Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 450




Chứng kiến mạnh nhất hồn kỹ của chính mình bị đối phương đơn giản kiếm khí quét ngang, Hình Lâm Phong chưa từng có từ trước tới nay kinh ngạc cùng bất ngờ.

Hắn Ma Sư Thần Quyền cái này đệ cửu hồn kỹ, trong quá khứ đã từng cùng một tên Phong Hào đấu la cường giả so quyền, nhất nhất đánh tên kia gãy nát cả hai tay. Vậy mà đối mặt với tên tiểu bất quá chỉ mới Hồn Thánh bảy hoàn lại không thể làm được cái gì.

Có thể hiểu được bây giờ hắn tâm tình kích động như thế nào a.

Ngay vào lúc Hình Lâm Phong tròng mắt nhìn thấy hắc sắc kiếm khí hình ảnh phản chiếu cấp tốc phóng to ra. Một cỗ không thể diễn tả nỗi bằng lời cảm giác trống rỗng xuất hiện trong đầu.

Thôn phệ chi lực mang tới năng lực cắn nuốt toàn bộ vật chất hiện hữu trên thế gian này. Cho dù là hồn lực, tà hồn lực, tinh thần lực, nguyên tố hay thậm chí là sinh mệnh lực đều không thoát khỏi nó răng nanh.

Chính vì vậy đối mặt cái này kỳ quái kiếm khí, Hình Lâm Phong lại lần nữa trong tâm muốn lánh nặng tìm nhẹ.

Phong Hào đấu la tốc độ tuy còn không đến mức như thuấn di hồn kỹ, nhưng đối với hồn kỹ đã đánh ra như hắc sắc kiếm khí kia thì không cách nào theo kịp được hắn quĩ đạo tránh né. Vả lại Quang Thiên kiếm khí cũng không phải loại hồn kỹ có thể truy tung theo dấu vết đối phương.

Khựng!

Hả?

Ngay lúc Hình Lâm Phong chuẩn bị thối lui, hắn đột nhiên cảm giác cơ thể nặng trịch, tựa như bị một cỗ lực lượng nào đó chế định lại vậy. Quay đầu nhìn về phía sau, thì thấy Ám Thiên không biết từ lúc nào đã đứng lên, trên tay Linh Hồn Kiếm đã hướng tới Hình Lâm Phong bắn ra một đạo lưu quang.

Kiếm Thần Quyết, Linh Kiếm Tỏa.

Ám Thiên bất ngờ ra tay ám toán, đem Hình Lâm Phong hành động nhất thời phong bế. Linh Kiếm Tỏa tuy sử dụng đối với đối thủ càng cường đại, thì thời gian chế định càng giảm đi. Nhưng đối với Quang Thiên như vậy là đủ rồi.

Cường giả chi chiến, chỉ cần một giây cũng đủ thay đổi toàn cuộc.

Hình Lâm Phong ý định thoái lui chớp mắt bị cản lại.

Từ khi tiến vào trạng thái hợp nhất với võ hồn, đem toàn bộ thực lực triển khai, Hình Lâm Phong đánh quá thuận tay chiếm cứ thượng phong cho nên đã có chút mất cảnh giác. Với lại hắn toàn tâm toàn ý dồn Quang Thiên vào chỗ chết cho nên đã buông lỏng quan sát đối với Ám Thiên tồn tại. Đồng thời hắn cũng quên mất hai tên tiểu tử này phối hợp như thần, vào thời khắc quan trọng lại làm ra động tác mang tính chiến lược chế định hắn.

Con mẹ nó chứ!

Tức giận cũng làm được cái gì, hắc sắc kiếm khí đã gần trong gang tất. Hình Lâm Phong ý thức có thể làm được lúc này, đó là tận lực đem hồn lực bảo hộ trên người, tinh thần lực bảo hộ chính mình trung khu thần kinh.

Và thầm cầu nguyện hắc sắc kiếm khí này sẽ không kinh khủng như khí tức nó tỏa ra.

Xoạt!

Hắc sắc kiếm khí lướt qua, một trận hoang mang, một mảnh u ám, tâm tình hỗn loạn.

