Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Kiếm Sống Nơi Hoang Dã - Chương 82: Thích, không liên quan chủng tộc




Editor: ChieuNinh



"Mùa xuân, vạn vật hồi phục, những động vật bắt đầu sinh động, chúng nó bắt đầu khâu quan trọng nhất kéo dài chủng tộc—— sinh sản!"



Lỗ Đạt Mã nhớ trong《 thế giới động vật 》thường nhắc tới câu như vậy. Mà hiện nay, hình như nàng cũng thông qua vài hành động gần đây của Tiểu Hoa mà thấy được chút đầu mối.



Từ lúc băng trên dòng suối tan, thời tiết ấm lại, Tiểu Hoa thường xuyên sẽ thay đổi hình thái Tiểu Báo, đi tới bên cạnh Dạ, nằm ngửa xuống, lộ ra cái bụng hướng lên trên, vừa lấy phần lưng ma sát mặt đất, vừa nhìn Dạ phát ra âm thanh "Ô ô" tương tự mời mọc.



Lỗ Đạt Mã biết, đây là bản năng của động vật trong thân thể Tiểu Hoa, thời kỳ nàng ấy tìm phối ngẫu đến.



Mà mỗi khi đến loại thời điểm này, nàng đều sẽ cực kỳ khẩn trương nhìn Dạ, trong lòng mang theo một loại cảm giác nói không ra là cái gì, giống như vô số nút kết thắt lại.



Khi thấy Dạ chỉ nhíu cái mũi ngửi một cái liền đi ra, rối rắm trong lòng của Lỗ Đạt Mã mới chậm rãi giảm bớt.



Nhưng mà, nàng sợ, sợ có một ngày Dạ sẽ tuân hoàn theo bản năng thú tính trong thân thể của hắn, xảy ra chút gì với Tiểu Hoa, đây là nàng không thể nào tiếp thu được.



Không biết vì sao, ở trong lòng của nàng, dù sao vẫn cho rằng Tiểu Hoa là một con Tiểu Báo giống cái, có lẽ là bởi vì thời gian chung đụng không đủ lâu, có lẽ là bởi vì phần lớn thời gian trong ngày Tiểu Hoa đều là lấy hình thái Tiểu Báo lắc lư ở trước mắt của nàng.



Nhưng mà, đối với Dạ thì lại khác, dù lúc nào Dạ cũng biến thành Tiểu Báo, Lỗ Đạt Mã vẫn như cũ cảm thấy hắn là một con người, một người đàn ông, một nam nhân có thể để cho nàng dựa vào.



Cái này có phải cái gọi là "tình tiết chim non" hay không? Nàng xuyên qua tới đây rồi, Dạ là "người" đầu tiên nàng nhìn thấy, là Dạ vẫn luôn cùng với nàng, chăm sóc nàng, có thể nói sống nương tựa lẫn nhau cùng với nàng.



Mùa xuân sau giữa trưa, mặt trời ấm áp cũng không quá mãnh liệt, Dạ đã ăn cơm trưa miễn cưỡng lười biếng, áp hai bắp chân to nằm ở trên võng của Lỗ Đạt Mã, nhàn nhã phơi tắm nắng.



Lỗ Đạt Mã liếc mắt nhìn Tiểu Hoa, lúc này nàng ấy hóa thân thành đại miêu màu nâu nhạt lốm đốm, đang nằm sấp ở trên đệm da thú chợp mắt. Từ lúc mùa xuân đến Tiểu Hoa tiến vào kỳ giao phối, bắt đầu đánh chủ ý lên Dạ, Lỗ Đạt Mã liền đem Dạ trở thành cá nàng nuôi, thời khắc luôn sợ bị đại miêu Tiểu Hoa ngậm trong mồm tha đi ăn.



Lỗ Đạt Mã suy nghĩ một chút, lúc này hai người bọn họ đều là thời điểm ăn no muốn buồn ngủ, mình không nhìn hẳn là cũng sẽ không xảy ra chút chuyện gì, liền xoay người đi đặc chế da thú góp nhặt cũng mấy ngày rồi.



