Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 492




ẦM, ẦM, ẦM ——!

Đáng sợ lực phá hoại mang tới khủng bố địa chấn hơn mười giây sau mới dừng lại, lúc này xung quanh rừng rậm đã hóa thành một bãi hoang nguyên.

Đạt tới cấp bậc phá hoại cỡ này, nếu không phải Siêu Cấp đấu la trở lên toàn lực đối với mặt đất tiến hành công kích, tuyệt đối không thể gây ra được. Bất quá theo như Vân Chính Thiên cảm nhận, thì phía trên truyền xuống chỉ là một cái đã bị cản lại công kích mà thôi.

Đã bị cản lại mà vẫn có thể mang đến liên lụy ảnh hưởng lớn như vậy, cũng chỉ có thể là hai người Thiên Chủ, Tà Đế đang đánh nhau ở trên kia gây ra.

Lấy Vân Chính Thiên, Ám Thiên hai người tốc độ cùng lực lượng tinh thần lực không thấp, tuy rằng có chút chật vật nhưng vẫn tránh thoát được tai nạn vừa rồi.

Vào lúc khói bụi tan đi mất, cách mặt đất trên dưới trăm mét, có hai đạo thân ảnh nhất kim nhất huyết lẳng lặng hiện ra, tại trên không trung lăng không mà đứng.

“Thiên Chủ, ngươi thật sự muốn đồng vu qui tận sao?” Tà Đế quỉ dị thanh âm vang lên, bất quá lúc này hắn so với khi mới xuất hiện đã mất đi một phần phong duệ. Nếu nhìn kỹ liền có thể thấy trên người Tà Đế còn lưu lại một chút thương thế.

Huyết sắc đấu khải đôi chỗ bị lõm vào, lại có dấu hiệu bị hủy hoại. Huyết sắc hào quang như cũ tồn tại nhưng không còn thở ra hung lệ khí tức. Tóc dài rối tung sau gáy, lồng ngực nhấp nhô nhanh hơn bình thường, tròng mắt càng hóa thành một màu đỏ đục ngầu.

Còn vị kia tràn ngập kim sắc chi quang, trái lại càng nở rộ ra thêm mấy phần, lộ ra cường hãn khí thế. Đối với Tà Đế phương hướng, Thiên Chủ không nhanh không chậm, cười nhạt:

“Tà Đế, ngươi là ngu hay cố tình không hiểu. Khi nãy nếu ngươi không đột nhiên hướng mặt đất bên dưới khởi phát công kích, cổ họng của ngươi đã bị ta chém thành một mảnh bầy nhầy. Đổi lại là chúng ta thế giới, chỉ sợ ngươi thủ đoạn hèn mọn này đều không có đạt được mục đích a.”

Nói xong, Thiên Chủ quay đầu nhìn xuống bên dưới hai cặp mắt Vân Chính Thiên, Ám Thiên đang trợn lên kinh hãi, cười nói:

“Thứ lỗi, thật là mất mặt thân phận trưởng bối a. Nhưng mà ta nói các ngươi nghe. Tiểu Chính Thiên, tiểu Ám Thiên. Hy vọng các ngươi tương lai sẽ không giống như chúng ta đấu đá như vậy, phải hợp tác với nhau mới có thể làm được đại sự. Dù sao kẻ thù thực sự còn không thuộci Đấu La đại lục người a. Bây giờ đã đến lúc chúng ta rời đi rồi, tương lai Đấu La đại lục tại dòng thời gian này, giao phó cho các ngươi vậy.”

Thiên Chủ dứt câu, trên tay Thiên Địa Kiếm bỗng nhiên hư huyễn một chút liền tan ra, tựa như chất lỏng hòa tan vào mênh mông biển hồn lực vậy. Thiên Chủ giơ tay lên, năm ngón tay nắm lại, ngay tức thì không trung truyền tới tiếng lôi minh oanh động, một cái khe nứt không gian được đánh mở ra, giống như bên trong có một bàn tay nào đó vén lên cái màn ngăn cách vậy.

Thiên Chủ kim sắc hào quang trên người vào thời khắc này toàn bộ bộc phát, hóa thành vô số xúc tu đi tới, đem Tà Đế thân thể ôm chặt lấy.

