Trường Ly sợ hãi túm lấy rễ Yên Cửu, kéo chàng lẩn xuống đáy ao.
Mảnh lá rách trên mặt nước biến đâu mất tiêu, chỉ còn từng đợt gợn sóng loang ra.
Đạo quân bất giác dụi mắt, nhìn chằm chằm mặt nước lẩm bẩm: “Mình đâu có bị hoa mắt, rõ ràng đó là hai cây cỏ dại mình mới thấy ở bồn hoa hồi nãy mà.”
Bấy giờ đạo đồng bê một cái khay bằng gỗ tới, rón rén đi vào đình hóng gió.
Cậu ta lần lượt đặt ấm trà bằng sứ men xanh và nguyên bộ ly đi kèm xuống chiếc bàn đá.
“Thưa đạo quân, trà của ngài đây ạ.”
Đạo quân thình lình ngoảnh lại, chẳng để ý tới bình trà nọ mà mắt sáng rỡ lên, nói: “Ta không nhìn nhầm đâu, có hai cây cỏ dại thật đấy!”
Ông ta trỏ tay xuống dưới ao, “Tụi nó mới ở đây nè!”
Đạo đồng thộn mặt ra, nhìn cái ao trống trơn, khẽ nhếch môi nói: “Đạo quân à, bèo dại với cỏ dại khác nhau mà, một loài mọc dưới nước, một loài mọc trên cạn, sao ngài lại vơ làm một thế.”
Đạo quân gõ rầm một cái vào khiến lan can bằng gỗ rung lên mấy hồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================
Ông ta khăng khăng rằng: “Tụi nó là cỏ dại thành tinh vừa chạy từ bồn hoa ra ao đấy.”
Đạo đồng lén nhìn đạo quân rồi tự hỏi: Đạo quân bị mắc chứng hoang tưởng nói điên nói khùng từ bao giờ không biết nữa? Có nên mời đại phu tới khám không ta?
Trong lúc đạo đồng suy nghĩ thì đạo quân lại bảo: “Ngươi đi lấy cái lưới lại đây cho ta, cây cỏ dại kia vừa thấy người là lặn xuống nước trốn rồi.”
Đạo đồng thấy việc mời đại phu là rất cần kíp, gì mà cỏ dại vừa thấy người là trốn chứ... Dù vườn của họ được cao xanh ưu ái ban cho đất đai màu mỡ cỡ nào, hội tụ linh khí trời đất cỡ nào thì cũng không thể khiến hai cây cỏ dại bình thường thành tinh được.
Tuy ngoài mặt đạo đồng giả bộ tán thành với đạo quân nhưng kỳ thực đang tính chạy luôn.
Cậu ta muốn mời đại phu tới khám mắt cho đạo quân ngay, à không, phải khám não mới chuẩn.
Cùng lúc đó, ở dưới ao.
Trường Ly và Yên Cửu đã trôi dập dềnh trong nước, đám lá xanh trên đầu khẽ đung đưa theo sóng nước.
Nếu không nhìn hai củ cải trắng mập bên dưới mà chỉ nhìn mấy cái lá này thì sẽ tưởng chúng là bèo thật.
Mấy con cá nghịch ngợm phe phẩy đuôi bơi qua bơi lại trong đám lá, đang tò mò tính gặm thử xem sao thì bị Trường Ly lẹ làng né tránh.
Yên Cửu vỗ lá xua đám cá háu ăn kia đi.
Trường Ly không kìm được mà lượn lòng vòng dưới nước: “Làm sao bây giờ? Lão đạo quân tinh mắt kia đã trông thấy bọn mình rồi, tự dưng một đạo quân lại mọc mắt làm chi không biết.”
“Nếu ông ta vớt bọn mình ra khỏi ao thì bọn mình sẽ bị mang vào bếp cắt thành tám miếng thật đó!”
Rễ Yên Cửu tự dưng rối hết vào nhau, “Bình tĩnh đi, đừng có hoảng, chắc chắn sẽ có cách mà, ông trời không đẩy ai vào bước đường cùng đâu.”