Khi nàng trở lại lần nữa, lại thấy mỹ nhân báo Tiểu Hoa trần truồng đúng như một cô gái dịu dàng đáng yêu, đè ở trên người Dạ.



Mà Dạ nằm ở trên cỏ, cái võng trên cây to bên cạnh vẫn còn đang thoáng lung lay, nhìn một cái cũng biết thời điểm bọn hắn rớt từ phía trên xuống là kịch liệt bực nào. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh



Từ vị trí của nàng Lỗ Đạt Mã không thấy được vẻ mặt và động tác của Dạ, mà lúc này đầu óc nàng giống như động cơ chết máy, cũng không rảnh bận tâm nghĩ những thứ này. Nàng chỉ cảm thấy mình giống như bị thiên lôi bổ trúng, cứng còng ngay tại chỗ, trong lòng bình ngũ vị bị đổ hết.



Chuyện nàng lo lắng vẫn đã xảy ra —— Dạ muốn cùng Tiểu Hoa cùng nhau tạo thành gia đình, sau đó sẽ dựng dục đời sau của bọn họ. Như vậy, bản thân một người dư thừa là nàng phải làm gì đây?



Hình ảnh chung sống với Dạ một đoạn lại một đoạn tự hiện lên trong óc nàng, tất cả đều là vui vẻ ấm áp, nhưng tất cả đều sẽ không còn thuộc về nàng nữa.



Trước mắt Lỗ Đạt Mã hoàn toàn mơ hồ, cái gì nàng cũng không thấy rõ, cái gì nàng muốn cũng không nhìn rõ ràng. Nhưng mà, không thấy rõ, là có thể coi như không có xảy ra sao?



Không thể!



Nước mắt ở trong lúc Lỗ Đạt Mã không ý thức chút nào lại rơi không ngừng, không ngừng rơi xuống. Quét qua gương mặt, chảy vào trong lòng, rửa sạch nơi đó thành một mảnh sáng trong. Mắt tuy bị nước mắt mơ hồ nhìn không rõ cảnh vật, tâm lại bị nước mắt cọ rửa trở nên rõ ràng, rất rõ ràng.



Lỗ Đạt Mã thấy rõ tim của mình, nàng thích Dạ, không phải cái loại thích người thân, bằng hữu, chiến hữu đó, là thích của một nữ nhân đối với nam nhân. Thì ra là, thích một người là không liên quan chủng tộc, chỉ là bây giờ nàng mới hiển được, có phải là quá muộn hay không?



Nước mắt vẫn như cũ không bị khống chế rơi xuống, mà Lỗ Đạt Mã cũng không muốn đi khống chế, bây giờ nàng chỉ muốn khóc.



Chợt, một đôi cánh tay có lực kéo nàng vào một bộ ngực ấm áp, mùi vị nhàn nhạt quen thuộc tràn đầy lỗ mũi của Lỗ Đạt Mã. Đây là mùi vị của Dạ, mùi vị có thể khiến nàng an tâm, chỉ là, mùi vị này cũng sắp không còn thuộc về mình.



Lỗ Đạt Mã tham luyến, tựa đầu vào trong ngực Dạ, không có hình tượng khóc lớn lên.



Nàng sẽ ôm ấp một lần, một lần cuối cùng, sau đó nàng sẽ lặng lẽ rời đi. Thay vì nhìn mà đau lòng, không bằng nên rời đi sớm, thời gian là thầy thuốc giỏi nhất, có thể san bằng tất cả vết thương.



"Đạt Mã?" Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh



Giọng nói hùng hậu vang lên từ phía trên đầu Lỗ Đạt Mã, đó là âm thanh lo lắng của Dạ.



Nghe giọng nói này, Lỗ Đạt Mã khóc đến càng thêm đau lòng muốn chết.



"Đạt Mã! Đừng khóc!"



