Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Kiếm Sống Nơi Hoang Dã - Chương 45: Bắt cá nấu canh




Editor: ChieuNinh



Mượn trứng dầu con rùa làm thành ngọn đèn dầu, Lỗ Đạt Mã xử lý tốt vết thương cho Dạ, lại đốt chậu than cháy lên, trời đã có chút tờ mờ sáng rồi.



Không nhìn đôi mắt nhỏ tội nghiệp của Dạ, Lỗ Đạt Mã vẫn như cũ nấu canh thịt cho hắn, còn mình cũng chấp nhận ăn thịt vụn dưới đáy nồi. Nàng cũng muốn chiên miếng thịt ăn, nhưng khó bảo đảm Dạ sẽ không tới giành với nàng. Nếu như giành thật, thì Lỗ Đạt Mã cũng không sợ, một cái tát "PIA" là bay, sợ là sợ Dạ lăn lộn làm nũng ngây ngô bán manh, chiêu này vừa ra, Lỗ Đạt Mã sẽ bại hoàn toàn. Người bị thương ngã bệnh dạ dày yếu, loại thức ăn chiên dầu mỡ là không dễ tiêu hóa nhất, ngược lại sẽ gia tăng gánh nặng cho dạ dày. Vì để thân thể của Dạ sớm ngày khỏe lại, Lỗ Đạt Mã quyết định bụng của mình chịu thiệt một chút.



Ăn xong điểm tâm, Lỗ Đạt Mã ngáp một cái, giằng co một ngày một đêm, nên buồn ngủ rồi! Kéo thảm da thú, cuộn tròn ở bên cạnh Dạ, Lỗ Đạt Mã ngủ say sưa.



Một giấc này đã đến xế chiều.



Bụng sôi "ùng ục" đánh thức Lỗ Đạt Mã. Nàng bò dậy, ngó ngó Dạ bên cạnh, thấy hắn đang nửa hí con ngươi màu tím sẫm nhìn mình.



Nàng vỗ vỗ cái đầu lông mềm của Dạ giống như đối đãi với con mèo bự. Bò dậy, sửa sang lại quần áo da thú.



"Đói bụng không, ta đi nấu canh thịt cho ngươi!"



Nghe được hai chữ "canh thịt", Dạ "Nức nở nghẹn ngào" một tiếng, đầu nghiêng nghiêng, nhìn vách đá không để ý tới nàng nữa.



Lỗ Đạt Mã nhún vai một cái, nhéo lỗ tai tròn trịa của hắn một cái, cười nói: "Nhịn hai ngày, vết thương lành là có thể ăn thịt cá rồi!"



Nói đến cá, đột nhiên tinh thần Lỗ Đạt Mã tỉnh táo lại, cá trong dòng suối nhỏ hết sức béo khỏe, hơn nữa trong thịt của cá có chứa hàm lượng protein cao, vô cùng có lợi đối với thân thể, nên bắt hai con về bồi bổ cho Dạ.



Lỗ Đạt Mã là người thuộc phái hành động, nghĩ đến thì làm liền. Nàng nấu canh thịt rồi nhìn Dạ uống xong, vớt chút thịt vụn cùng canh thịt, giơ cây đuốc liền chạy tới dòng suối nhỏ. ChieuNinh~dien~dan~lequydon



Sau giữa trưa nhiệt độ so với ban đêm thì cao hơn chút, nhưng cũng đông lạnh tay chân.



"Ai! Thời tiết lúc nào thì giống như lưu manh đến thế này!" Lỗ Đạt Mã vừa châm chọc vừa đặt bó củi chồng chất ở trên mặt suối bị đóng băng rồi đốt lên.



Bởi vì nước chảy, mặt băng cũng không phải là rất dầy. Không đầy một lát thì bị đống lửa đốt ra một cái hố. Mùa đông mặt suối kết băng, dưỡng khí dưới nước không đầy đủ như lúc khác, mở ra một cái miệng, liền có cá ngu ngơ bơi tới thở.




Lỗ Đạt Mã dọn dẹp bó củi chưa cháy hết để qua một bên, vẩy một chút thịt vụn và canh thịt ở bên trong, làm mồi câu.



Những cá kia liền đớp mồi câu liên tục.



Lỗ Đạt Mã vui vẻ, xem ra là chưa từng bị người bắt, nên cũng không có tí cảnh giác nào. Nàng cầm cành cây vót nhọn đã chuẩn bị trước, nhìn chính xác một con cá, liền đâm xuống.



Chao ôi, phải đợi chút, giáo sư vật lý đã từng nói qua, mặt nước là có hiệu quả khúc xạ, phải tính toán góc độ một chút. Lỗ Đạt Mã hết sức may mắn, bản thân nàng vào thời điểm trung học là một học sinh giỏi nhất cấp.



