Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 559




Vân Chính Thiên mở to hai mắt, đảo một vòng đánh giá mộng cảnh xung quanh.

Nơi này không phải Huyết Đô, thay vào đó là một tòa nguy nga tráng lệ cùng xa hoa cung điện.

Vân Chính Thiên ánh mắt vừa động liền nhận ra, nếu hắn nhớ không sai, chỗ này chính xác là Vực Chủ tiểu thế giới bên trong Thiên Sơn, Thông Thiên Tháp tầng cao nhất.

Vực Chủ điện.

Ngẩng đầu nhìn lên vương tọa, còn không phải Vực Chủ đang ngồi hay sao.

Trải qua Huyết Đế mộng cảnh đau khổ, Vân Chính Thiên đối với phá giải mộng cảnh đã thu thập được không ít kinh nghiệm quý báu.

Tiên quyết chính là đánh giá mộng cảnh ngay từ những giây phút ban đầu.

Vân Chính Thiên biết rõ, Huyết Đế cùng Vực Chủ vốn là cùng một người, thế nhưng bị phân liệt ra hai tính cách. Huyết Đô lại xây dựng ở sâu bên trong Vực Chủ tiểu thế giới, vì vậy hắn có thể cùng một lúc xuất hiện ở hai nơi là điều dễ hiểu. Đơn giản nhất là tách ra một sợi tinh thần lực hóa thành phân thân.

Đạt tới tu vi như Vực Chủ, lại ở trong thế giới do mình sáng tạo ra, làm được như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.

Lúc này đại điện bên trong chỉ có lác đác vài người, Vân Chính Thiên nhìn một thoáng điểm mặt, liền bắt gặp những gương mặt thân quen.

Tỷ như Mục Vô Ưu đại tổng quản, Hàn Long Quần long chủ Long Thần thành, cùng một số vị thành chủ thân cận.

Vân Chính Thiên sắm vai chính là một vị thành chủ, ở hắn ánh mắt liền bắt gặp Trầm Thương thân ảnh.

Nàng như cũ, đứng ở Vực Chủ trước mặt.

Vân Chính Thiên đã nhận ra, vị nữ tử gọi Trầm Thương này nhất định cùng Vực Chủ có mối quan hệ không tầm thường. Đại biểu chính là Huyết Đế ánh mắt nhìn nàng thập phần nhu hòa, xen lẫn buồn bã.

Này chính là ánh mắt khi nhìn tình lữ a, làm cho người khác cảm thấy có một loại quyến luyến không muốn tách rời.

Có lẽ vì vậy khi Vân Chính Thiên để lộ sơ hở, Huyết Đế liền ra tay bóp chết Trầm Thương không chút e ngại. Bởi vì hắn biết rõ đó không phải là nàng.

Bất quá, bây giờ đối diện với Trầm Thương không phải là Huyết Đế mà là Vực Chủ. Hơn nữa, vì lý do gì một trong mấy vị sứ giả của Huyết Đô lại có mặt tại Thiên Sơn đỉnh cao nhất.

Vân Chính Thiên cảm thấy mộng cảnh trình độ cực kỳ rối ren. Bất quá hắn vẫn vô cùng tập trung toàn lực, bởi vì hắn có một loại cảm giác. Những mộng cảnh này đối với hắn có rất lớn quan hệ.

Điều làm hắn vui mừng nhất đó là lần này nhập vai vào một vị thành chủ. Như vậy có thể hắn không cần trực tiếp nhúng tay vào tình tiết mà chỉ cần chú ý quan sát thu thập thông tin là được.

“Tiểu Thương, ngươi là ta tâm đắc thuộc hạ. Vì cái gì muốn phong bế tu vi, tiến vào Huyết Đô cơ chứ?” Ngồi ở trên vương tọa, Vực Chủ cất tiếng hỏi.

Trầm Thương một thân áo lụa mỏng, tóc đen dài búi gọn xõa ở một bên vai, trên cổ đeo một chuỗi bích lam vòng cổ, nổi bậc nhất có lẽ là nước da trắng như tuyết cùng thân hình quyến rũ của nàng. Trầm Thương dung mạo thật sự rất đẹp, bây giờ Vân Chính Thiên mới có thể nhìn được rõ.

Ngay khi vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn có chút gợn sóng.

“Hai nàng... Có điểm giống nhau.” Vân Chính Thiên tâm khẽ động.

Trầm Thương ánh mắt cương nghị: “Vực Chủ đại nhân. Huyết Đô chính là địa ngục trần gian, hơn nữa nó tồn tại có hơn một nữa là lỗi do ngài. Ta là Thiên Quân thống lĩnh danh phận, tự nhiên phải lấy trừ gian diệt ác đại nghĩa đi đầu. Hủy diệt Huyết Đô chính là cả đời này tâm nguyện, kính xin ngài đừng tiếp tục thỏa hiệp với Huyết Đế, để cho ta tiến vào trong đó, đem Huyết Đô hủy hoại từ bên trong.”

