Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 92




Cả Yên Cửu lẫn cái tay nải đựng đầy bánh hấp đều bị giải vào phủ.

Xe ngựa vừa đến cổng, Vương quản sự đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy ra đón, “Đại tiểu thư, sao cô lại tự tới đây thế?”

Cô gái trong xe bình thản đáp: “Chẳng phải ngươi bảo đã tìm cho ta một tên rất được sao? Đúng lúc hôm nay ta rảnh nên tiện đường ghé qua xem thử.”

Trán Vương quản sự càng mướt mồ hôi, ông ta ậm ừ nói: “Hắn...”

Cô gái khẽ cao giọng hỏi: “Chạy rồi à?”

Vương quản sự sợ hãi hỏi lại: “Sao cô lại biết ạ?”

Cô gái ra hiệu cho A Đao đẩy Yên Cửu tiến lên, “Ngươi xem có phải là hắn không?”

Bấy giờ Vương quản sự mới để ý tới Yên Cửu đứng sau xe, mắt ông ta sáng lên, “Đúng là hắn thưa Đại tiểu thư, sao hắn lại rơi vào tay cô thế?”

Cô gái mỉm cười, “Ta nhặt được trên đường. Nhưng này Vương quản sự, ngươi để hắn nhịn đói mấy bữa rồi hả? Sao lại ép hắn tới đận trốn đi mà còn mang theo một tay nải bánh hấp vậy? Nếu tin này lan ra ngoài thì chắc người ta tưởng phủ Thành chủ chúng ta keo kiệt lắm đấy.”

Mặt Vương quản sự hiện vẻ xấu hổ.

Cô gái không nhiều lời thêm, “Được rồi, trưa nay hãy nấu một bữa thịnh soạn đưa tới chỗ của ta.”

Yên Cửu bị hộ vệ A Đao giải tới nhà chính.

Trường Ly nhìn A Đao đi kè kè bên cạnh, than thở: “Yên Tiểu Cửu, sao bọn mình lại xui tới độ chạy trốn còn va phải người khác thế!”

Yên Cửu khẽ mấp máy môi: “Quả nhiên nên mang theo Ân đạo hữu.”

A Đao đi cạnh nhìn chàng với ánh mắt cảnh giác: “Lẩm bẩm gì đó?”

Yên Cửu lắc đầu, “Không có gì, ta đang nghĩ xem liệu ngươi có trả tay nải bánh hấp kia lại cho ta không.”

Môi A Đạo giật giật, nói đầy ngụ ý: “Chỉ cần ngươi không chạy trốn, ngoan ngoãn đi theo tiểu thư bọn ta thì muốn ăn bao nhiêu bánh hấp cũng được.”

Yên Cửu không nói gì, chàng quyết không ăn bánh bán thân, có ăn cũng phải ăn bánh tự chôm được, đây là lòng tự tôn của bậc đại yêu như chàng!

Trường Ly nghe A Đao nói vậy thì càng thấy nhụt chí hơn.

“Tiêu rồi Yên Tiểu Cửu, bọn họ ham hố sắc đẹp của huynh thật đó.”



Tới giờ cơm trưa, Yên Cửu lại bị đưa tới trước mặt cô gái kia, bọn người hầu dọn đầy bàn đồ ăn ngon tỏa hương thơm khắp bốn phía.

Yên Cửu thiếu nghị lực mà nuốt nước miếng, mùi này thơm hơn mùi bánh hấp nhiều.

Đừng nói là Yên Cửu mà ngay cả Trường Ly cũng dán mắt vào bàn đồ ăn không rời đi nổi.

Cô gái ngồi ghế chủ vị thấy thế khẽ nhếch bờ môi đỏ, sai người mang một đôi đũa cho chàng.

Yên Cửu do dự nhìn đôi đũa ngọc vừa được đặt xuống trước mặt mình, bắt đầu đấu tranh tâm lý dữ dội.

