Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 236




Vân Chính Thiên bế quan tu luyện, chính là ba tháng ròng rã.

Mọi sự liệu trong phủ đều có đông đảo cấp dưới chưởng quản, tỷ như đối ngoại giao cho Hàn Phi, đối nội giao cho Chu Bá Thước. Còn vấn đề an ninh trật tự trị an, năm vị Thiên Vương tự mình chấp chưởng. Vân Chính Thiên căn bản không cần phải lo lắng, tập trung bế quan độ phá bình cảnh.

Thiên Phủ đối với việc hắn bế quan thời gian lâu như vậy, cũng không có ai phàn nàn. Thực lực của hắn càng tăng lên, Thiên Phủ mới càng vững vàng được.

Cũng trong thời gian này, Mộng gia tại Hỏa Thần thành, cụ thể là Mộng Hồng Nhan cùng Mộng Cảnh Chân huynh muội đánh tới tin tức. Họ nói rằng, Hạo Thiên Trì nội trong năm nay sẽ mở ra.

Theo như lúc trước Mộng Hồng Nhan có đề cập, Hạo Thiên Trì là một cái Tuyệt Thế Bí Cảnh gốc gác không rõ. Vị trí xuất thế lần này lại nằm gần Hỏa Thần thành. Chỗ bí cảnh này nói một cách nào đó, chính là địa phương tu luyện cùng tầm bảo cực kỳ hiếm có, cho nên sẽ có không ít tông môn, thế lực gửi gắm một đời tuổi trẻ thiên tài tới tham gia.

Theo qui củ từ trước đến này, Hạo Thiên Trì xuất thế tại vị trí nào, liền thuộc sở hữu của tòa thành gần đó. Lần này Hạo Thiên Trì chủ nhân đương nhiên là Hỏa Thần thành.

Việc Hạo Thiên Trì muốn xuất thế đã được tiên đoán từ trước, vì vậy Hỏa Thần thành cũng đã ra thông báo, muốn tiến vào Hạo Thiên Trì lịch lãm cần phải tiến hành một hồi đăng ký trước. Lấy tông môn hoặc tổ chức thế lực danh nghĩa mới xét được danh ngạch để tiến vào. Dù sao Hạo Thiên Trì loại này bí cảnh, chung qui vẫn có cực hạn chịu đựng của nó. Số lượng người có thể tiến vào bí cảnh chính là trên dưới trăm người.

Để đảm bảo mọi người tới tham gia đều được chia đồng đều số lượng người tham gia, một hồi đăng ký là không thể thiếu được. Có cao tầng Hỏa Thần thành chưởng khống đại cục, căn bản không có bất kỳ cái tông môn hoặc thế lực nào dám liều mạng làm càn.

Bất quá, theo thông tin Mộng gia huynh muội truyền tới, tình hình Hỏa Thần thành bây giờ thực có chút phức tạp.

Kể từ khi Thành Chủ đám người mất tích, phe cánh nổi lên khắp nơi.

Vốn dĩ Mộng gia chính là gia tộc chủ chốt tại Hỏa Thần thành, bọn họ là gia tộc trực tiếp cố vấn cho Thành Chủ. Bất quá đám Thành Chủ mất tích về sau, một số gia tộc khác bắt đầu nổi dậy, ý đồ chiếm lấy miếng thịt béo bở này.

Mộng gia bọn họ tuy thực lực không thấp, nhất thời vẫn áp chế được phe cánh phản loạn, thế nhưng không dám chắc có thể chủ trì đại cục được bao lâu.

Lại thêm sự tình Hạo Thiên Trì chuẩn bị xuất thế vào thời điểm hỗn loạn, liền dẫn tới một hồi nguy hiểm nhiều hơn trước. Mấy cái gia tộc kia không những liên thủ lại với nhau, bọn chúng còn không tiếc tài tung tiền chiêu dụ nhân mã từ thế lực bên ngoài, ý đồ soán ngôi rất rõ ràng. Xem ra Hạo Thiên Trì bí cảnh cố sự kia, bọn chúng hẳn còn muốn chiếm làm của riêng a.

Vài ngày trước, mấy cái gia tộc này còn mạnh miệng tuyên bố, năm nay Hỏa Thần thành không cho bất kỳ người ngoại lai nào tiến vào Hạo Thiên Trì, tất nhiên ngoại trừ mấy cái thế lực liên thủ với bọn hắn. Điều này làm Mộng gia cực kỳ đau đầu, cho nên Mộng Hồng Nhan rốt cuộc phải đánh tới Thiên Phủ một loạt thông tin, chính là muốn bọn hắn ra tay giúp đỡ.

...

Vân Chính Thiên sau ba tháng bế quan rốt cuộc trở ra. Sau đó hắn được đồng bọn tường thuật lại diễn biến Hỏa Thần thành một lượt, hai mắt nhất thời lóe lên.