Lỗ Đạt Mã nắm chặt cành cây, nhắm ngay một con cá phía dưới, chợt phát lực —— ha ha, một phát liền trúng. Lỗ Đạt Mã hả hê kéo con cá lên, ném vào trong thùng gỗ ở bên cạnh.



Đột nhiên bị tập kích khiến cho đám cá đang ăn mồi kinh hoảng chạy tứ tán.



Lỗ Đạt Mã lại ném một chút thịt vụn vào trong kẽ nứt, lui về phía sau mấy bước, an tĩnh chờ đợi.




Trong chốc lát, thì mấy con cá ngốc lại tới.



Cứ như vậy Lỗ Đạt Mã lại xiên được năm con cá lên. Xem chừng không sai biệt lắm thì kéo thùng gỗ đi trở về vách đá, thời điểm chuẩn bị bò lên trên, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Dạ đứng ở trên bình đài (sân thượng), đang rất hứng thú nhìn nàng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh



"Có đồ ăn ngon!"



Lỗ Đạt Mã vịn thang dây leo lên dốc núi nhìn về phía Dạ vỗ vỗ thùng gỗ.



Dạ đưa cổ hít hà mùi vị trong thùng gỗ, "Ưmh?" Phát ra một tiếng hỏi thăm.



"Đây là cá! Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi chưa từng ăn nha!"



"Ô......" Dạ thật sự là vẫn chưa từng ăn.




"Thật chưa có ăn qua hả! Không có việc gì, hôm nay để cho ngươi nếm thử một chút! Chỉ là không có gia vị, nhất định mùi vị không thơm ngon, nhưng dù sao cũng uống ngon hơn canh thịt á."



Thật ra thì lần đầu thấy được dòng suối nhỏ, Lỗ Đạt Mã đã đánh chủ ý tới con cá trong đó. Nhưng, ở đây không có gia vị, làm ra được không nhất định sẽ ăn ngon. Mà Dạ lại hết sức có thể không để cho bọn họ từng bị đói bụng qua, Lỗ Đạt Mã cũng không nghĩ tới ý niệm này nữa.



Lúc này nếu không phải là Dạ bị thương, Lỗ Đạt Mã còn không muốn đứng lên đấy. ChieuNinh~dien~dan~lequydon



Ở trên bình đài dùng cốt đao làm sạch cá. Cạo vảy cá, bỏ nội tạng. Lúc Lỗ Đạt Mã làm hết thảy mọi thứ, Dạ vẫn luôn ngồi ở một bên, nhìn đầy hứng thú, trong đôi mắt như có thứ gì thoáng qua.



Lỗ Đạt Mã phát hiện, có hai con cá có chút giống cá chuối (cá lóc), có hoa ban màu đậm, vả lại vảy cá thì rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ cho rằng không có. Ặc...... hình như cá chuối là thức ăn kích thích, con này thì không được cho Dạ ăn, để tránh ảnh hưởng miệng vết thương khép lại. Vậy nên treo hai con tương tự như gia hỏa cá chuối ở ngoài động cho đông lạnh.



Lỗ Đạt Mã bưng bốn con cá đã thu thập xong trở về trong động, đun nước nóng, rửa sạch cá. Xác nhận một lần nữa bốn con này tương tự như cá trích, không có quan hệ gì với thức ăn kích thích. Lại tiếp tục đun nước, cắt cá thành ba đoạn thả vào trong nước.



Có thể bởi vì cá ở đây không có loại thú nào đặc biệt săn bắt bọn nó, cho nên con nào cũng rất lớn, Lỗ Đạt Mã bắt được một con nhỏ nhất cũng dài gần hai thước, hơn nữa béo khỏe, còn ngu ngơ.



Theo nước sôi trào, mùi thơm thịt cá dần dần phát tán ra ngoài, Dạ lại giống như mèo thèm ăn mà đứng ngồi không yên. Trước tiên hắn vây xung quanh cái nồi đun nước, sau đó lại cạ cánh tay Lỗ Đạt Mã, trong cổ họng phát ra âm thanh "Oa oa ô......" đứt quãng, hỏi thăm nàng lúc nào thì có thể ăn được!



Lỗ Đạt Mã vui vẻ: "Mèo bự tham ăn! Đợi lát nữa."



Đến khi nước canh thành màu trắng đục, thịt cá tách khỏi xương cá thì Lỗ Đạt Mã đều lựa hết tất cả xương cá ra, sau đó múc một chén bưng cho Dạ.



Dạ giống như chú chỏ nhỏ, không để ý bỏng miệng, húp xàm xoạp cả canh và nước canh, chỉ trong nháy mắt liền ăn sạch trơn. Ăn xong rồi còn nháy mắt với Lỗ Đạt Mã "Ưmh lãi nhãi" lại muốn thêm một chén.



Lỗ Đạt Mã vui vẻ, bây giờ nàng thế này thì gọi là cái gì đây? ——"Muốn cho một con báo nghe lời, trước hết bắt được dạ dày của nó sao!"



Hết chương 45.