Ai cũng biết trước khi tử tù ra pháp trường đều được ăn một bữa ngon.

Và trước khi lũ heo bị đưa vào lò sát sinh cũng được người ta nuôi trắng tròn.

Cô gái ôn tồn nói: “Cứ yên tâm ăn đi, bữa cơm này là Vương quản sự chuẩn bị cho ta, sẽ không bỏ gì vào đâu.”

Yên Cửu vẫn không động đũa, có vết xe đổ là hai cái bánh bao kia nên chàng không thể không cẩn thận được.

Cô gái lắc đầu, “Xem ra nếu ta không nói rõ ràng với ngươi ngay từ đầu thì ngươi sẽ không chịu ăn.”

“Có lẽ Vương quản sự nóng lòng muốn xong việc nên đã dùng cách không mấy thân thiện để mang ngươi đến đây, nhưng thật sự ta không hề có ác ý gì cả.”

Cô gái tựa lưng vào ghế, càng ngắm khuôn mặt Yên Cửu lại càng thấy hài lòng.

“Ta tên là Phương Tri Ý - con gái của Thành chủ thành Trường Thu. Vương quản sự bắt ngươi về đây là vì ta cần một người có diện mạo tuấn tú nhưng không liên quan tới phủ Thành chủ làm việc cho ta.”

Yên Cửu ngước mắt lên, Trường Ly cũng dỏng tai lên.

Trước mắt bọn họ không hề có bất cứ manh mối gì để qua cửa này, ai biết những chuyện Đại tiểu thư phủ Thành chủ sắp nói liệu có liên quan tới manh mối qua cửa hay không.

Cô gái nói tiếp: “Nửa năm trước, trong thành Trường Thu bỗng xuất hiện một chốn đốt tiền tên là lầu Phù Hương. Mới đầu mọi người chỉ nghĩ nó là một lầu xanh bình thường nên không bận tâm mấy. Nhưng kể từ ba tháng trước, khách ra vào lầu Phù Hương lần lượt mất tích một cách bí ẩn.”

Mắt Yên Cửu khẽ chớp, “Nếu Đại tiểu thư muốn điều tra lầu Phù Hương thì mượn sức Thành chủ sẽ tiện hơn mà?”

Phương Tri ý cụp mắt xuống, “Cha ta – tức Thành chủ thành Trường Thu – cũng là khách quen của lầu Phù Hương.”

Yên Cửu ướm hỏi: “Lão gia...”

Phương Tri Y thản nhiên kể: “Cha không cho phép ta điều tra, sau khi phát hiện ta lén phái người tới lầu Phù Hương đã nổi cơn tam bành. Nhưng là phận con, ta đâu thể trơ mắt nhìn ông ấy sập bẫy, nhỡ mấy tháng sau có tin Thành chủ thành Trường Thu mất tích thì toàn thành sẽ rối loạn mất.”

Yên Cửu dấy lên nghi ngờ, “Nếu chỉ vì tra án thì sao lại cần người có diện mạo tuấn tú?”

Phương Tri Ý ho khẽ một tiếng, “Lầu Phù Hương do Xuân Nương Tử quản lý. Ả ta rất thích đám thiếu niên điển trai, đây là tin tức ta tốn rất nhiều công sức mới nghe ngóng được.”

Trường Ly nín thinh.

Suy cho cùng họ vẫn muốn Yên Tiểu Cửu bán đứng sắc đẹp.

Phương Tri Ý thấy Yên Cửu im lặng bèn nói tiếp: “Vốn ta còn lo người đẹp mà Vương quản sự tìm được là loại tốt mã giẻ cùi, nhưng ngươi có thể chạy khỏi phủ thì chắc cũng có chút bản lĩnh.”

“Nếu ngươi chịu làm việc cho ta, ta hứa sẽ trả cho ngươi nghìn lạng vàng.”

“Đủ để ngươi ăn bánh hấp suốt mười đời.”

