Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 151




“Kiếm Thần Quyết, đệ nhị thức - Hư Vô Kiếm Pháp.”

Thâm thúy thanh âm tựa như sát thần từ thời viễn cổ sống lại, ngập tràn trong thiên địa mùi vị chết chóc. Lấy vị trí Vân Chính Thiên làm hạch tâm sau đó điên cuồng khuếch tán trong không khí.

Một cỗ kiếm ý hư huyễn mà ra, ngưng tụ tại bàn tay của hắn, hình thành một vệt dài kiếm ảnh hào quang màu đen ngòm. Vân Chính Thiên tay không mà lại có kiếm, cảnh giới này đã vượt qua phạm trù một tên hồn sư có thể đạt được.

Bởi vì Kiếm Thần Quyết này, chính là tinh hoa một đời của Kiếm Thần ở kiếp trước truyền thừa lại. Sở dĩ mười mấy năm nay hắn không thể nào đem Kiếm Thần Quyết phát dương quang đại ở Đấu La Đại Lục, bởi vì loại kiếm quyết này, chỉ có thể sử dụng được một khí hắn nắm trong tay lợi khí năm xưa, cũng chính là thanh Huyết Kiếm ẩn giấu trong cơ thể hắn bây giờ.

Loại kiếm quyết này, là dựa trên vô số tuyệt học kiếm đạo ở Địa Cầu, nghiền ngẫm hơn hai mươi năm thời gian, rốt cuộc đúc kết mà ra. Năm xưa hắn võ học vô số, thế nhưng chân chính tuyệt học do bản thân sáng tạo ra, cũng chỉ có một Kiếm Thần Quyết này.

Kiếm Thần Quyết căn bản chính là vận dụng nội công, kết hợp với kiếm ý của bản thân mà thành. Thế nhưng trọng sinh ở Đấu La Đại Lục về sau, nội công liền thay thế bằng tinh thần lực. Lại nói tới từ khi gặp lại Huyết Kiếm, nữa năm qua hắn vẫn duy trì luyện tập theo Kiếm Thần Quyết khẩu quyết, bất quá chưa từng có chút thành tựu.

Vừa nãy trong phút giây sinh tử, hắn kiên định một hồi, cuối cùng đã đem Kiếm Thần Quyết thành công vận dụng.

Kiếm Thần Quyết nguyên bản chia ra làm ngũ thức. Đệ nhất thức là Thiên Kiếm Hoàn Nguyên, chính là kiếm ý bộc phát từ trong thể nội của hắn, vừa có tác dụng khắc chế cường công kẻ địch, vừa tạo thành một lớp phòng ngự vững chắc.

Đệ nhị thức liền gọi là Hư Vô Kiếm Pháp, có khả năng trong thời gian nhất định lấy tinh thần lực cùng kiếm ý dung hợp lại với nhau, hình thành một đạo kiếm ảnh hào quang, sở hữu hư vô lực lượng thần bí. Thích hợp khi chiến đấu mà tay không tất sắt.

Đệ nhất cùng đệ nhị thức triển khai tương đối dễ dàng, thế nhưng tam thức còn lại không giống như vậy. Hiện tại hắn cũng không thể đem tam thức kia ra sử dụng, chỉ có thể chờ đợi tinh thần lực tiến vào cảnh giới uyên thâm hơn.

Huyền Chương đang xông tới cũng phải đình chỉ hành động, hắn đưa mắt ngắm nhìn Hư Vô Kiếm lăng lệ trên tay Vân Chính Thiên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Loại năng lượng hóa hình này, hắn không phải chưa nhìn thấy, thế nhưng trong tình huống hồn lực bị phong ấn, lại có thể đem kiếm ảnh ngưng tụ, người bình thường tuyệt đối không làm được.

“Ngươi... rốt cuộc là ai?”

Huyền Chương thanh âm lộ rõ sự kinh hãi, nói.

Vân Chính Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm trong trẻo mà uy áp vang lên:

“Ta là Kiếm Thần.”

Hưu!

Bốn chữ kia vừa rơi xuống, Vân Chính Thiên như một cơn lốc thẳng tới vị trí Huyền Chương mà đi. Hư Vô Kiếm trên bàn tay hắn để lại một vệt dài điểm sáng, nhìn qua rất giống một dòng sông màu đen đang rạch một đường ngang qua không gian.

Kiếm ý gào thét phóng xuất, đem Huyền Chương nhỏ bé bên kia hoàn toàn bao phủ lại. Hắn phản phất có cảm giác như bị hút vào một cõi hư vô không sự sống, xung quanh một màu tối đen như mực. Hít thở cũng chậm lại mấy phần.

Huyền Chương tính cách mạnh mẽ, lâm vào tuyệt cảnh không hỗn loạn đã tương đối kinh người. Hắn trường mâu trong tay loạn vũ đánh ra, tựa như muốn đem không gian này chém nát ra một cái thông lộ để cứu rỗi sinh mệnh nhỏ bé.

