Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 246




Hôm sau, Mộng gia trang đầy người lui tới. Hầu hết các thế lực, tổ chức, tông môn muốn đưa con cháu tiến vào Hạo Thiên Trì lịch lãm đều tranh thủ tới sớm để đăng ký ghi danh.

Mộng gia trang cũng hoàn thành tốt vai trò chủ trì đại cục của mình. Mộng Tử Hinh vài ngày trước đã ra lệnh dọn dẹp một mảnh sân vườn rộng lớn, sau đó lại bày ra rất nhiều hàng ghế để mọi người ngồi đợi. Qui mô rất có bài bản.

Trời vừa chớm sáng, hàng hàng lũ lũ dòng người đã đứng xếp hàng, hướng lên vị trí chủ tọa để danh ngạch chi nhãn chiếu rọi báo danh.

Vân Chính Thiên đã báo danh từ hôm qua, cho nên hôm nay có phần rảnh rỗi, hắn lúc này ở trên đài cao nhìn xuống hàng người đang báo danh bên dưới. Ánh mắt mơ hồ suy tư.

“Linh Huyền Tông, báo danh xong.”

“Bắc Tiên Môn, báo danh xong.”

“Hoàng Linh Học Viện, báo danh xong.”

Quả đúng như Mộng Tử Hinh dự báo trước, không những các tông môn, môn phái tới báo danh, mà một số học viện cũng cử học viên tới tham gia sự kiện lần này. Xét cho cùng thì học viện cũng giống như một cái tổ chức tư nhân mà thôi, chuyện vui như vậy không thể thiếu phần được.

Có thể nói Hạo Thiên Trì lần này là sự kiện lớn nhất Nhân Vực, qui tụ đông đảo tuổi trẻ thiên tài từ khắp mọi miền a.

Vì số lượng quá đông, báo danh quá trình diễn ra suốt nữa ngày vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Càng đến giữa trưa, số lượng người ra vào Mộng gia trang càng lúc càng nhiều, tiếng cười nói rôm rả khắp nơi.

“Thiên Phủ chủ, trông ngài nhàn hạ quá nhỉ?” Một thanh âm nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên cạnh hắn.

Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn lại, mỉm cười đáp: “Hồng Nhan, lại trêu chọc ta a. Ta chỉ tới quan sát một số tuyển thủ tiềm năng mà thôi.”

Mộng Hồng Nhan uyển chuyển ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tay đặt lên cằm, nhìn hắn nói:

“Tuổi trẻ thiên kiêu bây giờ, còn ai có thể vượt mặt được Thiên Phủ chủ của chúng ta được nữa. Người có thể khiến ngài bận tâm, có lẽ đếm không quá một bàn tay.”

Vân Chính Thiên nhìn nàng, sau đó lắc đầu nói:

“Không thể. Ta tự nhận bản thân có một chút bổn sự, bất quá không để ai vào trong mắt sự tình này vẫn không có làm được a.”

Mộng Hồng Nhan hỏi:

“Vậy ở bên dưới. Ngươi nhìn trúng người nào hay chưa?”

Vân Chính Thiên nghe vậy không khỏi bật cười, nói: “Nói nữa ngày trời, thì ra muốn thông qua ta để xác định danh tính một số tuyển thủ hạt giống mà tránh a.”

“Không có, ta chỉ thuận miệng mà thôi. Ngươi không nói cũng được.” Nói rồi nàng buồn bực đứng lên muốn rời đi, bỗng nhiên Vân Chính Thiên lại cất tiếng:

“Vô Cực Tông bên kia có một tên tu vi cao đến khó tin, bằng vào tuổi của hắn so với chúng ta không lớn hơn bao nhiêu lại có bậc này tu vi, quả thực kinh ngạc. Theo ta đoán hẳn là đỉnh phong Hồn Đế cấp bậc. Chỉ cần thu hoạch hồn hoàn liền bước vào Hồn Thánh.”

“Còn có Ngân Nguyệt Môn đại tiểu thư, cô bé kia tuổi đoán chừng bằng ngươi nhưng đã bước vào Hồn Đế, cũng đáng lưu tâm.”

“Cổ Hoang Phái cũng không tầm thường. Trong ba người đăng ký tham gia, đã có hai người bước vào Hồn Đế cấp bậc, người còn lại tu vi tinh thần lực không thấp, có lẽ là Linh Uyên Cảnh cấp bậc.”

Vân Chính Thiên nghiêm giọng nói, mấy cái thiên chi kiêu tử một đời tuổi trẻ này, tự nhiên bất phàm. So với mấy tên đội trưởng dẫn đội tham gia khảo nghiệm Vực Chủ không kém là bao.

Bởi vậy mới nói núi cao còn có núi cao hơn, nếu tự nghĩ bản thân đã đủ mạnh mẽ, một khi gặp phải đối thủ cường đại hơn mình, đạo tâm chắc chắn sẽ gặp phải chấn động không nhỏ, ảnh hưởng đến thành tựu tương lai. Chỉ có thể tự rèn luyện cho mình một viên kiên định chi tâm, cùng ý chí không ngừng tiến lên mới có thể đứng vững tại mảnh đại lục đầy rẫy thiên tài như thế này.

