này Trầm Thương chỉ vừa đột phá Phong Hào đấu la trình tự, hôm nay tới gặp Vực Chủ chẳng qua cần hắn chỉ điểm trong quá trình tu luyện mà thôi.

Vực Chủ cách cùng Huyết Đế cách giao phong một đoạn thời gian, rốt cuộc Huyết Đế cách giành chiến thắng, nắm giữ quyền chưởng khống. Bởi vì bị nhốt quá lâu, Huyết Đế cách tinh huyết lực lượng tràn đầy không có chỗ phát tiết. Nhất thời trông thấy Trầm Thương như vậy, hắn nở ra một nụ cười tàn nhẫn.

Cho dù Trầm Thương là Phong Hào đấu la chín mươi mốt cấp thì đã sao, dưới thế công của Cực Hạn đấu la chỉ như một con sâu yếu ớt, nàng chống đỡ không tới một phút đã bị Huyết Đế triệt để chiến thắng.

Huyết Đế căn bản đối với Trầm Thương không có khao khát dục vọng, chẳng qua hắn muốn bài trừ đi dư thừa tinh huyết lực lượng bị ứ đọng trong cơ thể. Nếu không tu vi sẽ bị đình trệ, ảnh hướng tới hắn kế hoạch.

Nếu đổi lại ở trong Huyết Đô, phần tinh huyết dư thừa này sẽ trực tiếp bổ sung cho Huyết Đô, góp phần làm nơi này càng thêm thâm căn cố đế. Bất quá hắn lại đang ở Vực Chủ Điện, cách Huyết Đô một đoạn rất xa. Nếu liều lĩnh đào thoát sẽ đánh động không ít cường giả. Dù sao nơi này cũng là Vực Chủ sân nhà, có thể bí mật ở trong vườn thượng uyển tiến hành nhân cách giao tranh đã vô cùng may mắn.

Có thể nói, Huyết Đế vận khí quả thực không tệ.

Thời điểm hắn quyết định dấy lên nhân cách giao tranh chính là lúc Vực Chủ vừa tiêu hao không ít tinh thần lực để xây dựng tiểu thế giới. Tích súc lực lượng đã lâu, Huyết Đế nhanh chóng chiếm lấy thượng phong. Vừa vặn Trầm Thương một mình diện kiến, vậy thì khiến nàng trở thành nơi giải tỏa đi.

Huyết Đế âm lãnh nhìn Trầm Thương, ngón tay cong lại, sau đó búng ra một đạo tia máu màu đen. Máu tươi rơi ở giữa hai ngực của nàng, nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong.

Trầm Thương thét không thành lời, tự trong lòng bắt đầu xuất hiện một chút biến hóa.

Tinh huyết của Huyết Đế chứa đựng chính là tinh lực cùng huyết mạch lực, được Huyết Đế áp súc cô đặc lại sau đó bài xích ra bên ngoài. Có thể nói đây chính là sinh mệnh căn nguyên của Huyết Đế.

Mà nó rơi xuống Trầm Thương trên người, vậy mà sinh ra một tia tân sinh mệnh.

Trầm Thương võ hồn chính là Thủy Mệnh Chi Liên, mặc dù này võ hồn không am hiểu sáng tạo sinh mệnh, bất quá chỉ cần là thủy đều có năng lực dưỡng sinh.

Huyết Đế tinh huyết được Trầm Thương tự thân võ hồn gột rửa, tại bên trong cơ thể nàng mãnh liệt sinh sôi nãy nở, đơm hoa kết trái, sáng sinh dưỡng dục, hình thành một cái bào thai. Này bào thai cho dù được hình thành một cách kỳ quái, thế nhưng không thể phủ nhận nó cùng Huyết Đế có một loại giống nhau huyết thống.

Trầm Thương tinh lực tiêu hao hết mà ngã xuống bất tỉnh, còn Huyết Đế tung tích cũng không rõ ràng.

Chỉ biết khi nàng tỉnh lại, Huyết Đế đã lần nữa trở thành Vực Chủ.