Nhớ tới cái tay nải bánh hấp, Phương Tri Ý bèn bồi thêm câu cuối.

Yên Cửu trầm ngâm một lát mới hỏi: “Nếu ta không muốn thì sao?”

Phương Tri Ý vân vê cằm, “E là chuyện này không do ngươi quyết định.”

Cô ta còn chưa dứt lời, Yên Cửu đã thấy choáng váng.

Chàng vội đưa tay ôm trán, nhìn cô gái ngồi ghế chủ vị đang cười tủm tỉm, “Cô...”

Nụ cười của Phương Tri Ý vẫn tươi nguyên, “Nếu ngươi ăn đồ ăn trên bàn này thì sẽ không bị sao cả, nhưng nếu chỉ ngửi mà không ăn thì cùng lắm chỉ tỉnh táo được trong thời gian một nén nhang thôi.”

Cô ta đẩy đĩa đậu phộng tới trước mặt chàng, “Ăn vài viên là ổn ngay ấy mà.”

Người là dao thớt, mình là thịt cá.

Yên Cửu tức tối gắp hai hạt đậu phộng lên cắn răng rắc.

Ủa đậu phộng này hơi bị ngon luôn ấy!

Trường Ly thở dài một hơi, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình có đánh cũng không đánh lại, giờ lại bị nhốt ở đây, thôi thì đồng ý với cô ta đi. Biết đâu lầu Phù Hương lại có manh mối gì thì sao?”



Yên Cửu ăn xong hai hạt đậu phộng, thấy đỡ chóng mặt hẳn.

Chàng nhìn Phương Tri Ý hỏi: “Cô muốn ta làm gì?”

Nụ cười trên mặt Phương Tri Ý trông chân thành hẳn lên, “Ta muốn ngươi giả làm thương nhân từ nơi khác tới, đến lầu Phù Hương mua vui để điều tra rõ thủ đoạn giữ chân khách của bọn họ và tìm ra nguyên nhân khách bị mất tích.”

“Ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng về lai lịch của ngươi, còn điều tra được gì hay không thì phải dựa vào chính ngươi.”

“Cứ cách ba ngày, ta sẽ sai người đưa đậu phộng đến cho ngươi, nếu ngươi sắp hôn mê thì hãy nhai vài hạt.”

“Nếu ngươi thích bánh hấp, ta có thể sai người hấp bánh mang tới cho ngươi luôn.”

Yên Cửu khựng lại, “Bánh hấp thì khỏi đi.”

Nếu không phải vì bánh hấp ăn chóng no, mùi không nồng như những món khác thì sao lúc chạy trốn chàng lại cố mang theo một tay nải bánh hấp chứ.

Sau khi bàn bạc với Yên Cửu xong, Phương Tri Ý bèn đứng dậy nói: “Ta phải quay lại phủ Thành chủ, những chuyện khác Vương quản sự sẽ lo liệu thỏa đáng cho ngươi. Ngươi cứ mặc sức thưởng thức bàn đồ ăn này nhé, chớ có ngại.”

Nói xong, Phương Tri Ý đi ngay.

Không có người ngoài nữa, Yên Cửu gắp một cái chân gà chiên giòn lên cắn mạnh một miếng.

“Đồ người phàm gian trá!”

Trường Ly thủng thẳng nói: “Có khi đây chính là mục đích của Vô Tướng Các. Họ muốn để huynh biết khi tu sĩ mất đi sức mạnh vốn có thì chẳng khác gì người phàm, đi bước nào là khó bước đó.”

Yên Cửu hừ nhẹ một tiếng, lại gắp một cái cánh gà nướng vàng ươm.

“Không phải ta bị cô ả kia ép buộc nên đồng ý đâu, chẳng qua ta vì sự bình yên của thành Trường Thu và nhiệm vụ của bọn mình thôi.”