Tiếng khóc của Lỗ Đạt Mã khiến tim Dạ sốt ruột, hắn đào ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Lỗ Đạt Mã đang khóc lóc vô cùng thảm thiết từ trong ngực, lè lưỡi liếm đi từng giọt một, hết sức dịu dàng.



Lưỡi, theo nước mắt một đường xuống phía dưới, cho đến khóe môi Lỗ Đạt Mã, nhẹ nhàng liếm lên, sau đó từ từ thăm dò, mút vào.



Trong nháy mắt Lỗ Đạt Mã có chút sững sờ, sau đó liền thuận theo nội tâm của mình, nhấc mủi chân lên, cánh tay mảnh khảnh vòng lên trên cổ Dạ, nỗ lực đáp lại.



Không thèm nghĩ trước đó nữa, không thèm nghĩ về sau nữa, chỉ muốn hiện tại. Coi như trong thiên địa chỉ có nàng và Dạ.



Khi Lỗ Đạt Mã thiếu dưỡng khí đến sắp bất tỉnh thì Dạ mới thả đẩy môi nàng ra, hai cánh tay có lực vẫn vững vàng cố định lấy nàng ở trong ngực như cũ.



"Đạt Mã, đừng khóc...... Đạt Mã, đừng khóc......"



Mới vừa rồi hắn đang ở trên võng ngủ thật ngon, đột nhiên liền bị Tiểu Hoa nhào xuống, hắn có tính khí rời giường vung một cái liền quăng Tiểu Hoa sang một bên, bò dậy liền thấy Lỗ Đạt Mã đứng ở chỗ này rơi nước mắt. Mỗi lần thấy Lỗ Đạt Mã khóc, Dạ cũng sẽ tay chân luống cuống, hắn lăn qua lộn lại chỉ biết lặp lại một câu nói này.



Hắn nâng cằm, lần nữa liếm đi nước mắt tràn ra trên khóe mắt Lỗ Đạt Mã. Phần lưng theo động tác của hắn mà cong cong một hồi liền truyền ra cảm giác đau đớn.



"Tiểu Hoa, ghét!"



Dạ cau mày ném ra một câu nói. Trong khẩu khí mang theo cực kỳ không kiên nhẫn.



Đây là đang diễn trò gì vậy? Mới vừa rồi không phải bọn họ vẫn còn ở trên đất......




Dạ thấy Đạt Mã ngừng khóc, giống như đứa bé làm nũng xoay người, đưa lưng về phía nàng.



"Đạt Mã, đau!"



Lỗ Đạt Mã giương mắt, chỉ thấy trên tấm lưng dày rộng của Dạ bị một cục đá bén nhọn khảm vào, có chút vết máu tí ti chảy ra. Có thể thấy được mới vừa rồi hắn và Tiểu Hoa lăn lộn trên sân cỏ có bao nhiêu kịch liệt. Nghĩ tới đây, ở trong lòng của Lỗ Đạt Mã lại nổi lên trận trận chua xót.



Tay vốn định giúp hắn xử lý vết thương liền để xuống từ giữa không trung, nhấc chân, tức giận đá cái mông Dạ một cước.



"Ai làm thì đi tìm người đó!"



Bởi vì khóc một trận, giọng mũi nồng hậu, nghe vào tựa như mang theo sự nũng nịu khác người.



"Không! Chán ghét Tiểu Hoa!"



Dạ xoay người, ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực lần nữa.



"Đạt Mã, đau!" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d



"Đau! Đáng đời! Ghét nàng còn lăn lộn với nàng trên sân cỏ!"



Lỗ Đạt Mã không biết, lúc này trong giọng điệu của nàng mang theo vị chua nồng đậm. (ghen)



"Dạ ngủ, Tiểu Hoa bổ nhào, rớt xuống, đau!"



"Hừ......"



Lỗ Đạt Mã vừa định nói "Đau! Ráng chịu!", lại nghe rõ lời Dạ nói thì sửng sốt một chút, nàng cố gắng nghiêm túc tiêu hóa.