“Hỗn đãn, ngươi tính làm cái gì?” Tà Đế gầm hét, ma lực trên người điên cuồng phóng ra. Thế nhưng rất nhanh, Tà Đế trên mặt đã xuất hiện một biểu hiện đã mấy trăm năm chưa có xuất hiện qua.

Đó là sự sợ hãi!

Này trói buộc, đánh mở không gian, phản phất còn muốn chưởng khống cả thời gian pháp tắt.

Đây chính là Thiên Chủ năng lực phá toái thời không sao?

Hắn là muốn đem ta kéo về dòng thời gian cũ?

“Không, không được! Ta sẽ không trở về chỗ đó!” Tà Đế ra sức giãy giụa. Tiếng la hét của hắn vang động đến cửu thiên, ma âm như hóa thành thực thể truyền khắp thập phương.


Thiên Chủ mặt lạnh như tiền: “Từ đâu sinh ra thì trở lại đó đi. Chỉ cần ở nhà, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tử vong uy hiếp.”

Hấp!

Khe hở không gian trên kia theo thời gian càng kéo ra lớn hơn thể tích, từ bên trong đó truyền tới vô tận hấp lực, phản phất có thể đem toàn bộ vật chất ngàn dặm xung quanh hút vào đó.

Vân Chính Thiên nhìn thấy một màn này, cũng vô cùng kinh hãi. Hắn có thể nhìn thấy khe hở không gian trên kia, cùng với năm xưa ở trong Hạo Thiên bí cảnh, thời điểm Ma Hoàng hàng lâm cũng xuất hiện đồng dạng hiện tượng.

Thiên Chủ thực lực, đã khủng khiếp đến như vậy sao? Thật sự có thể đánh mở không gian, chưởng khống thời gian pháp tắc.

Này chính mình năng lực trong tương lai, là như thế nào sở hữu. Quả thực vô cùng cường đại. Cùng với chân chính Thần Cách sợ rằng không chênh lệch bao nhiêu.

Thiên Chủ lặng lẽ nhìn tới Tà Đế ra sức giẫy giụa, bất quá hắn đã đem toàn bộ tinh thần lực hóa thành trói buộc xúc tu, Tà Đế có cố gắng cách mấy cũng không thể trong một giây ba khắc trốn thoát được.

Hít sâu một ngụm không khí. Thiên Chủ hai tay bỗng nhiên giơ lên, liền thực hiện một cái động tác ném lên cao, tức thì Tà Đế bị trói buộc bởi kim sắc xúc tu, cứ thế bay thẳng vào bên trong khe hở không gian, biến mất, trong miệng còn kéo theo một tràn dài thô tục thanh âm nguyền rủa.

Nhìn thấy Tà Đế rốt cuộc biết mất, Thiên Chủ mới lau đi vệt mồ hôi trên trán đồng thời thở phào một cái thật sảng khoái: “Phù! Cuối cùng đã xong!”

Này đỉnh cấp cường giả chiến đấu, hình như vẫn quá nhanh? Vân Chính Thiên, Ám Thiên hai người bên dưới còn chưa kịp thu hồi ánh mắt kinh hãi thì tất cả đã kết thúc. Mà như vậy cách thức giải quyết đối thủ, cũng là quá đơn giản đi.

Trói lại, đánh mở không gian, lại đem đối phương quăng vào bên trong truyền tống lại dòng thời gian cũ.

Này một thân vượt qua Bán Thần trình tự Tà Đế, cứ như vậy triệt để xong sao?

Thiên Chủ từ trên không trung đáp xuống thật nhanh, nhìn thấy hai người bọn hắn sắc mặt như vậy, lại cười nói:

“Hà, đừng quá kinh ngạc. Vừa nãy may mắn mà thôi. Ta tự thân tinh thần lực đã tiếp xúc qua Thần Giới vị diện kêu gọi, đã muốn tiến hóa lên tới Niệm Lực. So với Tà Đế hắn thì nhỉnh hơn một chút. Bất quá vừa rồi phá toái thời không loại này hồn kỹ, cũng đã tiêu hao của ta gần như sạch sẽ vốn liếng rồi a. Vả lại chúng ta chiến đấu còn kéo dài, cả tòa đại lục này cũng muốn cùng chúng ta chôn chung. Cho nên chỉ có thể dùng hạ sách này, ép hắn trở về chỗ cũ. Sau đó có muốn cùng hắn đánh tới hình thần câu diệt, cũng không thành vấn đề. Dù sao bên kia thế giới của ta, đã muốn tan nát... Có đánh tới thiên băng địa liệt cũng không ảnh hưởng đến ai. ”

Nói đến đây, Thiên Chủ ánh mắt hơi trầm xuống. Hắn thế giới trải qua vô số thần tranh, rốt cuộc đi đến giới hạn của nó. Bất quá thế giới bên này lại không có như vậy thảm liệt tình trạng, rất rõ ràng còn muốn cứu được. Cho nên hắn mới không tiếc bất cứ giá nào, đem Tà Đế truyền tống về bên kia.