Bất quá, Vực Chủ lại chẳng hay biết gì chuyện vừa xảy ra. Trầm Thương cũng không muốn vì mình mà làm Vực Chủ uy danh băng hàng tới cực điểm, cho nên nàng đành chôn sâu vào trong.

Nữ nhân am hiểu nhất chính là bi thống chịu đựng, cho dù một mình cam chịu cũng thừa nhận a.

Vực Chủ chính là nàng cả đời thần tượng, vả lại sự cố kia cũng không phải Vực Chủ chủ ý, nên từ đầu chí cuối nàng đều không trách Vực Chủ. Có trách là trách Huyết Đế quá tàn nhẫn.

Mọi chuyện dần chìm vào quên lãng, kể từ ngày đó Trầm Thương cũng không có tới tìm Vực Chủ một lần nào nữa. Hoài thai chín tháng mười ngày sau, tiểu nữ hài ra đời. Trầm Thương đặt tên cho nàng là tiểu Lăng, là dựa nội tâm nước đóng thành băng của nàng mà đặt.

Vốn dĩ tiểu Lăng sẽ mang họ Vương, là theo họ của Vực Chủ Vương Nghiêm Thần. Bất quá Trầm Thương đã quyết định đem theo bí mật này xuống mồ, vĩnh viễn không có nói ra. Vì vậy tiểu Lăng tên gọi lại đổi thành Vĩnh Lăng.

Từ đó Vĩnh Lăng tiểu nữ hài cứ như vậy xuất hiện trên thế gian này.

Nàng bí mật sinh con, lại bí mật nuôi con. Tại trong Thiên Quân cũng không có mấy ai biết được.

Nàng cứ thế, dùng tình cảm chân thực của một người mẹ, chăm lo cho Vĩnh Lăng, hy vọng Vĩnh Lăng lớn lên sẽ có thể khỏe mạnh, có được một cuộc sống an yên là được rồi.

Trầm Thương người mẹ mong ước cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Thế mà cuộc đời trớ trêu, tại thời điểm Vĩnh Lăng vừa tròn một tuổi, Huyết Đế một lần nữa tìm đến nàng.

Bởi vì Vĩnh Lăng trong cơ thể tồn tại huyết thống với Huyết Đế cho nên dễ dàng bị hắn tìm tới. Hắn nói với nàng sẽ đem Vĩnh Lăng về Huyết Đô, nếu không muốn mất mạng thì đừng đi tìm.

Trầm Thương thực lực không đủ, không thể ngăn cản Huyết Đế hành động. Nàng chỉ có thể bất lực nhìn Huyết Đế bắt đi con gái của mình. Trong lòng lửa giận đã bốc cao, nàng thề quyết tâm phải cứu Vĩnh Lăng trở về. Cho dù có một ngày bí mật bại lộ mà ra, thân bại danh liệt nàng cũng không hối hận.

Trầm Thương ở trong Vực Chủ Điện nói ra mong muốn của mình, được Vực Chủ chấp thuận, nàng danh chính ngôn thuận xông vào Huyết Đô.

Dùng chính mình mị lực cùng năng lực, Trầm Thương đánh động được Huyết Đế tâm, cũng nói sẽ không cản trở Huyết Đế kế hoạch, chỉ muốn được chăm sóc Vĩnh Lăng bởi vì lúc này nàng còn quá nhỏ. Huyết Đế suy nghĩ một hồi, vẫn gật đầu đồng ý, thế là Trầm Thương trở thành một vị sứ giả, ngày qua ngày sinh hoạt tại Huyết Đô.

Huyết Đế không sủng ái nàng, nhưng cũng có phần kiêng kỵ nàng, dù sao cũng chỉ có nàng biết được Huyết Đế điểm mấu chốt.

Huyết Đế là muốn nuôi lớn Vĩnh Lăng, tới một thời điểm nhất định sẽ dùng nàng như tiên dược để củng cố lực lượng. Làm được một bước này, Huyết Đế có tự tin trăm phần trăm giành được quyền chưởng khống thân thể mãi mãi.

Dưới sự bảo bọc của Huyết Đế, Vĩnh Lăng thuận lợi lớn lên. Cho đến khi Vân Chính Thiên gia nhập Huyết Đô, Huyết Đế nguyên bản kế hoạch có sự thay đổi.