Hình Lâm Phong hình ảnh trước mắt bỗng nhiên giãn ra, tựa như hắn có được loài ruồi nhãn lực phi thường, có thể nhìn được mọi thứ không một góc chết. Thế nhưng rất nhanh, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn nhìn thấy chính hắn một nữa gương mặt còn lại, con mắt xuất hiện một vòng kinh ngạc. Tròng mắt hơi liếc xuống liền hóa thành một chỗ phản chiếu nỗi sợ hãi cùng cực. Thân người hắn bị chẻ ra làm hai, ngay cả tứ chi bị đoạn đứt, tuy không hề có máu tươi chảy ra nhưng nó quả thực đã bị đoạn đứt.

“Không!”

Cơ miệng hình như vẫn còn hoạt động được một chút, thế nhưng sau khi la lên được một cái, hắn cũng không nói thêm được chữ nào nữa.

Hình Lâm Phong thân thể, đã bị hắc sắc kiếm khí xẻ ngang xẻ dọc, làm ra một cái kinh hãi sự tình. Tại nơi thân thể bị đứt lìa kia, thôn phệ chi lực điên cuồng cắn nuốt và huyết nhục, bất quá đây chính là Phong Hào đấu la thân thể, nhất thời cũng không có nhanh như vậy làm xong.

Điều này vô tình mang lại trải nghiệm hoảng sợ trong giây phút cuối đời của hắn. Hình Lâm Phong giương cặp mắt trợn trắng nhìn về phía Quang Thiên, trong đầu vẫn tồn tại suy nghĩ không chấp nhận sự thật trước mắt.

Ta không thua, ta không thể nào thua được. Cái này chỉ là huyễn cảnh, đúng rồi, là hắn sử dụng tinh thần huyễn cảnh hồn kỹ.

Ta phải thoát ra, lối thoát ở chỗ nào.

A. Toàn thân lạnh buốt. Cái này không lẽ... Không lẽ là sự thật sao.

Hình Lâm Phong ta chẳng lẽ bại trong tay hắn.

Thật khó coi.

Hình Lâm Phong trong vài giây ngắn ngủi tự vấn an bản thân mình, rốt cuộc cũng trợn mắt chết đi.

Quang Thiên nhìn lên Ám Thiên ở gần đó, đồng dạng nhìn thấy sự khó tin trong mắt nhau.

Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm uy lực thật sự, dĩ nhiên cường đại đến trình độ như thế này.

Nhớ lại lần đầu vận dụng thôn phệ chi lực, triệu hoán ra Thôn Phệ Thiên Hà là khi cùng Hắc Phong Trại trại chủ đối đầu, sau đó là giao thủ với Hắc Thủ đấu la trưởng lão Tà Hồn Điện cũng không có như vậy kinh khủng. Có lẽ thực lực tăng lên tới Hồn Thánh trình độ, lại đúc được bán bộ Kiếm Hồn nên góp phần tăng cường uy lực của toàn bộ thuộc tính, nhờ vậy thôn phệ chi lực mới có thể phát huy lâm li vô tận tiềm năng của mình.

Nếu so sánh thì Hình Lâm Phong so với vị Hắc Thủ đấu la kia cũng không kém một chút nào, vậy mà vẫn bị Vân Chính Thiên hai người xa luân chiến rốt cuộc ngã xuống vẫn lạc.

Bất quá Vân Chính Thiên ý thức được một chuyện, nếu không phải Hình Lâm Phong hồn lực đã tổn hao không ít, Linh Kiếm Tỏa mà Ám Thiên làm ra sẽ không có như vậy diệu dụng, nói không chừng hắn sẽ có cơ may thoát ra sớm hơn, lại trong tíc tắc tránh được Thôn Phệ Thiên Hà công kích.

Đạt tới loại tầng thứ chiến đấu như vậy, biến số nào cũng có thể xảy ra. Nhưng trận chiến ngày hôm nay, có thể nói có một chút may mắn. Hôm nay người cười cuối cùng, vẫn không phải Hình Lâm Phong mà là Vân Chính Thiên. Nhưng hắn cái giả phải trả cũng tự nhiên không nhỏ.

Quang Thiên thân thể đầy máu tươi, trước ngực huyết nhục một mảnh bầy nhầy, cánh tay trái càng là bị đánh gãy. Tuy những cái này thương thế còn không có động chạm vào trong căn cơ, thế nhưng cũng khiến hắn tiêu tốn một đoạn thời gian để điều trị.

Nặng nhất vẫn là vết thương trước ngực, may nhờ có thân thể hồn cốt mạnh mẽ chống đỡ nên không có chạm vào trái tim vị trí, nếu không hậu quả liền không nói được rồi.

