Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 473




Vô luận là Liệt Sa hay thậm chí mấy đầu hồn thú còn đang ẩn nấp chờ cơ hội gần đó, thời điểm nhìn thấy Vân Chính Thiên lựa chọn thiêu đốt tinh thần lực cùng sinh mệnh lực của mình đều không khỏi khiếp sợ.

Tại hồn sư giới, một khi gặp phải tuyệt cảnh không có cơ hội thoát thân, hồn sư có thể lựa chọn thiêu đốt chính mình hồn lực để sinh ra cường hãn lực công kích. Bất quá thiêu đốt tình huống này một khi xảy ra, thì ngươi đã không thể vãn hồi hậu quả của nó được nữa. Cho dù có thiêu đốt trong chốc lát rồi cứng rắn ngưng lại, đối với tương lai đều sinh ra ảnh hướng rất xấu. Tu vi sẽ giảm xuống không thể hình dung nỗi.

Còn nếu không có ngưng lại mà kiên trì thiêu đốt, đến một lúc nào đó hồn lực cạn kiệt đi, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá Vân Chính Thiên lựa chọn thiêu đốt cũng không phải hồn lực mà là chính hắn tinh thần lực cùng sinh mệnh lực.

Vân Chính Thiên nắm giữ Thất Diện Kiếm võ hồn, tinh thần lực phương diện tự nhiên không yếu. Chí ít Linh Vực cảnh cấp bậc hiện tại so với đa phần Phong Hào đấu la kia đều không thua kém chút nào. Phải biết hắn chỉ mới là bảy hoàn Hồn Thánh đấy.

Tại nhân loại trung, tinh thần lực là một tồn tại kỳ diệu, là một thứ thần bí lực lượng cùng một nhịp đập với linh hồn. Cho nên hồn sư nếu có can đảm lựa chọn thiêu đốt, cũng sẽ là thiêu đốt hồn lực chứ không phải tinh thần lực như thế này.

Lại nói đến sinh mệnh lực bên trong Vân Chính Thiên. Hắn lúc trước tham gia Vực Chủ khảo nghiệm đã có cơ duyên hấp thụ Hoàng Kim Cổ Thụ ngàn năm nồng hậu sinh mệnh lực. Gần đây lại may mắn được Thiên Sứ chiếu cố, cộng thêm việc hồn lực trải qua mấy lần thăng hoa cho nên có thể nói sinh mệnh lực của hắn kỳ thực không tệ. Tuy còn không có chân chính bộc lộ ưu thế này ra nhưng Vân Chính Thiên phần nào ý thức được, khả năng chống chịu lại công kích cường đại của địch thủ chính là nhờ vào sinh mệnh lực chống đỡ ở phía sau.

Đồng thời đem hai thứ lực lượng này thiêu đốt, Vân Chính Thiên xem như đặt một chân vào Quỷ Môn Quan không thể quay đầu.

Hồn lực thiêu đốt đến cuối đúng là chết đi, nhưng chỉ cần tinh thần lực cường đại, linh hồn bản nguyên cường đại liền có thể thông qua một ít thủ đoạn đặc thù để lưu giữ lại. Còn thiêu đốt tinh thần lực cùng sinh mệnh lực, kết cục chỉ có một đó là hình thần câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.

Liệt Sa hoàn toàn không hề hay biết tại sao nhân loại này lại có thể làm ra một quyết định quan trọng như vậy chỉ trong nháy mắt.

Vân Chính Thiên toàn thân bao trùm sáng lạn kim quang, chân phải bước về phía trước, trên tay Băng Đế Kiếm chỉ xéo Liệt Sa to lớn thân thể. Nhàn nhạt kiếm ý lấy tốc độ cực nhanh lan tỏa ra, mà những đạo kiếm ý này lăng không trong gió thế nhưng lưu lại vô số vệt lam quang ở phía sau. Những vệt lam quang này tại trong không trung ngưng kết lại, sau đó hóa thành vô số bông tuyết nhảy múa ngập trời.

Cái này? Kiếm ý hữu hình hữu chất!

Vân Chính Thiên sau một thời gian dài nghiên cứu lĩnh vực mình yêu thích tại thế giới mới, hắn mới phát hiện kiếm đạo chi lộ tại Đấu La đại lục phân chia mấy cái cấp bậc. Kiếm khí, kiếm ý, kiếm linh, kiếm hồn chính là bốn cảnh cửa của kiếm đạo mà hắn đang biết tới. Vân Chính Thiên trình độ hiện tại đúng là ở cánh cửa cuối cùng kiếm hồn cảnh giới kia. Thế nhưng trong thời khắc hắn thiêu đốt tinh thần lực cùng sinh mệnh lực, kiếm đạo chi lộ của hắn lại tiếp mở ra thêm một cánh cửa nữa.