Mộng Hồng Nhan nghe hắn nói một loạt cái tên hạt giống, bất giác tia tự đắc trong tâm của nàng vào lúc này triệt để biến mất. Tuy thành công thức tỉnh võ hồn lần hai khiến thực lực tăng vọt, nhưng so với mấy cái thiên tài từ các thế lực tông môn kia, nàng như cũ không mấy nổi trội.

Vân Chính Thiên đột nhiên nhớ ra, lại nói tiếp:

“Nhớ rồi, còn có Quái Vật Học Viện nữa. Danh tự này ngươi nghe có quen?”

Quái Vật Học Viện là đương đại đệ nhất học viện. Bọn họ đã tồn tại được một vạn năm nay, là Tinh La Đại Lục cường đại nhất học viện lúc trước. Tuy so sánh với Sử Lai Khắc năm đó vẫn có chênh lệch nhất định, nhưng chung qui vẫn là một cái nhất lưu học viện tồn tại đến ngày hôm nay a.

Tuy Quái Vật Học Viện tích lũy đã vạn năm, nhưng bọn họ chưa bao giờ có thể thay thế vị trí Sử Lai Khắc đệ nhất học viện năm nào được. Cả về chất lượng học viên, tài nguyên cùng danh tiếng.

Sử Lai Khắc học viện năm đó, tựa như một tín ngưỡng tồn tại, không gì có thể trám được chỗ trống này.

“Quái Vật Học Viện chỉ đem tới một tuyển thủ duy nhất. Hắn gọi Ngạo Thiên Long, cũng là người duy nhất tham gia Hạo Thiên Trì mà ta không đoán được thực lực a.”

Ngạo Thiên Long!

Mộng Hồng Nhan hai mắt mơ hồ, cái tên này rõ ràng quá mức xa lạ. Vân Chính Thiên tu vi tinh thần lực đã đạt tới Linh Uyên Cảnh trung cấp, nhãn lực quan sát rất nhạy bén, mà vẫn không thể ước chừng thực lực người này. Quái Vật Học Viện có ba danh ngạch nhưng chỉ xuất ra duy nhất một tên học viên, đủ để thấy bọn họ đối với Ngạo Thiên Long đầy đủ tự tin.

“Sao ngươi càng nói ta càng mất đi chiến tâm a, đừng nói nữa thì hơn.” Mộng Hồng Nhan quải quải hai tay nói.

Vân Chính Thiên không để ý đến nàng, lại tiếp tục nói:

“À đúng rồi, Truyền Linh Tháp cũng tham gia đó. Mã Thiên Hoa nàng cũng tới, cùng với hai người nữa.”

Truyền Linh Tháp đối với sự tình Hạo Thiên Trì xuất thế cũng rất hiếu kỳ, nhân cơ hội này để cho đệ tử ưu tú nhất tiến vào lịch lãm.

Tuy nhiên đệ tử Truyền Linh Tháp hiện tại rất đông, vì vậy có thể quyết định ba vị trí tham gia lần này, bọn họ đã tổ chức một giải đấu nội bộ. Ba vị trí đứng đầu sẽ trở thành tuyển thủ đi tới Hỏa Thần thành đăng ký tham gia.

Truyền Linh Tháp ba đệ tử ưu tú nhất, thực lực tuyệt nhiên không bình thường. Không ngoài dự đoán Mã Thiên Hoa là một trong ba người đứng đầu, bất quá nàng chỉ đứng vị trí thứ ba mà thôi. Trên nàng còn hai đệ tử trác tuyệt hơn nữa, Vân Chính Thiên rất nóng lòng muốn làm quen.

“Chính Thiên.” Ngọt ngào thanh âm vang lên, chỉ thấy một đạo bóng hình kiều diễm, váy trắng tung bay để lộ ra vóc dáng thon thả, chân mang khổng tước hài lộ ngón, một đầu tóc đỏ rực buông xõa trên vai, làn da trắng như bạch ngọc, đôi mắt phượng mị hoặc chúng nhân.

Nàng, chính là tiểu tình nhân của hắn.

Mã Thiên Hoa kêu lên một tiếng, liền hai tay bá lên cổ hắn ôm thật chặt, không có dấu hiệu muốn bỏ ra.

Vân Chính Thiên cười thật tươi, luồn tay ra sau tóc nàng vỗ nhẹ, tận hưởng mừi hương trên người của nàng, một lát sau mới nói:

“Chỗ này đông người như vậy, ngươi bỏ ta ra được rồi đó.”

“Hì hì.” Thiên Hoa cười híp mắt.

Mộng Hồng Nhan đi ở phía sau, thấy một màn này hai mắt trừng trừng tặc lưỡi, hừm đôi tình nhân này thật chướng mắt quá đi mà.