Nghe một lời này, Vân Chính Thiên đồng tử khẽ nhúc nhích. Rốt cuộc đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Mặc dù Vực Chủ cùng Huyết Đế là một, thế nhưng cả hai lại không thể làm gì tổn hại lẫn nhau. Chỉ có lần đó Vân Chính Thiên dưới cơ duyên xảo hợp đem phần tà ác trong Vực Chủ kéo ra ngoài, kết hợp với Bao lão cực hạn quang minh mới miễn cưỡng trấn áp. Bình thường mà nói, muốn tiêu diệt Huyết Đế, Vực Chủ chắc chắn phải chết.

Vực Chủ không tự tay giải quyết được cái gai Huyết Đô, cho nên Trầm Thương mới quyết định thực hiện nhiệm vụ này.

Vực Chủ thở dài: “Huyết Đô là một thế giới kỳ lạ, bản thân ta cũng kinh ngạc khi thấy Huyết Đế làm được như thế. Trong đó phong ấn thủ đoạn nhiều lắm, cho dù ngươi là Phong Hào đấu la cũng không ngoại lệ. Vào trong đó, ngoại trừ khả năng thực chiến của bản thân ra, mọi thứ khác coi như vô dụng. Một người bình thường cũng có thể đem ngươi ám toán giết đi. Ngươi nghĩ kỹ một chút.”

Trầm Thương kiên định lắc đầu: “Đã suy nghĩ kỹ.”

Mộng cảnh lại biến hóa.

Lần này lại trở về Huyết Đô.

Trầm Thương như cũ hướng dẫn một người mới. Người này đích xác là một tên vô lại, hắn từ đầu chí cuối đều nhìn Trầm Thương bằng con mắt dâm tà. Chỉ sợ không phải địa phương này quá xa lạ, hắn đã muốn đối với nàng bộc lộ dục vọng ra.

Vân Chính Thiên lần này nhập vai một tên huyết giả cấp hai, vô tình người này cũng là một kẻ am hiểu kiếm đạo, sau lưng là hai thanh đoản kiếm bắt chéo với nhau.

Dựa theo kinh nghiệm, lần này Trầm Thương chính là mộng chủ. Thế là Vân Chính Thiên âm thầm theo dõi nàng, bởi vì chỉ có nhìn được manh mối trên người nàng mới có thể giải mộng.

Trầm Thương hướng dẫn người mới kia tới đấu huyết trường, vì hắn cặn kẽ tường thuật toàn bộ luật lệ một lượt. Chỉ có điều tên kia như bị chó dại cắn, nước dãi cứ chảy ròng ròng xuống mỗi lần Trầm Thương nói chuyện.

“Tiểu muội muội, hà tất lắm lời, hay là chúng ta kiếm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện đi a.” Hắn rốt cuộc không chịu nỗi, giơ tay chụp lấy Trầm Thương cánh tay.

Trầm Thương thanh âm vẫn bình tĩnh: “Đối với sứ giả xúc phạm sẽ không có kết quả tốt.”

“Phí lời, lão tử trời không sợ đất không sợ, há lại sợ một tiểu nha đầu ngươi?” Tên vô lại cười cợt, sau đó lại dùng sức lôi kéo nàng.

Phách ——!

Trầm Thương một tát in lại trên mặt hắn, nàng ra tay rất mạnh, đánh cho tên vô lại hộc cả máu mồm.

“Dâm tiện dám đánh ta.” Dứt lời, tên vô lai hai cánh tay lực lưỡng chụp tới, đem Trầm Thương cái cổ bóp chặt.

Tên vô lại lực lượng có điểm mạnh, đem Trầm Thương đè xuống dưới nền đất. Nàng cố gắng giãy giụa thế nhưng lực bất tòng tâm. Xung quanh có mấy người đứng xem, thế nhưng bọn hắn không mảy may quan tâm một chút nào, kẻ thì vẻ mặt cực độ thờ ơ lạnh nhạt, có kẻ thì tỏ vẻ thích thú như đang chờ tới lượt mình.

Mắt thấy Trầm Thương phải chết không thể nghi ngờ, Vân Chính Thiên dựa theo mình phán đoán mà hành động.

Tay nắm lấy song kiếm, lẳng lặng lướt tới sau lưng tên vô lại, chỉ nghe tiếng da thịt bị đâm vang lên, tên vô lại đã bị Vân Chính Thiên một kiếm đâm xuyên ngực, một kiếm cắt đứt cổ họng.

