Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 457




Rời khỏi sơn động ngầm. Ba người Vân Chính Thiên, Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử rốt cuộc cũng tới thời điểm chia tay. Mỗi người đều mang theo một tâm trạng khó mà phấn khởi được.

Ngắn ngủi mấy tháng tại bên trong Thú Vực lăn lộn, cho dù là Vân Chính Thiên cũng cảm thấy khó khăn trùng điệp.

Lấy sức một mình hắn, căn bản không có cách nào cứu được đám Vực Chủ, chứ đừng nói lật đổ được Tà Hồn Điện cùng hồn thú liên minh. Còn viễn cảnh thống nhất Đấu La đại lục hay đừng nói đến nữa.

Chính vì vậy, Vân Chính Thiên mới cần hậu phương hậu thuẫn.

Thời gian sắp tới, an bài kế hoạch cụ thể chia làm hai phần.

Ám Thiên phụ trách trở về phần ngoài Thú Vực cấp một để tái hợp với bọn Thế Nhân, sau đó sẽ dùng Tàn Nguyệt Ảnh Lâu thành lập một bức bình phong ngụy trang bằng cái mác tà hồn sư gia tộc.

Mục đích của việc xây dựng gia tộc này là để tiện lợi cho việc vận chuyển tài nguyên bên trong Thú Vực trở về Thiên Vực. Thứ hai là có thể che mắt những gia tộc tà hồn sư khác. Thứ ba là có thể tham gia đấu giá hội tại các tòa thành lớn để thu thập tin tức tình báo và vật phẩm quí hiếm.

Một mũi tên trúng ba đích như vậy, xác thực là chuyện ưu tiên hàng đầu nên làm.

Vân Chính Thiên không thể trở về hội họp với đồng bọn, bản thân hắn cũng có chút tiếc nuối. Thế nhưng hắn không thể chậm trễ việc tìm đến Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc để hóa giải mâu thuẫn.

Đối với một cái cường đại lâu năm gia tộc như vậy, Vân Chính Thiên còn không muốn phát sinh bất kỳ xích mích nào đấy. Bởi vì trong tương lai, mặt trận đối kháng với tà hồn sư nhất định phải có Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chống lưng mới được.

“Được rồi. Chúng ta chia tay tại đây. Các ngươi cẩn thận hành động, chậm nhưng nắm chắc là được.”

Vân Chính Thiên nói.

Ám Thiên lặng lẽ gật đầu. Tiên Dao Tử gương mặt xinh đẹp như không muốn nhìn thấy thời khắc chia ly, nàng cố gắng ngăn không cho nước mắt tuôn ra, giọng nấc nghẹn nói:

“Chính Thiên ca ca. Chuyện lần trước muội nhờ huynh, về độc đan trong cơ thể muội đó. Muội đã suy nghĩ lại rồi, muội muốn giữ độc đan này lại. Muội muốn trong tương lai có lực lượng để giúp huynh.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, ánh mắt tràn ngập cảm kích.

“Ta biết rồi.”

Hắn ánh mắt di chuyển lên Ám Thiên, cười nói:

“Bảo hộ bọn họ.”

Ám Thiên nói:

“Yên tâm đi. Ta so với ngươi không kém chút nào đâu, cứ tin tưởng ta. Bất quá ngươi cũng phải thận trọng một chút. Đi tới Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, bọn chúng chắc chắn sẽ làm khó dễ. Với lại tiến vào sâu bên trong Thú Vực, nồng độ tà hồn lực càng lúc càng đậm, nhất định sẽ có ảnh hưởng to lớn tới thực lực của ngươi. Dù sao ngươi bây giờ chỉ còn lại một cái võ hồn mà thôi.”

Vân Chính Thiên ý thức cùng nguyên thần phân tách, Hồn Kiếm võ hồn hắn đã sớm không có khả năng sử dụng. Cho nên bây giờ có thể nói, hắn đã trở lại như thời điểm vừa gia nhập Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn mười năm về trước, chỉ có độc nhất Thất Diện Kiếm võ hồn bầu bạn.

Bất quá, hắn cũng không phải năm đó yếu ớt hài tử bị Lâm Chấn truy sát phải gia nhập Bàn Long Môn, cũng không phải vô lực thiếu niên suýt bị Hắc Phong bóp chết, sau đó gấp rút đi tòng quân để nhận được sự bảo hộ.

Bây giờ hắn đã là Hồn Thánh, đã có đầy đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân, đã chân chính tiến nhập giai cấp cao nhất tại Đấu La đại lục này.

Trở thành Hồn Thánh, tương đương với nắm giữ võ hồn chân thân. Không thể nghi ngờ lực chiến của hắn vì điều này mà có to lớn tăng cường. Nên nhớ trước khi thu hoạch đệ thất hồn hoàn, Vân Chính Thiên đã có thể thôi động bán trạng thái chân thân. Nay chân chính nắm giữ cái này năng lực, so với dĩ vãng phải mạnh hơn nhiều lắm.