Hắn nhìn thấy được Vân Chính Thiên tiềm lực so với Vĩnh Lăng tốt hơn ngàn lần. Hắn trăm phương ngàn kế dụ dỗ Vân Chính Thiên, hao tổn tinh lực làm cho người này chịu qui phục dưới trướng. Cũng vì vậy mà hắn không màn đến Vĩnh Lăng sống chết, trực tiếp đem nàng sinh mệnh gạt qua một bên.

Thế nhưng Huyết Đế cũng không biết được, chính vì hành động này của hắn mà kết thêm một cái kẻ thù không đội trời chung. Mà người đó là người mà hắn tuyệt đối không nên chọc vào. 

Người đó là Vân Chính Thiên.

“Ta đã hiểu được rồi.” Vân Chính Thiên chua xót.

Nghe lời tường thuật của Trầm Thương, kết hợp với ký ức của hắn, rốt cuộc suy diễn ra toàn bộ Trầm Thương cuộc đời biến cố cùng Vĩnh Lăng chung kết cuộc đời.

Mặc dù không rõ Trầm Thương ở đâu tại thời điểm Vân Chính Thiên tiến nhập Huyết Đô, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật. Vĩnh Lăng đã bị chính máu của mình, dưới sự dẫn động của Huyết Đế, hóa thành một thanh chủy thủ xuyên thủng lồng ngực.

Trầm Thương gương mặt xinh đẹp đã khóc đến mức phấn son lem luốt, nàng hai mắt rưng rưng nhìn tới Vân Chính Thiên, chậm rãi nói lên:

“Ngươi sẽ cứu nàng chứ? Không cần lo cho ta, chỉ cần cứu nàng rời khỏi đây mà thôi. Ngươi hứa với ta đi được không?”

Nghe được một lời này, Vân Chính Thiên trong mắt đỏ ngầu, cảm xúc lấn át.

Hắn dùng bàn tay thô ráp của mình, khẽ nắm lấy Trầm Thương bàn tay, nhẹ giọng:

“Tin tưởng ta. Ta nhất định sẽ cứu lấy Vĩnh Lăng.”

Thanh âm vừa rơi xuống, Vân Chính Thiên trước mặt một mảnh chói lòa hiện ra.

Trầm Thương thân ảnh đang chậm rãi hòa tan, hóa thành vô số tinh điểm tan đi trong gió.

Trước khi hoàn toàn biến mất, nàng không quên cảm tạ hắn: “Đa tạ ngươi. Mặc dù ta thật sự không biết ngươi là ai. Nhưng chỉ cần cứu được con gái ta, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa bồi trả ân tình này.”

Vân Chính Thiên dùng hết sức gật đầu, không nói một câu nào nhưng ánh mắt hắn đã biểu lộ hết thảy. Không biết lý do vì sao, hắn lúc này cảm thấy người nói ra một câu này không phải là Trầm Thương trong mộng cảnh nữa.

Trầm Thương biến mất, căn nhà nhỏ cũng biến mất, hết thảy xung quanh đều lan tỏa một mảnh bạch sắc hào quang. Mà trong thế giới này ngoại trừ hắn ra, chỉ còn một thứ trôi nổi bồng bềnh gần đó.

Đó là một cái cái cũi bằng gỗ thô sơ.

Vân Chính Thiên nuốt vào một ngụm khí lạnh, bước tới.

Bên trong cũi gỗ, tiểu Vĩnh Lăng vẫn còn ở đó, trố mắt ra nhìn hắn.

Hai mắt nàng sáng như sao băng, tỏa ra nhẹ dịu tinh quang, long lanh lấp lánh, ẩn chứa vô vàn cảm xúc.

Vân Chính Thiên nhu hòa mỉm cười, một ngón tay giơ lên chạm vào nàng cái mũi.

Tức thì không gian một lần nữa biến hóa. Tại trong tai vang vọng điện tử thanh âm:

“Thời Không chi thần đệ tứ khảo nghiệm hoàn thành. Hiện tại bắt đầu lựa chọn phần thưởng.”