Đến khi trước mặt có một tia sáng lóe lên, Huyền Chương kinh hỷ nhanh tay chộp lấy, thì không gian này đột nhiên hóa thành vô số mảnh vụn, cũng ngay lúc này, tia sáng lúc nãy lại hóa thành một tia tử vong khí tức. Chớp mắt một cái, Hư Vô Kiếm trên tay Vân Chính Thiên đã hướng về Huyền Chương mà chém tới.

Huyền Chương hai mắt thất kinh, hắn lập tức cúi gập đầu xuống tránh đi một kiếm này, thế nhưng kiếm pháp của đối phương linh hoạt hơn so với hắn tưởng tượng. Vân Chính Thiên lật tay xuống liền đem Hư Vô Kiếm rạch một đường trên lưng đối thủ.

“A.” Huyền Chương rên lên một tiếng đau đớn, cố gắng đạp chân vọt ra xa, đề phòng Vân Chính Thiên có hậu chiêu, ngay sau đó hắn liền có cảm giác không đúng.

Hư Vô Kiếm Pháp của Vân Chính Thiên, chính là lấy không làm có. Hư Vô Kiếm trên tay hắn là do ngưng tụ mà ra, tất nhiên linh hoạt hơn thực kiếm rất nhiều.

Mà ngay vị trí vết thương do kiếm ảnh gây ra, cũng không có máu chảy xuống, chỉ nhìn thấy trong đó có một tia hư vô mùi vị, phản phất đem toàn bộ máu huyết của Huyền Chương cắn nuốt. Cảm giác trống trãi tràn ngập đại não, khiến Huyền Chương hành động chậm chạp đi rất nhiều. Nhưng đối với sinh tử chi đấu, hắn chập một nhịp liền đặt một chân vào tử môn.

Vân Chính Thiên đạp cước, cả người hư không mà tới, dùng một tốc độ mà Huyên Chương không cách nào theo kịp, đem Hư Vô Kiếm từ trên bàn tay xuyên thẳng qua bụng đối phương.

Huyền Chương bây giờ đã không còn tư cách phản kháng, hư vô lực lượng đem toàn bộ máu huyết trong người hắn cắn nuốt một cách điên cuồng, đây cũng không phải lực lượng giống như thôn phệ lực, mà đơn giản đem mọi thứ trong người hắn hóa thành hư vô vật chất.

Kinh hãi ánh mắt quay sang nhìn Vân Chính Thiên, Huyền Chương đáy mắt lộ vẻ van nài. Thế nhưng đáp lại hắn là một cái nhìn đầy tà ác.

Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.

“PHẬP ——”

Mười đạo kiếm ảnh từ trong người Vân Chính Thiên đột nhiên đâm ra, trông hắn giống như một con nhím đang xù lông về phía đối thủ. Mười đạo kiếm ảnh này đem Huyền Chương thân thể hoàn toàn đâm tan nát, trực tiếp vẫn lạc rơi xuống, trong mắt không giấu được vẻ không cam lòng.

Ngay khi thi thể hắn vừa rơi xuống, lập tức hóa thành tro bụi tan đi.

“Hư vô liền trở về với hư vô đi.”

Vân Chính Thiên mỉm cười nói.

Toàn trường lúc này một trận yên tĩnh. Vân Chính Thiên thực lực thông thiên đến như vậy, ngay cả Huyết giả đấu sĩ cấp năm, vốn là tồn tại kinh khủng tại Huyết Đô này liền không ngăn được hắn.

Mà trực tiếp giết chết một chi đội ngũ toàn bộ đều là Huyết giả đấu sĩ cấp bốn cùng cùng năm, Vân Chính Thiên vẫn là người đầu tiên ở Huyết Đô làm được trong gần hai ngàn năm trở lại.

“Bộp... Bộp... Bộp...”

Tiếng vỗ tay từ khán đài bắt đầu vang lên, kéo theo một tràn reo hò dữ dội, vang vọng cả đại đấu trường. Vào lúc này, vạn người tại Huyết Đô không giấu được sự hưng phấn của mình, thỏa mãn vì bản thân là một trong vạn người tại đây chứng kiến một màn thay đổi lịch sử thần kỳ như vậy. Và cũng để chúc mừng cho một vị Huyết giả đấu sĩ cấp năm vừa mới đản sinh.

Đại sứ giả ánh mắt âm trầm nhìn Vân Chính Thiên bên dưới, trong lòng có chút cảm xúc phức tạp. Nàng nhìn về phía Vĩnh Lăng gật đầu một cái. Vĩnh Lăng thấy vậy, cũng không đáp mà xoay người rời đi.

“Huyết Đế đại nhân, Thiên chiến thắng, hắn đã trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm thứ tám, thay thế cho Huyền Chương vừa chết.”

Huyết Đế vào lúc này thẳng lưng đứng dậy, hắn đi tới vị trí trung tâm đài cao, mặt nạ cũng tháo xuống. Sau tấm mặt nạ này không ngờ là một dung mạo anh tuấn, gương mặt giống với Vực Chủ y như đúc, chỉ có điều bên phía dưới cổ có một vệt kim sắc phù văn bám vào, không rõ là cái gì.

“Con dân của ta, hãy quì xuống khấu đầu trước ta đi.”