Trường Ly thấy chàng ăn thỏa thuê thì chỉ đáp chiếu lệ: “Đúng đúng đúng, không những vậy mà huynh còn vì bàn đồ ăn ngon này nữa.”

Yên Cửu chén sạch nguyên bàn đồ ăn mới thỏa mãn xoa bụng.

Đây là bữa ngon nhất chàng được ăn kể từ lúc vào tầng bảy.

Vương quản sự canh giờ rất chuẩn, Yên Cửu vừa gác đũa xuống là ông ta đã đẩy cửa bước vào, mang theo mười mấy khay đồ đạc.

Đó là một số quần áo và phụ kiện phù hợp với thân phận thương nhân, ngân phiếu và nén bạc với nhiều mệnh giá khác nhau cùng với nguồn gốc và những tin tức liên quan tới lai lịch giả mà chàng cần phải nhớ kỹ.

Ngày hôm sau, quán trọ lớn nhất thành Trường Thu đón một vị thương nhân điển trai chuyên kinh doanh tơ lụa từ phương xa tới.

Tối đó, nhận lời mời của một thương nhân khác ở chung quán trọ, vị thương nhân bày đã đến chỗ đốt tiền nổi tiếng nhất thành Trường Thu là lầu Phù Hương.

Trong cỗ xe ngựa rộng rãi, Chu Phú để bộ ria cá trê nhiệt tình nói với Yên Cửu: “Yên đệ à, nếu đệ đã tới thành Trường Thu thì không thể bỏ lỡ lầu Phù Hương được. Ta vào Nam ra Bắc suốt bao nhiêu năm, trải đời là thế mà chưa thấy chỗ nào như lầu Phù Hương đâu!”

Chu Phú giơ ngón cái lên, nở nụ cười ranh mãnh mà cánh đàn ông đều ngầm hiểu với nhau.

Yên Cửu không bận tâm nói: “Chẳng phải chỉ là lầu xanh à, còn có gì độc đáo chứ.”

Chu Phú vỗ vai chàng, thần bí nói: “Đệ cứ tới khắc biết, chắc chắn chuyến này sẽ không thất vọng đâu.”

Dọc đường đi, Yên Cửu đều dùng ngón cái vuốt ve tua kiếm, đến độ khiến Trường Ly ngứa hết cả người.

Nàng không kìm được mà hỏi: “Yên Tiểu Cửu, có phải huynh đang căng thẳng không?”

Một gã Kiếm tu trẻ xuất thân từ danh môn chính phái như Quy Nguyên Kiếm tông, chưa bao giờ tới những chỗ như lầu xanh nên thấy căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.

Trường Ly nghĩ thế.

Ngón tay đang khảy tua kiếm của Yên Cửu cứng đờ ra, chàng dùng khẩu hình cãi bướng với nàng: Ta không hề thấy căng thẳng.

Một đại yêu mấy trăm tuổi như chàng thì có gì chưa gặp chứ, sao lại bị một lầu xanh trong tòa thành nhỏ dọa được?

Trường Ly cảm thấy ngón tay đang đặt trên chuôi kiếm lạnh đi thì khẽ nhủ thầm: Đúng là chỉ được cái mạnh miệng.

Xe ngựa dừng trước cửa lầu Phù Hương, Chu Phú và Yên Cửu lần lượt bước xuống xe.

Trường Ly vừa ngẩng lên đã trông thấy một tòa nhà có cột trụ và mái cong được chạm khắc tinh xảo, tiếng đàn sáo loáng thoáng vọng từ trong ra khiến người qua đường phải nán lại lắng nghe.

Chu Phú vừa quen cửa quen nẻo dẫn Yên Cửu vào trong là có một hầu gái trông xinh xẻo cất gót sen nhẹ nhàng ra tiếp đón họ ngay.

“Chào buổi tối ông chủ Chu.”



Ả kia khum người hành lễ với Chu Phú rồi nhìn sang Yên Cửu. Mắt ả chợt sáng lóe lên, thầm nghĩ ôi trông công tử này kháu thế chứ lị.