Ám Thiên tình huống tốt hơn một chút, hắn thần cấp thể phách cường hãn, tuy hứng lấy không ít công kích của Hình Lâm Phong, bất quá chỉ là ngoại thương không đáng nói mà thôi.

Quang Thiên ánh mắt âm u nhìn thi thể Hình Lâm Phong dần dần bị thôn phệ chi lực phân giải, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Hình Lâm Phong thế mà sở hữu tận hai khối hồn cốt, là cái kia tay trái cùng chân phải hồn cốt cũng chưa từng triển khai ra hồn kỹ. Chỉ có điều bọn chúng hiện tại đã trở thành thôn phệ chi lực thức ăn, căn bản không thể sử dụng được nữa.

Còn nữa, Hình Lâm Phong linh hồn cũng không thể trích xuất ra, Phong Hào đấu la linh hồn, không phải dễ kiếm, cứ như vậy nhìn nó dần dần tan biến, quả thực có chút đắng lòng.

Ai nha, hồn cốt giá trị không nhỏ, nếu có thể về Thiên Minh Thần Triều ban thưởng thì tốt biết mấy.

Cho đến khi Hình Lâm Phong thi thể hoàn toàn biến mất, cứ như từ trước đến nay chưa từng tồn tại, Vân Chính Thiên trong lòng cũng hơi kích động đôi chút. Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, sau này muôn sử dụng cần phải cân nhắc nhiều hơn nữa, bởi vì hắn cảm nhận được, thôn phệ chi lực rất không có linh tính, địch ta không phân.

Vạn nhất đem nó rơi trúng đồng đội thân thể, thì rất phiền toái rồi.

Sau khi đem một tổ dược phẩm nuốt xuống bụng, Quang Thiên sắc mặt bắt đầu tốt hơn một chút.

“Thiên Hoa mấy người không biết sao rồi, nhanh chóng trở về.”

Nói rồi Quang Ám song Thiên cùng nhau lướt đi, trở về vị trí Lỗ Kỳ đoàn người cùng tam nữ chiến đấu.

Dựa theo ba động nguyên tố trong không gian truyền lại không chút ngừng nghỉ, Vân Chính Thiên suy đoán trận chiến vẫn chưa hạ màn. Chỉ hy vọng tam nữ không có ai gặp vấn đề gì là được rồi.

Ngay khi Vân Chính Thiên trở về vị trí cũ, chỉ thấy khắp nơi bao phủ bởi hỏa nguyên tố nồng nặc. Quang Thiên ánh mắt phun ra một đoàn hỏa sắc, Hỏa Phượng Kiếm nắm ở trên tay quét ngang lập tức đem những cái này hỏa nguyên tố giải tán.

“Thiên Hoa, Minh Tuyết, Dao Tử!” Hắn hét to lên.

Không có tiếng trả lời, khắp nơi tĩnh mịch một màn.

Sắc mặt trở nên âm trầm một điểm, Quang Ám song Thiên chia nhau ra xung quanh tìm kiếm, tinh thần lực cũng đại triển khai dò xét.

Rất nhanh nhìn thấy mấy cái xác cháy đen, hắn nuốt nước bọt chậm rãi tiến lại kiểm tra. Chốc lát thở phào một cái, không phải mấy nàng thi thể mà là đám tà hồn sư thuộc hạ của Lỗ Kỳ thi thể.

Bị cháy đen như thế, có lẽ là bị Mã Thiên Hoa miểu sát.

Bỏ quá đám thi thể cháy nham nhở này, Vân Chính Thiên tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, cho đến khi hắn đi tới một khu vực mà hỏa nguyên tố đã trở nên thưa thớt, thay vào đó là một màu lục bích khí tức vờn quanh.

Là độc tố thuộc tính. Tiên Dao Tử ở gần đầy!

Quang Thiên tựa như ý thức được chuyện gì, hắn vội vàng khởi động xà văn nơi cổ tay, Bích Lân Hoàng Xà hư ảnh hiện sau lưng, bắt đầu tỏa ra mênh mông lục bích hào quang.

Tiên Dao Tử nếu như còn ở gần, chắc chắn hắn có thể thông qua cách này để cảm ứng nàng hơi thở.

“Đằng kia!” Quang Thiên hét lên, Ám Thiên lập tức thôi động một quyền, oanh vào khoảng không hư vô.

Phanh ——!