Còn nữa, Kiếm Hồn của hắn cũng thành công đúc ra rồi. Một khi đem Kiếm Hồn toàn diện triển khai ra, kết hợp với võ hồn chân thân, Vân Chính Thiên có nắm chắc đem thực lực tăng tới Phong Hào đấu la cấp bậc. Bây giờ cho dù có gặp lại Hình Lâm Phong loại này đối thủ tầng thứ, hắn cũng có tự tin công bình đánh một trận.

Đối với Ám Thiên quan tâm ý tứ, Vân Chính Thiên cười nói:

“Ta căn bản từ đầu chỉ có một võ hồn thôi mà. Vả lại bây giờ trong cơ thể ta đang chảy xuôi Thiên Sứ năng lượng, tà hồn lực đối với ta ảnh hưởng đã giảm xuống mức thấp nhất. Ngươi biết rõ chuyện này, hà tất phải quá lo lắng.”

Ám Thiên ánh mắt hơi đổi, lại nói: “Nếu như có thời gian, ta thật sự muốn xem thử ai trong chúng ta là kẻ mạnh hơn.”

“Quan trọng sao? Bất quá ta cũng phải thành thật, cũng có chút tò mò.” Vân Chính Thiên ôn hòa nói.

Ám Thiên nghiêm giọng nói: “Vậy thì sau này thử một chút.”

“Nhất định.”

Vân Chính Thiên đi rồi, hắn không chần chừ tiến nhập rừng sâu, thôi động bộ pháp xông thẳng về phía trước.

Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử lặng lẽ đứng nhìn kim sắc thân ảnh như mũi tên lao vút đi, cho đến khi hắn khuất dạng hoàn toàn. Lúc này Ám Thiên bỗng thở ra một hơi, nói:

“Hắn kiếm đạo đã đạt tới trình độ cực kỳ kinh khủng. Cho dù là thần cấp thể phách của ta đứng trước hắn cũng muốn bị kiếm ý cắt nát.”

Tiên Dao Tử có chút khó hiểu, chợt hỏi: “Tốt xấu gì hai người cũng từ một người tách ra, làm sao lại có ý định đánh nhau nữa?”

“Gọi là cường giả đấu tâm đi ha ha. Chỉ đơn thuần là muốn phân thắng thua thôi mà.” Ám Thiên gãi đầu ứng phó.

“Nam nhân thật là khó hiểu quá đi.” Tiên Dao Tử bĩu môi, sau đó khua tay múa chân cất bước.

Ám Thiên đồng tử hơi ngưng lại: “Chí ít là trong lúc này.”

Thủ thỉ thanh âm không lọt vào Tiên Dao Tử lỗ tai. Ám Thiên không phục lại nét mặt tươi cười, thản nhiên nhấc chân theo sau, cùng với nàng thẳng hướng về phía Thiên Vực.

So với Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử, Vân Chính Thiên lộ trình khó khăn hơn gấp mấy lần. Càng tiến sâu vào trong Thú Vực, hồn thú tu vi càng cao, lãnh thổ càng rộng lớn. Ngươi căn bản sẽ không biết khi nào đạp trúng đuôi cọp để mà tránh cho được.

Vì vậy muốn bảo toàn tính mạng tại khu vực nguy hiểm nhất Đấu La đại lục, Vân Chính Thiên cũng thi triển một số thủ đoạn bảo mệnh.

Đầu tiên, hắn vận dụng chính hắn kim sắc trái tim vòng xoáy bên trong lồng ngực, thả ra thần thánh hơi thở, mạnh mẽ áp đi tà hồn lực quẩn quanh trong không khí.

Kế tiếp, hắn triển khai tinh thần lực.

Đạt tới Linh Vực cảnh cấp bậc, Vân Chính Thiên có thể trên diện rộng tiến hành dò xét, cho nên trên đường đi hạn chế tối đa tiếp cận cường đại hồn thú. Vả lại thần thánh hơi thở dung hợp với tinh thần lực càng làm phạm vi khuếch tán mở rộng ra thêm nữa.

Hồn thú sinh sống lâu năm, trong thể nội đã hoàn toàn bị tà hồn lực chiếm hữu. Mà thần thánh khí tức có khả năng bài xích tà hồn lực rất tốt. Bất quá đây không phải lý do Vân Chính Thiên tận lực thả ra hơi thở loại này.

Thần thánh khí tức, ngoại trừ có tác dụng dọa sợ hồn thú lân cận, chủ yếu là muốn đánh động cho Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nhân đang tìm kiếm hắn một tia manh mối.

Chỉ cần cảm nhận được tương đồng hơi thở là có thể biết được vị trí của nhau. Vân Chính Thiên cư nhiên không muốn che giấu thần thánh khí tức của mình, trái ngược lại còn muốn phô trương một dạng.

Càng làm như vậy, bản thân càng sớm bị Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đội truy tìm phát hiện. Chuyện này chẳng có gì xấu, trái ngược lại còn muốn rút ngắn thời gian đi rất nhiều a.

Gặp được Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc người, bọn họ nhất định sẽ dẫn ta về phủ. Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Xoạt!

Miên man suy nghĩ trong đầu bị đứt đoạn bởi một tiếng động lạ.