Chẳng lẽ?



"Dạ không thích Tiểu Hoa?"



Lỗ Đạt Mã lên tiếng xác nhận.



"Tiểu Hoa! Ghét!"



Lỗ Đạt Mã biết, Dạ nói đều là thật, hắn chưa bao giờ lừa gạt mình.



"Vậy......"




Lỗ Đạt Mã muốn hỏi, ghét nàng ấy tại sao còn muốn cùng đi săn bắt với nàng ấy, cùng ra cùng vào.



"Đạt Mã thích Tiểu Hoa!"



Đột nhiên Dạ toát ra một câu, còn mang theo ghen tức nồng đậm.



"Ực......"



Chẳng lẽ, Dạ thay đổi thái độ đối với Tiểu Hoa là bởi vì hắn cho rằng mình thích Tiểu Hoa? Hắn cho phép Tiểu Hoa đến gần là vì nịnh nọt mình? Vậy ban đầu hắn có địch ý đối với Tiểu Hoa cũng là bởi vì mình?



Trời ạ!



Qúa mức ô long rồi! (ô long: giống như hiểu lầm nối tiếp í)



Chỉ là, cái Ô Long này Lỗ Đạt Mã rất thích.



"Dạ thích Đạt Mã không?"



Lỗ Đạt Mã cảm thấy, mình thoáng cái từ địa ngục bay lên Thiên đường.



"Thích! Thích Đạt Mã!"



Dạ trả lời không chút do dự, hơn nữa hết sức chăm chú gật đầu.



"Thích thế nào? Thích bao nhiêu?"



Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Lỗ Đạt Mã, từ mưa to chuyển quang đãng.



"......"



Dạ ngốc lăng, hắn không biết trả lời như thế nào.



Nhìn bộ dáng Dạ ngu ngơ, đột nhiên Lỗ Đạt Mã nhảy dựng lên, hai cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm cổ Dạ, hai chân quấn lên hông của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đạt Mã thích Dạ, rất thích, rất thích."



Sau đó, bờ môi mềm mại lại in lên môi mỏng của Dạ......



Dạ đáp lại, rất nhiệt liệt đáp lại......



Cho đến khi thiếu dưỡng khí......



Lỗ Đạt Mã dựa vào trong ngực Dạ, miệng to thở hổn hển, mới nhớ tới, vết thương trên lưng Dạ.




Bởi vì khách tới ngoài ý muốn —— Tiểu Hoa trộn lẫn. Quan hệ của Lỗ Đạt Mã và Dạ liền biến hóa rõ ràng, hơn nữa trực tiếp tiến vào thời kỳ ngọt ngào.



Mà Tiểu Hoa vẫn là Tiểu Hoa như cũ, tùy tâm tùy tính, muốn làm gì thì làm cái đó.



Lỗ Đạt Mã phát hiện, từ tập tính Tiểu Hoa càng gần thú hơn, mà cũng không phải là người. Nàng ấy làm cái gì cũng dựa vào tâm tính của mình, không liên quan cái gì đúng sai và thiện ác, chỉ cần nàng ấy thích. So với Dạ nàng ấy càng có thiên tính phòng bị của sinh vật họ mèo, kiêu ngạo hơn nữa lấy mình làm trung tâm. Mà Dạ đối với người khác như thế nào, Lỗ Đạt Mã không cũng biết, nhưng hắn đối với nàng hoàn toàn giống như một con trung khuyển. Chẳng lẽ đây là bởi vì có quan hệ cùng với việc lớn lên bên cạnh sói?



Nếu như lấy Dạ và Tiểu Hoa ra làm so sánh, Dạ hoàn toàn là người một có trí khôn bậc cao. Đây có phải là bởi vì lâu dài sinh hoạt chung một chỗ với mình, thay đổi một cách vô tri vô giác hay không? Hay hoặc là, ăn đồ ăn chín thật sự có ích cho tiến hóa? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi nói cũng không chừng, hiện tại cho dù có một trai đẹp loài người cao cấp tinh khiết đứng ở trước mặt mình, nàng cũng vẫn sẽ cảm thấy, Dạ là tốt nhất như cũ!



