Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 7




Yên Cửu chưa kịp giải thích gì thì Trường Ly đã quấn cả linh lưới bay về phía chàng.

Nàng quấn linh lưới lúc lắc hai cái trên không tỏ ý từ chối.

Mặt Lâm Diệu Toàn tái mét. Gã đệ tử ngoại môn này thật ngạo mạn, chẳng những chôm linh lưới mà còn dám khiêu khích nàng ta nữa.

Nàng ta lập tức rút kiếm Ngọc Chân bên hông ra, quát khẽ: "Rút kiếm đi."

Yên Cửu thấy hơi nhức đầu, sao cái bà sư tỷ này nóng tính thế, vừa nói một câu không hợp đã rút kiếm luôn.

Chàng liếc nhìn lệnh bài đệ tử nội môn nàng ta đeo bên hông, chẳng biết đây là đệ tử của vị chủ đỉnh nào, nếu đánh đứa ất ơ còn được chứ nhỡ đụng trúng ông nọ bà kia thì phiền to.

Nghĩ vậy, chàng lặng lẽ lườm Trường Ly một cái.

Suy cho cùng đều tại thanh linh kiếm này gây chuyện om sòm.

Thấy Yên Cửu không nhúc nhích gì, Lâm Diệu Toàn không kìm được mà hừ khẩy: "Giờ biết sợ đã muộn rồi."

Chưa nói hết câu, nàng ta đã rút kiếm nhào tới chỗ Yên Cửu.



Yên Cửu lách người né đòn.

Tuy tu vi hiện tại của chàng thấp nhưng vẫn dư sức đối phó với một cô nhóc, hơn nữa chiêu thức của cô nhóc này không hề có kiếm ý, chàng thấy cả đống sơ hở trong đó.

Yên Cửu vừa né đòn vừa nghĩ tới Ninh Tầm, nếu là nàng ta thì chắc không vô dụng đến mức này.

Lâm Diệu Toàn thấy Yên Cửu còn rảnh nghĩ vu vơ thì tức đến đỏ bừng mặt, càng công kích dữ dội hơn.

Trường Ly đứng một bên hóng hớt tự dưng thấy hơi thèm cắn hạt dưa.

Nàng không xài kiếm, cũng không hiểu cách đấu kiếm, chỉ cảm thấy cảnh một cặp trai xinh gái đẹp người đánh kẻ đỡ trông đẹp không tả nổi.

Rõ ràng ngon hơn mấy hiệu ứng năm xu trong phim truyền hình nhiều còn gì?

Trường Ly xem mê mẩn, chỉ ước có thể vỗ tay bôm bốp khen ngợi.

Đúng lúc Trường Ly đang xem đầy hào hứng, một thanh kiếm bay tới tách hai người kia ra.

"Dừng tay!"

Trường Ly ngẩng lên, thấy bóng người mặc đồ xanh lơ bay tới thì đứng hình ngay.

Sao, sao nữ chính lại đến đây?

Đây là tình tiết gì thế? Sao nàng chẳng có chút ấn tượng nào vậy?

Trường Ly quýnh quáng, chỉ muốn lập tức kéo Yên Cửu chẳng hiểu mô tê gì phắn khỏi đây.

Ninh Tầm giơ tay cản Lâm Diệu Toàn đang muốn đánh tiếp lại, "Lâm sư muội, chẳng phải muội đi đổi tua kiếm à? Sao lại đánh nhau với người ta?"

Lâm Diệu Toàn tủi thân méc: "Ninh sư tỷ, cậu ta khinh người quá đáng!"

Ninh Tầm lia mắt sang Yên Cửu, sực nhớ ra: "Là đệ."

Yên Cửu vô tội nói, "Ninh sư tỷ, vị sư tỷ này tự dưng trói kiếm ta lại rồi rút kiếm tấn công ta, ta thật sự chẳng biết làm sao."

Yên Cửu nói xong thì xách cổ Trường Ly đang núp sau lưng mình ra.

Phải đứng trước mặt Ninh Tầm, Trường Ly tức khắc cứng người không dám động cựa gì.

Ninh Tầm thấy thân kiếm Trường Ly quấn linh lưới thì lộ vẻ không hài lòng, "Lâm sư muội!"

Tuy Lâm Diệu Toàn bị chiều hư nhưng trước mặt Ninh Tầm vẫn luôn tém bớt cái nết lại. Nàng ta vội nói: "Sư tỷ, ta không cố ý đâu, do thanh kiếm này tính chạy trốn..."