Hạo Thiên Trì loại Tuyệt Thế Bí Cảnh ngàn năm có một, phàm là hồn sư hội không thể bỏ qua một cơ hội mang đến đại cơ duyên như vậy. Không cần phải nói, Hạo Thiên Trì hắn nhất định phải đi. Nhưng nghe Mộng Hồng Nhan gửi tới cố sự tại Hỏa Thần thành, đích xác có vài phần phiền phức.

“Xem ra đám người bên đó muốn cậy đông mà đánh đuổi toàn bộ người bên ngoài tới tham gia Hạo Thiên Trì, ý đồ độc chiếm tòa bí cảnh này làm của riêng.” Tiếu Phong nói.

“Đúng là như vậy, Hồng Nhan còn có nói, nếu không phải Hạo Thiên Trì có cấm chế giới hạn Hồn Đế trở xuống mới có thể tiến vô, sợ rằng không ít lão gia hỏa thực lực Phong Hào đấu la, không thèm để ý mặt mũi mà muốn phá vỡ qui tắc xông vào.” Can Hữu Long hậm hực nói.

Ngồi vương tọa bên trên, Vân Chính Thiên lắng nghe bên dưới đồng bọn thảo luận. Hạo Thiên Trì xuất thế sự tình, đủ để hắn triệu tập Bàn Long đường toàn bộ thành viên cùng nhau thương thảo một chút.

Đột nhiên hắn hướng Lý lão sư, hỏi:

“Lý lão sư, Hỏa Thần thành đương thời Thành Chủ có phải Lưu Hùng tiền bối, vậy thì Lưu gia đâu?”

Lý lão sư thở dài đáp:

“Lưu gia kỳ thực vẫn sinh hoạt bên trong Hỏa Thần thành, bất quá bọn hắn qui mô gia tộc quá nhỏ bé đi. Không có khả năng cùng với Mộng gia liên thủ đẩy lui được phe cánh kia.”

Vân Chính Thiên nghe vậy lấy làm kinh ngạc, Lưu Hùng rõ ràng là Thành Chủ địa vị, vì sao Lưu gia lại nhỏ bé yếu ớt không đáng nhắc đến như vậy. Kỳ thực hắn lại tin tưởng lấy Lưu gia cùng Mộng gia hai nhà liên thủ với nhau, lại thêm Thiên Phủ của hắn đến giúp sức, tin chắc mấy cái gia tộc kia cũng không dám vọng động.

“Lưu gia chỉ là một cái nhỏ bé gia tộc tại Hỏa Thần thành, Lưu Hùng có thể trở thành Thành Chủ Hỏa Thần thành, là do bản thân hắn kỳ tài hơn người, đánh động được Vực Chủ sự chú ý. Thế nhưng Lưu gia đám hậu bối lại không có người có thực lực nối dõi, cho dù Lưu Hùng có đưa đến tài nguyên tu luyện thế nào đi chăng nữa. Chuyện này cũng không thể trách được a, ai nói mọi thứ tốt đều rơi vào Lưu Hùng trên người cơ chứ.”

Vân Chính Thiên nghe vậy liền minh bạch, hắn mặc dù không biết Lưu gia nội tình như thế nào, mà bây giờ theo lời Lý lão sư nói bọn họ đã không có cách giúp đỡ, vậy thì phải nghĩ phương án khác.

“Các thế lực kia tại Hỏa Thần thành, Lý lão sư ngài có thông tin nào không?” Vân Chính Thiên lại hỏi.

Lý lão sư quan hệ rộng khắp, kiến thức lại uyên thâm. Sau khi Mộng gia gửi tới thư cứu viện, hắn đã tiến hành một lượt tình báo, rốt cuộc đem sơ bộ các gia tộc ở Hỏa Thần thành tương đối nắm trong tay.

“Hỏa Thần thành ngoại trừ Mộng gia, Lưu gia thì nổi bậc còn có Lâm gia, Hầu gia, Liễu gia. Ba cái gia tộc này chính là nhị lưu gia tộc, không những liên minh với nhau, bọn chúng còn cấu kết với một số tổ chức bên ngoài như Minh An Đường, Âm Khâu Tổ tạo thành một đám ô hợp không ngừng gây khó dễ cho Mộng gia đám người. Theo ta thấy, chúng ta nếu muốn nắm chắc phần thắng hoặc ít nhất phải khiến bọn chúng kiêng dè đến mức không dám làm càn thì cần có một minh hữu mạnh mẽ chống lưng mới được a.”

Thiên Phủ tuy danh tiếng không tệ, nhưng vượt qua khỏi lãnh thổ Long Thần thành, bọn hắn chỉ là thế lực còn non trẻ mà thôi. Chân chính so với mấy cái gia tộc truyền thừa lâu năm này, vẫn có chênh lệch nhất định.

Lương Thế Nhân đột nhiên nói:

“A Thiên, lần trước Thiên Hoa nàng có nói sẽ tham gia Hạo Thiên Trì, nhưng với danh nghĩa Truyền Linh Tháp. Nhờ nàng mang người hỗ trợ ổn định lại đại cục bên đó được không?”