Sự kiện Ô Long đi qua không tới mấy ngày, Tiểu Hoa bày tỏ, nàng ấy muốn rời đi, nàng ấy phải trở về địa phương nàng tới.



Lỗ Đạt Mã muốn đi cùng nàng nhìn một chút, nếu như không được hoan nghênh, thì nàng trở về nữa, coi như đi ngắm cảnh du lịch.



Nàng xem sang Dạ, do dự mở miệng như thế nào.



Ngoài dự đoán của mọi người, Dạ đột nhiên nói: "Đạt Mã? Đi?"



Ực......



Dạ cũng muốn đi nhìn xem?



Suy nghĩ một chút cũng đúng, mọi người thích truy tìm nguồn gốc, tìm cội nguồn. Dạ hẳn là cũng có ý tưởng như vậy.



Lỗ Đạt Mã gật đầu một cái, cười đến ngọt ngào, nói: "Ngươi đi vậy ta cũng đi theo!"



Đây rõ ràng là được tiện nghi khoe mẽ.



Quyết định chủ ý thì phải động thân, Lỗ Đạt Mã và Dạ liền bắt đầu thu dọn gia sản trong nhà.



Lão nhân đều nói: "Nhà rách trị giá bạc vạn" thật một chút cũng không sai, Lỗ Đạt Mã phát hiện, nàng cảm thấy mỗi một thứ nào cũng hữu dụng, cũng không muốn ném bỏ một món nào, cái nào cũng muốn mang theo. Chọn trái chọn phải, rút gọn nửa ngày vẫn còn nhiều giống như dọn nhà.



Dạ nhìn Lỗ Đạt Mã rối rắm, không nói bất cứ điều gì, ngày hôm sau thời điểm đi săn bắt về thì dẫn theo ba con trâu sừng trở lại làm cu li.



Khi từng món đồ một được cột lên lưng trâu sừng thì, nét mặt Tiểu Hoa có chút giống đang nhìn kính Tây Dương, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi. Ở trong mắt của nàng ấy, những động vật này chỉ có một cách dùng, đó chính là —— ăn.



Thu thập đồ đạc xong, Lỗ Đạt Mã để cho Dạ lại dùng rèm da thú vừa dầy vừa nặng cùng với hai cánh cửa lại che kín cửa động một lần nữa. Nơi này là căn nhà đầu tiên của bọn họ, có lẽ tương lai không lâu, bọn họ còn có thể trở lại.



Trước khi đi, nói thật Lỗ Đạt Mã thật sự có chút không bỏ được địa phương ở thật lâu này.



Ngược lại Dạ không có phản ứng gì, Lỗ Đạt Mã nghĩ, có lẽ hắn cũng không đành, chỉ là không tỏ vẻ ra ngoài.



Mang theo ba con trâu sừng, bọn họ lên đường.



Tiểu Hoa như cũ là hình dáng Tiểu Báo, dẫn đầu đi ở phía trước, Dạ đeo cung tên, cầm trường mâu, dắt ba con trâu sừng đi theo ở phía sau, Lỗ Đạt Mã ngồi ở trên lưng một con trong đó. Nhìn xa xa giống như là một thợ săn mang theo vợ và sủng vật đi ra ngoài săn thú, đang trên đường về nhà.



Lỗ Đạt Mã nhận ra con đường bọn họ đi lúc này, con đường này bọn họ đi qua mấy lần, là đường thông hướng thảo nguyên.



Cũng không lâu lắm, bọn họ liền lên thảo nguyên, sau đó, Tiểu Hoa dẫn bọn họ một đường đi về phía nam.