Kiếm khí thuộc tính, kiếm ý nhập hư, kiếm linh thức tỉnh, kiếm hồn hợp nhất. Kiếm đạo chi lộ bốn cảnh giới đồng loạt mở ra, Vân Chính Thiên trong chốc lát cảm ngộ được sự tồn tại mỏng manh của cảnh giới thứ năm kia.

Đúng là nó, là kiếm thần cảnh giới, là thứ mà mình luôn muốn truy cầu, luôn muốn đạt được.

Vân Chính Thiên trong mắt tràn ngập bi thương bỗng lóe lên một tia hân hoan vui sướng. Hắn ngẫm lại khoảng thời gian tại Địa Cầu sinh sống, bản thân tự nhận là Kiếm Thần ấu trĩ đến như thế nào. Chỉ có xuyên qua Đấu La đại lục, hắn mới có thể dùng một đời tâm huyết đối với kiếm đạo, từng bước từng bước đạt tới cảnh giới Kiếm Thần thực sự kia.

Mặc dù Kiếm Thần cảnh giới này chỉ mở ra bởi vì hắn thiêu đốt tinh thần lực cùng sinh mệnh lực, thế nhưng Vân Chính Thiên đã vô cùng mãn nguyện rồi. Hắn thiêu đốt hai loại bản nguyên lực lượng này, vốn cũng không nghĩ bản thân sẽ may mắn sống sót. Có thể trong giây phút cuối đời nếm thử Kiếm Thần cảnh giới, hắn rất vui.

Liệt Sa tròng mắt phi thường ngưng trọng, từ trong linh hồn nó truyền ra một cỗ run rẫy không cách nào hình dung được. Phản phất kiếm ý trên người nhân loại kia, tùy thời liền có thể đem nó thân thể trăm mét nhất kích phân lưỡng đoạn.

Mãnh liệt lục sắc hào quang từ bên trong người nó xuyên qua lớp vẩy cứng, hóa thành một luồng ánh sáng khổng lồ, nhất nhất bắn tới đối đầu với lam sắc hữu hình hữu chất kiếm ý của Vân Chính Thiên.

Nó một kích này, là không hề có bảo lưu lực lượng. Uy hiếp cảm giác nặng nề phủ xuống làm Liệt Sa bậc này tồn tại cũng phải dốc sức đón lấy. Có thể nói lần này chính là gần nhất trăm năm qua nó nghiêm túc chiến đấu một lần.

Vân Chính Thiên cánh tay trắng nõn tinh tế, nương theo lam sắc bông tuyết nhảy múa, kiếm quang vũ động, uyển chuyển như mây trời, nhẹ nhàng tinh khôi như sóng nước. Trên người hắn loại trừ kim quang đến từ tinh thần lực cùng sinh mệnh lực thiêu đốt mà ra, Băng Hoàng Hộ Thể cùng Băng Cực Lĩnh Vực cũng được hắn thôi động đến giới hạn.

Băng Đế Kiếm nắm giữ cực hạn chi băng, vào thời khắc này như thoát thai hoán cốt, đạt tới càng cao hơn cấp bậc. Cực hàn khí tức lui tại Băng Đế Kiếm mũi nhọn, chính vào lúc này nhẹ nhàng đâm tới.

Một kiếm này, không hề có võ hồn chân thân phụ thể, cũng không có Nguyên Tố lĩnh vực phù hà tăng phúc. Thế nhưng Băng Đế Kiếm đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, so với hai đại tăng phúc kia cũng không thua kém là bao.

Chính vì vậy một kiếm này, cũng là Băng Đế Kiếm biến dị cường đại hồn kỹ.

Băng Đế Kiếm, Thiên Băng Trùng Điệp!

Băng nguyên tố không phải mạnh nhất năng lực công kích mà Vân Chính Thiên sở hữu, nhưng đó chính là năng lực phù hợp nhất đối với hắn. Vì lý do gì hồn hoàn đầu tiên mà Kiếm Si ban cho hắn lại hóa thành Băng Đế Kiếm cơ chứ.

Cực hạn chi băng, Băng Hoàng Hộ Thể, Băng Cực Lĩnh Vực trong lúc này hoàn toàn dung hợp, đánh ra mạnh nhất băng hệ hồn kỹ Thiên Băng Trùng Điệp.


Cái này Thiên Băng Trùng Điệp, là chân chính đạt tới độ không tuyệt đối cảnh giới.

Đang, đang, đang ——!

Trầm đục va chạm thanh âm vang lên, liền có thể nhìn thấy lam sắc kiếm mang ôm trọn lấy lục sắc hào quang kia, dần dần đem nó đóng thành một khối băng trụ, kéo dài cho tới Liệt Sa vị trí.

Răng rắc, răng rắc ——!