Trường Ly nhìn lá Yên Cửu dập dềnh trong nước, bỗng nảy ra một ý.
“Ê!”
“Hồi nãy bọn mình đã ngâm hết người dưới nước, chỉ lộ mỗi dúm lá trên mặt ao, mà lúc ở bồn hoa cũng vậy luôn, bọn mình cũng vùi cả người xuống đất.”
Yên Cửu cũng nhớ ra, nhanh trí tiếp lời Trường Ly: “Vậy nên ông ta chỉ thấy mỗi lá của bọn mình thôi!”
Trường Ly sờ dúm lá của mình với vẻ lưu luyến, “Chỉ cần bọn mình bứt trụi lá...”
Yên Cửu nín thinh, củ cải trụi lá khác gì cáo trụi lông chứ.
Thế thì chàng sẽ biến thành một củ cải trọc lóc.
Hai củ cải liếc nhau dưới nước.
Dẫu bỏ lá lại, bọn họ vẫn là hai củ cải tròn ủm!
Trường Ly bắt đầu bứt lá trên đầu Yên Cửu.
Yên Cửu bắt đầu bứt lá trên đầu Trường Ly.
Hai củ cải ra sức bứt lá của bên kia.
“Áu!”
Sau tiếng thét đau đớn, cả hai củ cải đều trụi lủi.
Trường Ly đau lòng nhìn mớ lá trong tay Yên Cửu.
Yên Cửu đau lòng nhìn mớ lá trong tay Trường Ly.
Tại giây phút này, cả hai cùng thấu hiểu cảm giác bị trọc là thế nào.
Bấy giờ, bên bờ ao.
Đạo quân đang lượn qua lượn lại trong đình, thỉnh thoảng lại liếc mắt xuống mặt ao phẳng lặng.
Mãi đến khi tiếng đạo đồng vừa chạy vừa thở hồng hộc vang đằng sau lưng, ông ta mới bực dọc quay lại hỏi: “Sao ngươi đi lâu thế?”
Đạo quân đang nói thì tắt tịt, dời mắt từ đạo đồng sang vị đại phu có bộ râu trắng phau theo sau cậu ta, sau đó nhìn hai bàn tay trống trơn của đạo đồng.
“Lưới ta bảo ngươi đi lấy đâu?”
Đạo đổng lo lắng nói, “Đạo quân à, khoan bàn về chuyện cái lưới, ngài để đại phu khám cho ngài trước được không ạ?”
Đạo quân hừ khẩy một tiếng: “Ta có bệnh gì đâu mà phải khám!”
Đại phu vuốt râu, thong thả nói: “Bữa nay nắng gắt nên chắc đạo quân bị nóng trong người.”
Đạo đồng lén nháy mắt với đại phu: “Ngoài nóng trong người thì còn gì không ạ?”
Đại phu ngắm kỹ sắc mặt đạo quân rồi đáp: “Mắt đạo quân hơi thâm chứng tỏ dạo này ngài không ngủ ngon lắm.”
Đọa quân vô thức đưa tay lên mắt, ông ta có quầng thâm á? Sao ông ta không biết?
Chắc dạo này lười chăm sóc da, tối nay phải chăm bù mới được.
Đạo đồng vẫn lo ngay ngáy, tiếp tục hỏi gặng: “Còn gì nữa không ạ?”
Đại phu nghiêm túc trả lời: “Hết rồi.”
Đạo đồng vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu chỉ vào mắt rồi lại chỉ lên đầu, xác nhận lại lần nữa: “Mấy chỗ này cũng ổn luôn sao?”
Đạo quân đứng sau cậu ta cười mát: “Người nghĩ ta còn bị gì nữa hả?”
Đạo đồng im phăng phắc ngay.
Đại phu thủng thẳng nói: “Để ta kê một đơn thuốc hạ hỏa an thần cho đạo quân.”
Đạo quân liếc xéo đạo đồng: “Nghe rõ chưa? Còn không đi lấy lưới cho ta?”
Đạo đồng chột dạ chạy nhanh như chớp.