Vân Chính Thiên, Ám Thiên bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt. Khí thái này, thực lực này thật làm người khác ước ao, ngưỡng mộ. Nhìn thấy Thiên Chủ sắc mặt trở nên nhợt nhạt, hắn lại lo lắng:

“Thiên Chủ, ngài nghỉ ngơi một chút đi.”

Thiên Chủ lắc đầu xua tay: “Trên kia thời không khe hở càng lúc càng bành trướng, đến một lúc nào đó sẽ ảnh hưởng đến thế giới này. Chỉ khi ta đồng dạng nhảy vào bên trong, thời không chi môn mới đóng lại. Nói thẳng ra là thời gian gặp gỡ của chúng ta đã sắp hết!”

Vân Chính Thiên, Ám Thiên nghe xong, không khỏi trùng xuống. Mặc dù là gặp gỡ chính mình trong tương lai, cũng chỉ có thể ngắn ngủi như vậy tiếp xúc, quả thực có chút không cam lòng.

Bất quá thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc quản chế nghiêm ngặt, loại này sự tình phải nói chưa từng xảy ra. Nếu như đây là Thiên ý, vậy thì cũng đừng nên làm trái, nói việc cần nói, sau đó thuận theo là được.

“Tiểu Ám Thiên!” Thiên Chủ cất giọng.

Ám Thiên trong lòng nhảy lên một chút lo lắng, bước lên một bước, cung kính nói: “Thiên Chủ!”

“Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì ngươi. Chắc ngươi cũng biết Tà Đế chính là ngươi trong tương lai ở thế giới của ta. Bất quá ta chỉ nói với ngươi một điều, Tà Đế là Tà Đế, Ám Thiên là Ám Thiên. Chỉ cần ngươi cởi bỏ tự ái, trút xuống chấp nhiệm, trấn áp dã tâm, tin rằng sau này Tà Đế loại này độc ác nhân vật cũng sẽ không tồn tại ở thế giới này nữa.”

Thiên Chủ một lời, vừa là khuyên răn, vừa là đe dọa. Ám Thiên cũng đã nhìn thấy, tu luyện tới cực hạn, vẫn là bản thể mạnh mẽ hơn. Cho nên thâm ý của Thiên Chủ tuy không nói ra nhưng ở đây ba người ai cũng hiểu.

“Vãn bối hiểu rõ. Sẽ không khiến tiền bối thất vọng.”

Thiên Chủ mỉm cười gật đầu, sau đó sodI30a lại quay sang chính bản thân hắn thuở còn trẻ:

“Tiểu Chính Thiên!”

Vân Chính Thiên lập tức bước tới: “Thiên Chủ!”

“Cần nói hôm qua ta đã nói hết, cần chỉ điểm ta cũng đã chỉ điểm. Bất quá trên người ngươi ta nhận được khả năng đột phá được giới hạn mà ta đang vướng phải.”

“Vãn bối hiểu rõ, sẽ không khiến ngài thất vọng!” Vân Chính Thiên hùng hồn đáp.

Thiên Chủ cười khà khà: “Vốn là muốn tặng cho ngươi mấy cái đồ tốt nhưng lại sợ phạm phải thời không pháp tắc. Cho nên trước lúc chia tay, chỉ có thể cho ngươi một cái này.”

Thiên Chủ ngón tay bỗng nhiên giơ lên, chạm vào chính mình mi tâm, theo ngón tay di chuyển ra ngoài lại kéo theo một sợi chất lỏng màu vàng nhạt.

Đảo khuấy mấy vòng ngón tay, chất lỏng màu vàng nhạt đã hóa thành hai viên ngọc châu lơ lửng trước mặt ba người.

“Đây là...?”

Thiên Chủ mỉm cười: “Là ta ký ức.”

................