Vân Chính Thiên cẩn thận đem tinh thần lực phóng về cách đó hơn trăm mét khoảng cách. Chỉ thấy nơi đó đang tỏa ra nồng nặc lôi nguyên tố.

Lôi hệ hồn thú!

Vân Chính Thiên không biết diễn tả loại cảm xúc này như thế nào. Bởi vì có cơ hội diện kiến một đầu lôi hệ hồn thú, là chân chính hắn vận khí tốt.

Phải biết lôi hệ hồn thú cực kỳ quí hiếm, hoặc có thể nói bọn chúng số lượng thưa thớt đến mức khó gặp như vậy.

Lôi hệ hồn thú không chỉ sở hữu lực công kích cường đại mà tốc độ cũng cực kỳ am hiểu. Cho dù là cứng đấu cứng hoặc trường chiến kỹ năng đều đạt tới lô hỏa thuần thanh.

Còn chưa nói đến, Thú Vực hồn thú đa số tu vi đều không thấp hơn vạn năm cấp bậc.

Bên kia lôi hệ hồn thú, dựa theo tinh thần lực truyền về dò xét tín hiệu, đầu hồn thú này tu vi chí ít phải bốn vạn đến năm vạn năm. Loại cấp bậc đã tương đương nhân loại cao giai Hồn đấu la cường giả rồi.

Khoảng cách quá gần, không thể tránh né.

Từ trong bụi rặm bất thình lình lao ra một đầu cao hơn năm mét hồn thú, toàn thân bao phủ bởi kim lân sáng lấp lánh, trên đầu có một cái sừng màu bạc tỏa ra lăng lệ khí thế.

Tại nơi ngân giác nhô ra khỏi đầu, một đám lông màu đen trải dài dọc sống lưng đến đuôi. Tứ chi to khỏe, móng vuốt sắc bén, kim lân trên người nương theo lồng ngực phập phồng mà uốn lượn.

Nhìn thoáng qua thì rất giống hổ hoặc sư loại hồn thú, thế nhưng vóc dáng thì nhỏ hơn, có chút giống lang loại. Còn về phần kim lân cùng ngân sắc độc giác thì hoàn toàn không phù hợp với thân thể nó.

Đây là cái gì hồn thú?

Vân Chính Thiên ánh mắt híp lại. Hắn đối với hồn thú cũng có nghiên cứu qua, cho dù là Hắc Điểu Ma Sư hiếm thấy của Hình Lâm Phong vẫn bị hắn đoán được. Vậy mà bây giờ đối mặt lôi hệ hồn thú này, hắn quả thực không có chút manh mối.

Hống——!

Vân Chính Thiên còn đang ngẩn ngơ lúc, lôi hệ hồn thú đột nhiên gầm lên một tiếng, tức thì nơi ngân giác của nó đột nhiên ngưng tụ một đạo ngân sắc hào quang bắn tới.

Phanh!

Vân Chính Thiên trong lòng hừ lạnh, đơn giản như vậy công kích căn bản không thể làm khó được hắn. Tay vừa nắm lại, Hắc Kiếm từ trong hư không rơi xuống, tinh thần lực khóa chặt đạo ngân quang vừa lóe lên.

Thế nhưng rất nhanh Vân Chính Thiên hai mắt híp lại. Hắn đã hiểu tại sao tình thần lực của mình lại bỏ xót sự hiện diện của nó. Để đến khi phát hiện thì khoảng cách song phương quá gần nên không thể tránh né, chỉ còn cách va chạm như thế này.

Ngân sắc lưu quang bắn tới trước mặt Vân Chính Thiên lóe lên một cái rồi biến mất, thay vào đó là một cái cự trảo mang theo khủng bố lôi điện nhắm vào đầu hắn mà giáng xuống.

Oành ——!

Lôi hệ hồn thú kia tựa như phát động thuấn di hồn kỹ, nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách giữa hai bên, trực tiếp đánh ra một trảo kinh khủng. Hắc Kiếm không còn cách đành phải giơ lên đón lấy lôi trảo.

Ngay khi lôi trảo cùng Hắc Kiếm va chạm, Vân Chính Thiên lập tức chấn động kịch liệt, thân thể như có lôi điện truyền qua làm đôi tay tê cứng. Hắn sắc mặt cả kinh, lập tức lấy chân giẫm mạnh xuống đất cả người liền bắn lui về phía sau mấy chục trượng.

Nâng kiếm lên cao, ổn định lại cơ thể. Vân Chính Thiên trên mặt vẫn tràn ngập một tia hoảng sợ chi sắc. Làm sao ngân quang kia đột nhiên hóa thành hồn thú, rõ ràng một khắc trước còn chẳng cảm nhận được một tia sát khí nào.

Nếu như không phải hắn phản xạ đủ nhanh, chỉ sợ một trảo nào không dễ đỡ như thế.

Nhìn tới đầu bốn chân hồn thú đang tản phát ra kinh khủng lôi quang bên kia, Vân Chính Thiên ánh mắt ngưng lại. Xem ra lần này đã thật sự gặp phải phiền toái không nhỏ.

...
Banhbaothit