Trầm thấp thanh âm như sóng vỗ núi trào vang lên. Thanh âm của Huyết Đế không cần dùng hồn đạo khí mà lan tới tận mọi ngóc ngách trong Huyết Đô này.

Khán giả bên dưới vốn đang hò reo cuồng nhiệt lập tức im bặt, sau đó mọi người không hẹn mà quì một chân xuống, cúi đầu thành kính nói:

“Chúa tể giá lâm.”

Vân Chính Thiên nghi hoặc nhìn lên đài cao trên kia, bắt gặp đạo thân ảnh mặc trường bào màu đỏ, trong lòng có một cảm giác hồi hộp khó tả xuất hiện.

“Người này là Huyết Đế, cũng là Vực Chủ sao?”

Vân Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ. Nếu như Vực Chủ ở đây, như vậy bên ngoài khảo nghiệm không biết như thế nào rồi, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi Huyết Đô này mới được.

Huyết Đế tự thưởng thức sự sùng bái của thiên hạ, trên gương mặt vô cùng thỏa mãn, hắn lại nói:

“Thiên, ngươi tư chất tuyệt đỉnh, từ nay về sau trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm, hưởng thụ vinh hoa phú quí, khoái lạc hồng trần ở Huyết Đô này. Đồng thời trở thành một trong Bát Đại Thần dưới trướng của ta. Ngươi có nguyện ý?”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng lập tức cả kinh, hắn vạn lần không ngờ Huyết Đế lại đem chuyện này nói trước bàn dân thiên hạ, vốn dĩ hắn định diện kiến Huyết Đế sau đó mới nói lên mong muốn của mình, bây giờ Huyết Đế lại ép hắn phải nói ra trước mặt mọi người.

Nếu hắn trực tiếp từ chối, lập tức trở thành kẻ chống đối lại Huyết Đế, vạn cư dân ở Huyết Đô lập tức xem hắn là kẻ thù. Cho dù hắn có cường đại thế nào cũng không thể dễ dàng thoát đi được.

Huyết Đế này, tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn vô biên, thất khó đối phó.

“Thiên, ngươi trả lời đi, chúng ta ủng hộ ngươi a.”

“Thiên, trở thành một trong Bát Đại Thần, ngươi là thống soái của Huyết Đô rồi.”

“Thiên, nêu có chiêu binh mãi mã, xin hãy rủ lòng thương thu nhận ta nhé.”

Vô số thanh âm vang lên từ phía khán giả. Chỉ sau một câu hỏi đơn giản từ Huyết Đế, cả đại đấu trường sục sôi hẳn lên, so với lúc hắn giết chết Huyền Chương còn nồng nhiệt hơn rất nhiều. Huyết Đế ở Huyết Đô này, tuyệt đối là chúa tể tối cao.

“Huyết Đế chết tiệt.” Trong lòng thầm mắng, Huyết Đế không ngờ lại cao tay như vậy, Vân Chính Thiên trong lòng có một cỗ áp lực đè nặng lên, thực sự không thoái mái.

“Để ta xem, ngươi làm sao ra quyết định nông nỗi cho được.” Huyết Đế nhàn nhạt nở nụ cười ma mãnh, ở trên đài cao không gấp gáp chờ đợi Vân Chính Thiên bên dưới nói lên câu trả lời.

Vân Chính Thiên chôn chân một chỗ, không có nhúc nhích, gương mặt xám như tro, hai mắt nhắm nghiềm trầm tư suy nghĩ.

Nếu bây giờ nhận lời, coi như sau này có tìm cách rời đi, cũng bị Huyết Đế kết tội phản. Mà bây giờ nói lên ý định của mình, chỉ sợ không cách nào thoát khỏi cơn thịnh nổ của cư dân Huyết Đô này.

Tiến thoái lưỡng nan a.

Trầm mặc suy nghĩ hơn nữa ngày, cuối cùng Vân Chính Thiên cũng ngẩng mặt lên, hắn đáy mắt không có nữa điểm do dự, thành khẩn nói:

“Đa tạ Huyết Đế chi ân, bất quá ta không muốn ở lại nơi này. Huyết Đô của ngài làm ta quá buồn nôn, chỉ hận không có đủ năng lực đem nó hoàn toàn xóa bỏ.”

Đùng!

Chấn động tin tức truyền vào không gian, nhất thời cư dân Huyết Đô đồng loạt ngưng trọng, cảm giác vui mừng dần dần chuyển sang thịnh nộ, băt đầu có tiếng mắng chửi hắn vang lên trên khán đài, dần dà lấn áp toàn bộ đại đấu trường.

Đại sứ giả ở trên kia hai mắt thập phần kinh sợ, không ngờ thiếu niên này lại liều mạng đến như vậy. Trước mặt Huyết Đế lại đem tâm huyết của hắn xem như rác rưởi, hắn rõ ràng là chán sống rồi.

Huyết Đế sau khi nghe Vân Chính Thiên nói, nụ cười trên mặt vào lúc này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thanh âm lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng vang lên:

“Thật đáng tiếc.”