Buổi tối, thời điểm dựng trại, bởi vì có Tiểu Hoa, Dạ có thể cùng nàng ấy thay nhau săn đuổi. Tiểu Hoa đi trước, Dạ coi chừng Lỗ Đạt Mã, khi Tiểu Hoa trở lại, Dạ lại đi ra ngoài săn bắt.



Đi như vậy suốt năm ngày, Lỗ Đạt Mã trên lưng trâu sừng, nhìn từ xa thấy được hồ chứa nước làm muối.



Cách hồ chứa nước làm muối có thể thấy núi non trùng điệp đối diện cách đó không xa. Ngọn núi xem ra cũng không tính là quá cao, nhưng mà cây cối rừng cây, xa xa nhìn sang, thật giống như một tầng sương mù quấn vòng quanh.



Chẳng lẽ quê hương Tiểu Hoa ở bên kia núi?



Nhìn bước chân của Tiểu Hoa càng chạy càng nhẹ nhàng hơn, Lỗ Đạt Mã có thể xác định rồi, mục đích của nàng ấy chính là dãy núi bên kia.



Không biết nơi đó cũng có hồ chứa nước làm muối hay không, hỏi Tiểu Hoa, nàng ấy nghe không hiểu chỉ lắc đầu.



Bởi vì qua một mùa đông, muối lần trước nàng và Dạ mang về đã không còn nhiều lắm, sợ bên kia không tìm được muối, Lỗ Đạt Mã lấy một túi để ngừa ngộ nhỡ.



Thật ra thì nàng còn muốn mang nhiều một chút, nhưng không biết đường xá có còn xa lắm không, sợ mang nhiều không có phương tiện, tăng thêm gánh nặng, chỉ đành phải thôi.



Đến gần mảnh núi rừng kia, Lỗ Đạt Mã mới phát hiện, vây chung quanh không phải là sương mù, mà càng giống như chướng khí. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mà động tác tiếp theo của Tiểu Hoa xác nhận ý tưởng Lỗ Đạt Mã, nàng ấy hái mấy đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt từ trong một bụi cỏ, giống như cúc non.



Tiểu Hoa biểu thị cho nàng và Dạ, để cho bọn họ nhai nát các loại hoa nhỏ này rồi nhét vào trong lỗ mũi.



Lỗ Đạt Mã cầm trong tay loay hoay nửa ngày cũng không có phát hiện chỗ kỳ dị gì. Chẳng lẽ hoa vàng nho nhỏ này có cùng công hiệu như cây kim châm, cây bo bo hoặc cây cau?



Thấy động tác Tiểu Hoa, nàng và Dạ theo lời làm theo.



Nhai nát đóa hoa vàng thì phát ra một mùi thơm nhàn nhạt tương tự như cây kim ngân, chẳng lẽ là mùi thơm này có thể trung hòa, loại bỏ chướng khí?



Lỗ Đạt Mã còn hái thêm một chút nhai nát để Dạ nhét vào trong lỗ mũi trâu sừng. Cu li rất quan trọng, không biết leo qua cánh rừng núi này còn phải đi bao lâu, nếu như trâu sừng bị chướng khí trúng độc chết rồi, có thể gặp phiền toái.



Cây cối trong rừng núi này không cao lớn giống cây cối ở bên trong vùng rừng rậm Lỗ Đạt Mã và Dạ ở, bọn chúng rất thấp, hơn nữa chạc cây mọc lan tràn. Lỗ Đạt Mã không cách nào cưỡi trên lưng trâu sừng nữa, nàng leo xuống, nắm tay Dạ, chậm rãi leo theo Tiểu Hoa.



Lỗ Đạt Mã phát hiện, mảnh rừng núi này trừ có chướng khí không tốt để ở ra, tựa như cùng một tòa bảo tàng thức ăn. Nàng ở chỗ này gặp được tương tự với măng, nấm mèo, nấm gì đó, còn có một chút trái cây diện mạo quái dị. Thời điểm được Tiểu Hoa xác nhận những thứ đồ này có thể ăn, Lỗ Đạt Mã vui sướng đến phát rồ luôn rồi.