Đại phu chậm chạp viết đơn thuốc xong rồi cáo từ.
Đạo đồng nhanh chóng mang một cái lưới to tới, đạo quân xách lưới hùng hổ đi ra bờ ao.
Đạo đồng đuổi theo ông ta, hớt hải gọi: “Ngài đi chậm thôi, bờ ao trơn lắm.”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì đạo quân đã đạp trúng mảng rêu bám trên tảng đá, trượt về trước nửa bước.
Đạo quân lặng lẽ đứng thẳng dậy rồi đi chậm lại: “Còn cần ngươi nhắc chắc, tất nhiên là ta biết chỗ này trơn rồi!”
Đạo quân đứng yên bên bờ ao, quăng lưới xuống.
Ở dưới nước, Trường Ly và Yên Cửu dỏng tai lên nghe ngóng.
Khi tiếng nói chuyện của hai người trên bờ mỗi lúc một gần, Trường Ly siết chặt dúm lá trong tay, sợ sệt nói: “Ông ta tới rồi!”
Chiếc lưới chìm xuống nước, tạo thành một vòng tròn lớn trong nước.
Trường Ly và Yên Cửu vội vàng lùi về sau mấy bước để né nó.
Lần quăng lưới đầu tiên, hụt.
Đạo đồng đứng trên bờ khẽ hỏi: “Cái ao này sạch thế thì sao lại có cỏ dại, ối nhầm, bèo dại được ạ?”
Đạo quân phớt lờ cậu ta, ông ta mà vớt được hai cây cỏ dại kia thì chúng sẽ trở thành bằng chứng hùng hồn nhất.
Chiếc lưới lại được quăng xuống ao, ngược với hướng ban nãy.
Trường Ly và Yên Cửu lẹ làng lách thân hình tròn trịa né được lần nữa.
Lần quăng lưới thứ hai, lại hụt.
Đạo quân không dễ dàng bỏ cuộc, hít sâu một hơi, lại quăng lần thứ ba.
Trường Ly đã nắm được cách quăng lưới của đạo quân nên khi cái lưới xẹt qua trước mặt, nàng nhanh tay vứt dúm lá ra trước mặt để chúng giắt vào lưới.
Khi lưới được kéo lên, đạo đồng khẽ nói: “Đạo quân à, chúng ta dừng lại đi ạ. Ngài là người làm chuyện lớn, sao cứ chấp nhất với hai cây cỏ dại nhãi nhép thế!”
“Rào!”
Mớ lá xanh mắc trong lưới từ từ trồi lên mặt ao khiến đạo đồng há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Đạo quân nhếch môi cười đắc ý: “Đấy ngươi xem, ta đã bảo ta không nhìn nhầm mà.”
Ông ta thu lưới về, lật qua lật lại mấy cái lá xem xét, quả nhiên nhìn thấy cái lá bị rách một nửa kia.
Đạo đồng nhìn chằm chằm dúm lá nọ, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc.
“Đạo quân ơi, hình như mấy cái lá này trông không giống cỏ dại lắm thì phải?”
Trán đạo quân nhăn quéo lại. Mấy cái lá này trông rất chi là bình thường, sao chạy được từ bồn hoa ra ao chứ?
Đạo đồng càng nhìn lại càng thấy chúng quen mắt, hình như cậu ta đã thấy ở đâu đó rồi.
Đạo quân dúi cái lưới vào lòng đạo đồng rồi cầm mớ lá đi khỏi đó, “Để ta tìm ai đó am hiểu thực vật hỏi xem rốt cuộc đây là loại cỏ gì mà lại tự chạy được.”
Đạo đồng vội cầm cái lưới đuổi theo.
Tiếng bước chân của họ xa dần.
Sau đó có hai cục trắng tròn trụi lủi lặng lẽ trồi lên mặt nước.
Trường Ly nói: “Bọn họ đi rồi.”
Yên Cửu nhìn quanh bốn phía rồi bơi về phía bờ ao, “Mau chạy thôi.”
Hai củ cải trụi sạch lá leo lên bờ, chạy ngược hướng đạo quân vừa đi.