Một tiếng nổ nhỏ tại nơi đó bỗng nhiên vang lên, không gian lập tức tách ra một cái khe hở, tức thì Vân Chính Thiên nhìn thấy một đạo thân ảnh xinh xắn được bao phủ bởi bích lục hào quang xuất hiện ở bên trong.

Là Tiên Dao Tử, nàng vẫn chưa có chết. Thế nhưng trạng thái cơ thể nàng hình như không tốt.

Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn về không gian khe hở vừa nãy còn che giấu tung tích của nàng, ánh mắt có chút kinh hãi.

Cái này chính là không gian lĩnh vực? Tiên Dao Tử lại sở hữu cường đại năng lực như thế này.

Không gian thuộc tính chính là cao cấp nhất thuộc tính một trong. Nếu không tiến vào Phong Hào đấu la tầng thứ, rất khó có thể nắm giữ không gian áo nghĩa. Cho dù là Vân Chính Thiên hiện tại cũng là vô pháp.

Nói đến việc dùng cường đại thực lực đánh nát không gian hắn vẫn có thể làm được, bất quá phóng thích không gian dưới dạng lĩnh vực để che giấu bản thân tung tích như Tiên Dao Tử, hắn tự nhận không bằng.

Bất quá bây giờ không phải tìm hiểu những cái này, đáng nói nhất là Tiên Dao Tử trốn trong không gian lĩnh vực mình tạo ra chưa đủ, không những thế nàng còn xây dựng một tầng độc tố phòng hộ bên ngoài.

Là vì lý do gì? Là kẻ thù như thế nào có thể làm nàng sợ hãi đến như thế?

Ám Thiên nhìn thấy độc tính từ bên trong khe hở không gian trào ra, hắn chủ động lùi lại xa một chút. Quang Thiên thì lại là bước tới, đem cánh tay của hắn nhúng vào bên trong khe hỡ không gian không khác gì hầm độc, mạnh mẽ đem Tiên Dao Tử kéo trở ra.

Xùy!

Ngay khi Tiên Dao Tử rời khỏi, không gian kia cũng lập tức lặng yên biến mất. Bất quá độc tố phòng hộ trên người nàng vẫn không hề mất đi. Vân Chính Thiên thật không hiểu, là kẻ thù cỡ nào lại có thể khiến Tiên Dao Tử luôn tự tin phải trốn ở trong không gian lĩnh vực, lại còn xây dựng kiến cố tầng phòng hộ như thế này.

Trước mắt nàng vẫn đang hôn mê, không thể truy hỏi. Mà cái này độc tố phòng hộ cũng không tiện để lâu, liền phải nghĩ cách phá giải.

Quang Thiên có thể ngang nhiên tiếp cận Tiên Dao Tử, là bởi vì hắn đồng sở hữu Bích Lân Hoàng Xà độc tính trong cơ thể. Mà cái này kịch độc chính là vạn độc chi vương. Cho dù Tiên Dao Tử một thân độc nhân võ hồn cũng không thể trong giây lát đả thương hắn được, huống chi Quang Thiên còn có cực hạn chi băng năng lực.

Phải biết băng chính là khắc tinh của độc tố, chính vì vậy hắn có thể làm được một màn này, còn Ám Thiên thì không.

Làm sao giải độc cho nàng trong trạng thái vô thức?

Vân Chính Thiên trong đầu cấp tốc suy nghĩ đến không ít biện pháp, thế nhưng hiện tại hắn trong lòng nóng như lửa đốt, không thể sử dụng một số biện pháp cần đến thời gian, bởi vì bây giờ hắn đang vô cùng lo lắng cho Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết tính mệnh.

Chỉ cần lượng độc tố nàng tự phóng thích nồng độ giảm xuống, Tiên Dao Tử sẽ có khả năng hồi tỉnh nhanh thôi. Không suy nghĩ nhiều, chỉ còn một cách nhanh nhất. Trực tiếp hút độc ra.

Vân Chính Thiên nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tiên Dao Tử lên, ngón tay khẽ đem cánh môi của nàng khai mở ra. Nhìn thấy vẻ xinh đẹp động lòng người của Tiên Dao Tử, Vân Chính Thiên tâm tình có chút chập chờn, lồng ngực hô hấp cơ hồ mạnh hơn một chút.

Sau vài giây do dự, hắn vẫn quyết định đặt lên môi của nàng một nụ hôn.

...

Banhbaothit