Vân Chính Thiên không do dự lắc đầu: “Cái này ta đã nghĩ qua từ đầu, bất quá Truyền Linh Tháp qui củ ta lại rõ ràng, bọn hắn là tổ chức độc lập, mấy chuyện tranh đấu này liền không có ý định nhúng tay vào.”

Bô lão Bàn Long đường nhất thời duy trì trầm mặc, cái này không được, cái kia cũng không được. Rốt cuộc kéo quân đến cùng Mộng gia liên thủ, không phải tự chuốc phiền phức vào hay sao. Đám A Nhân, A Long thì không cần phải nói, bọn hắn nhất định phải đi. Mộng Hồng Nhan là bằng hữu cũ, tự nhiên không thể cứ như thế bỏ lơ nàng được. Chỉ có điều muốn tăng thêm phần thắng, cần phải có thêm đồng minh a. Mà không phải bình thường đồng minh, cần phải là mạnh mẽ đồng minh a.

Vân Chính Thiên ngồi trên vương tọa, chợt nhớ tới chuyện gì đó, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một cái hoàng kim lệnh bài, trên đó có khắc nổi hai chữ màu đen. Đây còn không phải lệnh bài Đường Môn mà Đường Tâm đã lấy ra để làm vật chứng minh thân phận hay sao. Bây giờ lại nằm trong tay của Chính Thiên hắn. Nhất thời gương mặt nở ra một chút tiếu dung, Vân Chính Thiên nói:

“Thanh Long thành không phải gần Hỏa Thần thành sao, vậy thì được rồi.”

Can Hữu Long hơi nghi hoặc không hiểu, lại hỏi: “A Thiên, ngươi muốn làm gì?”

“Đi Thanh Long thành trước, tìm gặp Ngọc Tử Bối. Ta thử xem có thể mời đến bọn hắn hay không?”

...

Ba ngày sau.

Thu xếp ổn thỏa mọi thứ trong thành. Thiên Phủ rốt cuộc rục rịch chuẩn bị lên đường.

Vì tránh trường hợp mấy tên tiểu nhân thừa cơ đánh lén. Thiên Phủ xuất quân lần này chỉ có một phần binh lực mà thôi. Dù sao cấp bậc này giao tranh, đã không phải khái niệm số lượng đông liền giành thắng lợi được. Quan trọng là số lượng cường giả thực thụ của mỗi bên.

Mấy vị bô lão lúc trước của Bàn Long môn, tuổi đã cao liền không thích hợp mấy loại này giao chiến, cho nên trực tiếp ở trong phủ làm công tác thủ hộ. Thiên Binh tinh anh tham gia chiến đấu được điều động ba mươi người. Toàn bộ đều là Hồn Tôn trở lên cấp bậc, trong đó lại có ba người vừa tấn thăng Hồn Tông cảnh giới.

Năm vị Thiên Vương thì có ba vị tham gia dẫn đội lần lượt là Lương Thế Nhân, Can Hữu Long và Liễu Đao.

Thế Nhân và Hữu Long tất nhiên phải đi rồi, bất quá để đảm bảo tính an toàn tuyệt đối, Liễu Đao được chính Vân Chính Thiên trực tiếp điều động. Có vị này đao khách đi cùng, chỉnh thể thực lực tự nhiên đại tăng.

“Lên đường.” Liễu Đao trầm giọng hướng mấy tên Thiên Binh ra lệnh.

Hành quân số lượng lến như thế này, tốc độ tự nhiên chậm hơn nhiều so với đơn phương độc mã di chuyển. Cho nên vì cân nhắc thời gian gấp rút, bọn hắn sau khi chỉnh đốn hàng ngũ, lập tức lên đường.

Thanh Long thành cùng Hỏa Thần thành vị trí không cách xa nhau lắm, đều thuộc khu vực phía Nam Nhân Vực.

Thanh Long thành là một trong số ít thành thị vẫn giữ được trật tự trị an, một phần vì Thanh Long thành truyền thừa lâu đời từ cái cổ lão tông môn nhất trên Đấu La Đại Lục, chính là Lam Điện Bá Vương Tông.

Ngọc Tử Bối thực lực mạnh mẽ, dưới quyền chưởng khống của hắn, Thanh Long thành tự nhiên yên ổn bình thường.

Mà Thanh Long thành kỳ thực bối cảnh rất không tầm thường, phải biết Ngọc Tử Bối vậy mà là một thân Đường Môn đệ tử. Sau lưng hắn hội có Đường Môn cường giả trợ giúp. Cho nên bên ngoài dù tình hình có loạn lạc cỡ nào, Thanh Long vẫn vững như bàn thạch.

Vân Chính Thiên kế hoạch lần này, là muốn thông qua Ngọc Tử Bối mượn nhờ Đường Môn một số cường giả, tạm thời hợp lực giành lại quyền chưởng khống Hỏa Thần thành cho Mộng gia. Đảm bảo Hạo Thiên Trì diễn ra một cách bình thường.

Tuy không biết có thành công hay không, nhưng đây rõ ràng là kế sách khả thi nhất mà Thiên Phủ có thể nghĩ ra được.

..............