Liệt Sa nhìn thấy phía trước công kích của chính mình bị đóng băng thời điểm, hắn trong mắt đốt lên một cỗ cực kỳ hoảng sợ. Chuyện này làm sao có thể xảy ra, hắn tốt xấu gì cũng chỉ là một tên bảy hoàn Hồn Thánh nhỏ bé, đối mặt với mười vạn năm tu vi lão phu lại có thể mang tới khủng bố uy hiếp như vậy.

Liệt Sa không cam lòng, đúng là không chấp nhận sự thật trước mắt.

Nó lấy mười vạn năm tu vi, đúng là tầng thứ ngang bằng Siêu Cấp đấu la của nhân loại hồn sư. Mà đạt tới Siêu Cấp đấu la chính là một tầng thứ hoàn toàn khác. Cho dù bảy hoàn Hồn Thánh thiêu đốt toàn bộ sinh cơ cũng không cách nào uy hiếp loại này cường giả mới đúng.

Ầm, ầm, oanh ——!

Liệt Sa cảm thấy tôn nghiêm bị hủy hoại, nó điên tiết gầm lên, cực đại lục quang trên cơ thể nháy mắt bành trướng bắn ra, dĩ nhiên đem công kích của mình bị đóng thành băng trụ khi nãy trực tiếp phá hủy.

Thế nhưng khi sương băng tan đi, nó mới tập trung nhìn lại thì phát hiện Vân Chính Thiên thân thể đột nhiên biến mất. Hắn xuất hiện vị trí tiếp theo, đã là ngay ở trước mặt Liệt Sa.

Trầm thấp tiếng hùng gầm ở sau lưng Liệt Sa vang lên, một đầu to lớn cự hùng đã ôm lấy nó từ phía sau, khóa chặt cái đầu của nó.

Này cự hùng còn không phải Tiểu Hùng bị quất văng khi nãy sao, hiện tại nó cũng đã vùng dậy tiếp tục chiến đấu.

“Tiểu Thiên, ra tay!”

Tiểu Hùng khi vừa khống chế Liệt Sa thân thể, nó liền rống lên. Liệt Sa nghe vậy cảm giác được có chuyện không đúng, ngay lập tức nó điên cuồng vùng vẫy.

“HỖN ĐÃN! MAU THẢ TA RA!”

Tiểu Hùng mặt mày nhăn nhó dùng hết sức lực giữ lấy Liệt Sa đầu, trầm giọng nói: “Con thằn lằn chết tiệt, lần này ngươi xui xẻo rồi!”

Vân Chính Thiên tại phía trước mặt Liệt Sa lăng không, mặt lạnh lùng không chút biến sắc, tại trong đồng tử tản phát ra hư vô lạnh lẽo một loại, rét lạnh từ trong linh hồn Liệt Sa mãnh liệt trào dâng.

Băng Đế Kiếm lại nhất kích đâm ra, vị trí là yết hầu của Liệt Sa bị lộ ra do Tiểu Hùng liều mạng khống chế.

PHẬP ——!

Thiên Băng Trùng Điệp lần thứ hai xuất kích, lam sắc kiếm ý ồ ạt tuôn ra trúng vào yết hầu Liệt Sa, đem vùng da thịt này hóa thành một mảnh trong suốt. Một giây sau đó, kiếm ý bùng nổ, nhất nhất đem vị trí này xoắn nát.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Liệt Sa thân thể chấn động kịch liệt, theo phản xạ một trảo quét qua, oanh trúng Vân Chính Thiên đem hắn chấn bay đi mấy trăm mét. Thế nhưng ngay sau đó, Liệt Sa thân thể muốn đổ sụp xuống, từ nơi yết hầu của nó máu tươi hóa thành băng lỏng sền sệt chảy ra.

Nó bị thương, nó dĩ nhiên bị một tên bảy hoàn Hồn Thánh nhân loại hồn sư làm cho bị thương. Không những thế mà còn là vết thương trí mạng, nếu như không phải nó một thân mười vạn năm tu vi, cộng thêm thể chất cứng rắn thì có lẽ đã bị một kích vừa rồi miểu sát.

Liệt Sa trong thâm tâm không ngờ được có ngày nó sẽ rơi vào tình cảnh như thế này. Sự hổ thẹn xen lẫn với tức giận không kìm được mà bộc phát ra.

HỐNG ——!

Mười vạn năm hồn thú khí tức bành trướng, chấn xung lực nhanh chóng đem Tiểu Hùng chấn bay đi.

Tiểu Hùng một mặt kinh hãi nhìn tới Liệt Sa, nó tiền thân là Băng Hùng Vương ba mươi vạn năm tu vi, tự thân năng lực sinh tồn không thấp chút nào, thế nhưng vào lúc này cũng không thể so được với sức sống mãnh liệt của Liệt Sa.

Là tà hồn lực mang tới cộng hưởng biến hóa!