“E hèm.” Một vị tuyệt sắc nữ nhân ở phía sau nhìn hai người bọn hắn ôm ấp, liền tằng hắng mấy cái. Vị này còn không phải Băng Ngọc Linh Tháp Chủ hay sao, lần này nàng là người hộ tống Truyền Linh Tháp ba cái tuyển thủ tới tham gia Hạo Thiên Trì.

Vân Chính Thiên lập tức xoay người sang ôm quyền trịnh trọng nói:

“Đệ tử Vân Chính Thiên tham kiến Băng Tháp Chủ.”

“Hảo hài tử, không cần lễ nghi rườm rà a.” Băng Ngọc Linh cười nói.

Hắn hiện tại tuy là Thiên Phủ chi chủ, bất quá hắn vẫn còn một cái danh phận là đệ tử thân truyền của Bao Lão Tiên Sinh, Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp a. Cho nên xưng hô với mấy vị Tháp Chủ là đệ tử không có gì không đúng.

Băng Ngọc Linh âu yếm nhìn hắn, cười nói:

“Nhiều tháng không gặp, Thiên Hoa cái nha đầu này muốn phát điên lên rồi. Nếu hôm nay không gặp ngươi chắc cái mạng già của ta cũng đứt.”

“Sư phụ!” Mã Thiên Hoa đỏ bừng cả mặt.

“Khiến Băng Tháp Chủ chê cười rồi.” Vân Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu đáp.

“Đúng rồi, sự tình tại đây tất cả đều ổn thỏa?” Băng Ngọc Linh chợt hỏi.

Vân Chính Thiên cười đáp: “Tất cả đều ổn thỏa.”

Băng Ngọc Linh ánh mắt không khỏi tán thưởng. Sự tình Mộng gia tranh chấp với Tam Gia Minh, nàng biết, nhưng vì Truyền Linh Tháp qui củ nghiêm ngặt, cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Đành trông cậy Vân Chính Thiên tự tìm ra cách.

Bất quá nếu Tam Gia Minh thực sự chiến thắng Mộng gia, đồng thời nắm quyền chưởng khống Hỏa Thần thành nàng cũng không mảy may lo lắng. Chỉ cần bọn chúng có ý đồ đem Hạo Thiên Trì làm vật riêng, lúc đó nàng mới danh chính ngôn thuận ra tay trấn áp. Đến mức như vậy, không ai có thể nói gì được nàng. Đây cũng là con bài cuối cùng của Vân Chính Thiên nếu như Đường Môn không chịu giúp đỡ.

Mà hiện tại không cần nàng nhúng tay vào, Vân Chính Thiên đã tự mình giải quyết, làm nàng nội tâm rất tán thưởng.

“Ngươi tuổi còn trẻ nhưng suy nghĩ lại vô cùng thấu đáo, ta tự nhận năm xưa cũng không ưu tú như ngươi a. Lại đây ta giới thiệu cho ngươi hai đứa nhóc trong Truyền Linh Tháp cũng tới đây tham gia Hạo Thiên Trì.”

Sau lưng Băng Ngọc Linh là hai thiếu niên mặt mày sáng sủa, áo quần nghiêm trang. Bọn hắn gương mặt giống nhau như đúc, là một cặp anh em sinh đôi. Một người khí tức băng lãnh, gương mặt trầm ổn, mặc một bộ trường bào màu lam. Một người khí thế hùng bá, chính khí lẫm liệt, mặc một bộ trường bào màu đỏ.

Vân Chính Thiên nhíu mày một cái, lập tức phát giác ra được hai người này đều là Hồn Đế, hơn nữa cấp bậc lại không thấp chút nào.

“Hai người bọn hắn là Trương Hàn cùng Trương Hỏa. Ở trong Truyền Linh Tháp có thể gọi là một đời kiệt xuất nhất. Cả hai người đều chưa quá hai mươi tuổi a. Các ngươi làm quen một thoáng.”

Băng Ngọc Linh đơn giản giới thiệu, Vân Chính Thiên không chậm trễ bước tới nghiên mình hành lễ:

“Vân Chính Thiên ra mắt hai vị sư huynh.”

Vị thiếu niên gương mặt trầm ổn gọi Trương Hàn kia, cũng đồng dạng bước tới một bước, hỏi:

“Ngươi chính là Tổng Tháp Chủ thân truyền đệ tử?”

Vân Chính Thiên hòa đồng đáp: “Không dám giấu giếm. Là tiểu đệ.”

Trương Hàn khẽ gật đầu, một tay đưa lên vuốt cái cằm nhọn, thản nhiên nói:

“Vậy thì tiếp của ta một chưởng đi.”

Thanh âm Trương Hàn vừa rơi xuống, trường bào của hắn lập tức ngừng động đậy. Vân Chính Thiên trong tia sát na này cảm thấy bản thân tựa như bị giam vào trong một bức tường bằng băng tuyết kiên cố.

Chớp mắt một cái, Trương Hàn hữu chưởng đã đánh ra, nhắm vào ngực của Vân Chính Thiên mang theo vô tận băng hàn khí tức.

..............