“Vị công tử này trông lạ quá, đây là lần đầu ngài tới lầu Phù Hương ạ?”

Chu Phú giới thiệu: “Đây là bạn ta, ông chủ Yên – Yên Cửu.”

Ả kia cười nói: “Yên công tử trông chẳng giống thương nhân vào Nam ra Bắc gì cả mà cứ như công tử thế gia ấy.”

Yên Cửu lặng lẽ nín thở, mùi son phấn trong lầu Phù Hương quá nồng nặc khiến mũi chàng ngứa râm ran.

Chàng cố kìm cơn hắt xì lại, nghiêm mặt nói: “Cha ta đã luống tuổi, không hợp buôn bán đường xa nữa nên ta mới tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình.”

Ả hầu gái dẫn bọn họ lên lầu, thỉnh thoảng lại có vài ả gái thướt tha lướt ngang qua họ, hễ thấy Yên Cửu đều vô thức đi chậm lại nhìn thêm mấy cái.

Ả hầu gái dẫn bọn họ vào một căn phòng bày biện trang nhã rồi châm hương nấu trà.

“Xin hai vị chờ chút để ta đi mời Vân Nương.”

Chu Phú ung dung dựa vào nệm giường, thấy Yên Cửu ngồi ngay ngắn phía đối diện thì cười phá lên.

“Yên đệ à, bọn mình đến đây để thả lòng chứ có phải tới bàn chuyện làm ăn đâu.”

Yên Cửu mím môi, cố bắt chước kiểu ngồi của Chu Phú nhưng bàn tay phải giấu trong tay áo lại nắm khư khư tua kiếm.

Trường Ly núp trong tay áo bực bội nói: “Yên Tiểu Cửu, huynh mà còn siết kiểu đó nữa thì tua kiếm của ta rụng sạch luôn á!”

Lúc này, cửa phòng chậm rãi mở ra, một bóng dáng xinh đẹp thướt tha bước đến, dùng giọng nhu mì đáng yêu nói: “Chào buổi tối hai quý khách.”

Vừa nghe giọng nói này, Chu Phú đã thấy tê tái lòng. Hắn nhìn khuôn mặt lạ ngoài cửa, dùng chút ý thức ít ỏi còn sót lại hỏi: “Không phải trước kia luôn là Vân Nương tiếp đón ta sao? Sao hôm nay lại đổi người?”

Ả đứng trước cửa khẽ phe phẩy chiếc quạt mẫu đơn trên tay, từ từ tiến vào mang theo mùi thơm sực nức.

“Hôm nay Vân Nương bận nên ta tới thay nàng. Nếu quý khách không thích thì ta sẽ gọi chị em khác tới thay.”

Chu Phú ngắm ả gái khẽ rũ tóc mây, đong đưa kim thoa đầy quyến rũ đến dại cả mắt.

“Nương tử yêu kiều là thế, sao ta lại không thích được?”

“Xin hỏi ta nên gọi nương tử thế nào?”

Ả nọ không trả lời Chu Phú mà lia cặp mắt quyến rũ sang Yên Cửu đang lạnh mặt, mở hé đôi môi đỏ nói, “Mọi người đều gọi ta là Xuân Nương Tử.”

Đầu Trường Ly ong lên, không ngờ mới lần đầu tới đây mà mục tiêu của bọn họ đã xuất hiện rồi.

Đúng lúc này, Yên Cửu nín cả buổi trời rốt cuộc cũng hết nín nổi, chợt hắt xì một cái khiến không khí mờ ám trong phòng bay sạch.

Chàng sờ chóp mũi đỏ ửng, “Xin lỗi, ta thấy hơi ngứa mũi.”

Bàn tay đang cầm quạt của Xuân Nương Tử cứng lại.

Đây là lần đầu tiên có đàn ông vừa trông thấy ả đã hắt xì đấy.