Bởi vì Trầm Thương đang bị tên vô lại đè dưới đất, Vân Chính Thiên kết liễu hắn vô tình để máu tươi của hắn đổ xuống người nàng. Thế nhưng Trầm Thương lại xem như không có chuyện gì, nàng đứng lên, hướng Vân Chính Thiên hỏi: “Vì cái gì lại cứu ta? Ta cùng ngươi hình như không quen biết. Ngươi là do sứ giả nào hướng dẫn?”

Vân Chính Thiên nghĩ nghĩ một chút, lại đáp: “Ta sứ giả, gọi Vĩnh Lăng. Nàng có ở đây sao?”

Trầm Thương nghe vậy nhất thời trợn mắt, thanh âm có chút hỗn loạn: “Ngươi... Ngươi làm sao biết nàng? Ngươi là ai?”

Vân Chính Thiên còn chưa kịp trả lời, Trầm Thương đã lôi kéo hắn đi ra khỏi đấu huyết trường, men theo đường chính rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đi thêm vài dãy nhà sau đó nàng mới dừng lại.

Trầm Thương lấy ra khăn tay tạm lau đi vết máu trên mặt, gương mặt vô cùng lo lắng nhìn Vân Chính Thiên: “Ngươi làm sao biết Vĩnh Lăng?”

Đối với câu hỏi này, Vân Chính Thiên tự nhiên không thể nói thật, hắn chỉ có thể đánh đại: “Cái này ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta sẽ không làm hại nàng, trái lại còn muốn bảo vệ nàng.”

Trầm Thương hai mắt nhìn hắn thật sâu, sau đó thở ra một hơi: “Vĩnh Lăng chính là bí mật lớn nhất của ta, ta không nghĩ ngoại trừ ta ra còn có người khác biết được. Nếu như ngươi là do Huyết Đế phái tới, vậy thì mau ra tay kết liễu tính mạng của ta đi. Ta dù có chết cũng không muốn bán đứng nàng.”

Vân Chính Thiên lòng dạ bồn chồn, mặc dù biết rõ nơi này chỉ là mộng cảnh, thế nhưng có một loại cảm xúc không ngừng thôi thúc hắn gặp được nàng. Chỉ cần nhìn thấy nàng một chút là được rồi.

“Trầm Thương cô nương, ta thật sự... Ặc!”

Hắn còn chưa dứt câu, một đạo lạnh buốt cảm giác đã truyền lên đại não. Hai mắt liếc xuống bụng cùng ngực của mình, không biết từ lúc nào đã bị hai thanh tiểu đạo ghim sâu.

Trầm Thương đối với hắn ra tay!

Mộng cảnh một lần nữa thất bại.

.......

U ám sâm lâm, nồng nặc hắc ám khí tức tại chu vi mấy trăm dặm bao trùm.

Một tiếng long ngâm bất chợt vang lên, nhất nhất đem hắc ám khí tức một điểm nhỏ xua tan đi.

Đế Thiên đứng ở trong mắt trận, hai tay không ngừng khuya động, điểm điểm tại mỗi pháp trận tiếp điểm.

Mà lúc này phân biệt Bích Cơ, Hùng Quân, Vạn Yêu Vương, Xích Vương, Tử Cơ, Bát Tí Cự Nhân đều đã được sắp xếp vào mỗi cái tiếp điểm bên trong. Những hung thú này chính là pháp trận hạch tâm, chịu trách nhiệm điều khiển pháp trận phát huy năng lực.

Sở dĩ mỗi cái tiếp điểm đều cần cường đại hung thú tọa trấn, bởi vì nó đồng thời cũng là pháp trận điểm yếu. Nếu như một cái tiếp điểm gãy, toàn bộ pháp trận đều muốn hỏng bét.

Ngoại trừ mấy vị đỉnh cấp hung thú ở hạch tâm pháp trận ra, vòng bên ngoài bố trí toàn bộ đều là mười vạn năm hồn thú, thậm chí còn có tồn tại tiếp cận và vượt qua hai mươi vạn năm, chân chính đạt tới hung thú chi vị.

Toàn bộ trên dưới hồn thú đại quân sắc mặt thập phần nghiêm túc, không ngừng đem chính mình hồn lực quán chú vào pháp trận, làm cho pháp trận mỗi lần bộc phát long ngâm đều trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Đế Thiên kim nhãn âm u đảo một vòng, xác nhận Long Hoàng Cấm Không Trận hoàn hảo bố trí ra, hắn mới yên tâm một thoáng.

Ngửa đầu hít mạnh một hơi, tâm thần vừa động, trên người hắc ám nguyên tố hướng tới Cấm Vực đường nối rót vào. Nhất thời một cột to lớn hắc trụ xuất hiện nhất phi trùng thương, tựa như muốn nối liền thiên địa.

Đế Thiên trong lòng rít gào: “Tới đây đi. Lũ ngoại lai!”