Rễ họ để lại vệt nước mờ mờ dưới đất, được nắng từ từ hong khô, biến mất tăm.
Không còn lá che chắn nữa, hai củ cải trông vô cùng nổi bật.
Đi được một quãng, Trường Ly cảm thấy cực kỳ bất ổn, “Đầu trọc khiến ta không thấy an toàn xíu nào hết.”
Yên Cửu dừng lại, sờ cái đầu trụi lủi đầy lạ lẫm của mình rồi hỏi, “Vậy giờ tính sao?”
Trường Ly liếc mắt về phía bụi cỏ, sực nảy ra một ý.
“Hết cách rồi, đành mượn ít tóc xài đỡ vậy.”
“Đừng có bứt chỗ đó, lộ liễu quá!”
“Bứt tùm lum chỗ đi, bọn mình phải đối xử công bằng, ban phát đủ ân huệ cho lũ chúng nó chứ.”
“Ê chỗ này rậm nè, bứt nhiều chút!”
Một khắc sau, một bộ tóc giả xanh mướt đã ra đời trong tay Yên Cửu.
Trường Ly khoái chí đội tóc giả lên xoay một vòng.
“Nhìn sao hả? Có phải trông cực kỳ tự nhiên, giả mà y như thật, giống hệt mấy cái cây chưa từng bị trọc không?”
Yên Cửu im lặng gật đầu, một cánh cửa đến thế giới mới từ từ mở ra trước mắt chàng.
Hóa ra lúc thiếu tóc có thể đi mượn tóc của người khác.
Nếu sau này chàng bị trụi lông đuôi…
Ối phỉ phui cái mồm thối này! Trụi lông đuôi gì chứ, chàng còn trẻ thế sao lại bị trụi lông đuôi được!
Yên Cửu vội vứt suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu, âm thầm tụng niệm:
Yêu thần đại nhân trên cao có thiêng xin đừng tưởng mấy suy nghĩ tào lao hồi nãy của con là thật nhé.
Mấy trưởng lão trong tộc đều có tuổi cả rồi, không biết bây giờ đuôi bọn họ đã bị trụi chưa.
Bao giờ về Yêu giới, chàng phải chia sẻ bí kíp này cho bọn họ mới được.
Trong lúc suy nghĩ của Yên Cửu đã bay tận đẩu đâu thì Trường Ly đã bắt tay vào việc tìm phụ tóc giả cho chàng.
“Yên Tiểu Cửu, lá của bụi này xanh ghê, bọn mình bứt nhiều xíu nha.”
Yên Cửu nhã nhặn từ chối: “Ta không cần đầu mình xanh dữ vậy đâu, xanh vừa vừa thôi là được rồi.”
(*) Đầu xanh bên Trung ám chỉ chuyện bị cắm sừng á =))
Trường Ly nghiêm túc vung vẩy bộ tóc giả của mình: “Đâu có được, ta nhớ mấy cái lá cũ của huynh xanh nhất vườn củ cải bọn mình luôn á, dù là bộ tóc giả đội tạm thì cũng không thể làm qua loa cho có được.”
Mặt Yên Cửu hơi cứng lại, “Vậy sao? Hồi trước đầu ta xanh vậy luôn hả?”
Trường Ly không cách nào nhìn thấy cảm xúc của Yên Cửu qua lớp vỏ củ cải bình thường, chỉ biết huơ huơ mấy cái lá, trỏ vào đầu chàng nói: “Đúng thế, nó xanh ngăn ngắt như này nè.”
Yên Cửu bị ép nhận ý tốt của Trường Ly, bắt đầu làm một bộ tóc giả xanh rì cho mình.
Trường Ly cảm thán: “Yên Tiểu Cửu, huynh khéo tay tới độ không giống Kiếm tu chút nào luôn. Với tay nghề thế này, dù huynh mưu sinh bằng nghề tay trái làm tóc giả thì cũng sống ngon lành á!”
Yên Cửu: Thôi miễn giùm ha.
Chàng mong đây là lần cuối cùng phải làm tóc giả cho mình.