Tiểu Hùng nhất thời trầm mặc, nó cũng không có tiếp tục tấn công, thân thể thu nhỏ lại, hóa thành lưu quang bay tới Vân Chính Thiên dưới đất vị trí.

Khi nãy Liệt Sa tùy tiện theo phản xạ một trảo quét ngang, bình thường mà nói sẽ không thể mạo phạm Vân Chính Thiên đấy, chỉ là lúc này hắn đèn đã cạn dầu, một kích như vậy cũng muốn làm hắn nội tạng vỡ nát, kinh mạch rối loạn.

“Tiểu Thiên, không sao chứ?” Tiểu Hùng thân ảnh nhỏ nhắn lo lắng nói.

Vân Chính Thiên đưa tay quẹt đi vết máu trên miệng, nhìn gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Hùng, hắn thản nhiên cười:

“Hôm nay có lẽ không xong rồi a!”

Tiểu Hùng nhìn hắn, rồi lại miễn cưỡng nhìn tới Liệt Sa đang cuồng nộ bên kia, kể cả nó cũng cảm thấy tử vong đang tới gần.

Tiểu Hùng hít mạnh một hơi: “Mặc kệ ra sao, kiên cường đến cùng. Nói cho nó biết muốn đem chúng ta đẩy tới chỗ chết không phải dễ dàng như vậy.”

Lời Tiểu Hùng vừa nói ra, làm Vân Chính Thiên sửng cả người, hắn đúng là không ngờ được gấu mập sợ chết vậy mà vào giờ khắc sinh tử lại lộ ra vẻ kiên cường bất khuất đến như thế.

Vân Chính Thiên trong lòng ý thức rõ, lựa chọn thiêu đốt tinh thần lực cùng sinh mệnh lực, hắn đã muốn nữa bước sang bên kia thế giới rồi. Bây giờ không địch lại Liệt Sa thì có sao, chỉ cần làm cho nó cả đời phía sau phải hối hận vì đã cùng mình chiến đấu là được.

“Ngươi nói đúng, chúng ta lên!”

Vân Chính Thiên há miệng quát lớn, trên tay Băng Đế Kiếm kéo theo vô số lam sắc bông tuyết tàn ảnh, lại thẳng hướng tới Liệt Sa tấn công. Tiểu Hùng cũng trầm trọng gật đầu, lướt theo sau.

Thời gian cơ thể Vân Chính Thiên nhận được cường đại lực lượng từ việc thiêu đốt hai loại lực lượng kia đã sắp hết, Tiểu Hùng cũng không có nuối tiếc bản nguyên lực lượng của nó nữa, trực tiếp đem nó đốt lên.

Cứ như thế một người một gấu, hai cỗ hào quang nháy mắt dung hợp, hóa thành vạn trượng kiếm ảnh chém xuống Liệt Sa.

Ầm, ầm! Không gian tựa như muốn sụp đổ khi kiếm quang lóe lên. Liệt Sa cuồng nộ bên kia cũng không chút sợ hãi nào, sau lưng một đầu thằn lằn thân ảnh hào quang to lớn xuất hiện, trên tay nó song trảo cấp tốc phóng lớn, liền đối với vạn trượng kiếm ảnh kia sinh sinh ngạnh hám.

OANH, OANH, OANH ——!

Va chạm hạch tâm vị trí, giòn tan thanh âm đinh tai nhức óc vang ra. Kinh khủng sóng năng lường tàn sát bừa bãi, lệnh một đám cổ thụ bật hết cả gốc lên. Đại địa phía dưới nứt ra vô số vực sâu không đáy, hố to đường kính mấy chục mét loang lổ khắc nơi.

Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, một đạo trường bào màu trắng thân ảnh từ bên trong hạch tâm va chạm phân tách mà ra. Còn không phải Vân Chính Thiên.

Hắn lúc này thân thể chẳng khác nào đạn pháo bình thường văng đi, nếu như nhìn gần lại thì thấy Vân Chính Thiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi ý thức. Kim quang trên người cũng tàn lụi, lồng ngực ngừng nhấp nhô, hơi thở không còn tòn tại.

Hắn chết rồi sao?

Phốc!

Ngay lúc này một đạo thân ảnh bao trùm bởi hắc bào tại giữa không trung hư vô hiện ra, đem Vân Chính Thiên cơ thể đang rơi tự do giữ lại bằng bàn tay thô ráp của hắn.

Hắc y nhân sau khi đón được Vân Chính Thiên, bàn tay của hắn lập tức giơ lên, một cái cửu thải vòng sáng chứa đựng hỗn độn nguyên tố tức khắc ngưng tụ, ngay sau đó hắn áp bàn tay của mình vào lồng ngực Vân Chính Thiên.

“Ta đã tới rồi, mau tỉnh lại đi!”

.............