Nét mặt Ninh Tầm càng thêm nghiêm túc, "Thế cũng không nên dùng linh lưới trói kiếm của đồng môn."

"Nhưng cậu ta tính cuỗm linh lưới của ta chạy mà..." Lâm Diệu Toàn vừa khẽ lẩm bẩm vừa nhanh chóng thu linh lưới lại.

Ninh Tầm chắp tay nói với Yên Cửu, "Xin lỗi đệ, Lâm sư muội hơi nóng tính, đã làm phiền đệ rồi."

Đoạn, nàng ta móc một cái túi trên người ra đưa sang, "Đây là quà tạ lỗi."

Yên Cửu nhận cái túi, chợt nhanh trí khẩy tua kiếm hồng nhạt gắn trên thân Trường Ly nói, "Tua kiếm mà Lâm sư tỷ thích..."



Ninh Tầm nhìn cái tua kiếm chỉ có đám nữ tu trẻ mới thích với ánh mắt cực kỳ khó tả, khẽ nói: "Đệ cứ giữ đi, ta sẽ tìm tua kiếm mới cho Lâm sư muội."

Khóe môi Yên Cửu cứng đờ. Chàng cứ ngỡ có thể tống khứ cái tua kiếm này rồi chứ, ai dè nó vẫn chết dí trong tay mình.

Lâm Diệu Toàn vẫn thấy hơi bất mãn, kéo cổ tay áo Ninh Tầm gọi: "Ninh sư tỷ."

Ninh Tầm lườm một cái khiến nàng ta không dám ho he gì nữa.

Đến khi hai người họ đi khuất, Trường Ly mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Yên Cửu thì nhìn về hướng Ninh Tầm đi mà ngẫm nghĩ: Nhát kiếm vừa rồi của nàng ta quả không tầm thường.

Tuy tu vi còn hạn chế nên không phát huy triệt để sức mạnh của chiêu thức nhưng kiếm ý lạnh thấu xương đã bắt đầu hình thành.

Thấy Yên Cửu ngẩn người, tim Trường Ly đánh thịch một cái.

Đừng nói là thằng nhóc này mê nữ chính rồi nha?

Trường Ly chỉ muốn gõ một kiếm lên trán chàng để chàng tỉnh ngộ.

Một nam phụ không rõ tên trong truyện nữ chính vượt khó thăng cấp làm sao có kết cục tốt được, tám phần sẽ biến thành đá kê chân trên con đường thăng cấp của nữ chính chứ đừng nói là một người qua đường A như Yên Cửu, sơ sẩy xíu là thành con tốt thí mạng như chơi.

Trường Ly thầm dặn lòng mai mốt phải canh chừng Yên Cửu thật kỹ mới được, quyết không thể để chàng có cơ hội sáp lại gần nữ chính!

Yên Cửu không nhìn nữa, dẫn thanh linh kiếm đang lo lắng đến nẫu hết ruột gan về đệ tử xá.

Chàng mở cái túi Ninh Tầm đưa ra xem, chợt câm nín khi thấy bên trong là một đống tua kiếm toàn mấy màu sặc sỡ mà bọn con gái thích.

Yên Cửu đang định cất đống tua kiếm vào túi thì bị Trường Ly tinh mắt cản lại.

Nhìn đống tua kiếm đẹp hết chỗ chê, Trường Ly thấy người ngợm nhộn nhạo không thôi.

Cái nào cũng đẹp cả, hay là hôm nay nàng đeo cái hồng anh đào, mai đeo cái xanh mint, mốt đeo cái tím khoai môn...

Trường Ly bỗng vướng vào nỗi phiền não của bậc đế vương có hậu cung ba nghìn mỹ nữ.

Nàng đang rối rắm chọn lựa thì chất giọng âm u của Yên Cửu chợt vang lên bên tai, "Đừng nói là ngươi muốn đeo hết đống tua kiếm đó lên người nhé?"

Bóng đèn trên đầu Trường Ly bỗng sáng trưng.

Ý hay!

Con nít mới chọn, người lớn lấy hết!

Trường Ly đang tính phi ngay tới chỗ chiếc tua kiếm gần nhất thì bị nắm đuôi kiếm.

Giọng Yên Cửu xen lẫn tiếng nghiến răng kèn kẹt, âm cuối nghe vừa chói vừa dài, "Ngươi tính làm thế thật à?"

Trường Ly bối rối ngoái lại nhìn chàng một cái. Ủa chính chàng đề nghị thế mà? Sao giờ lại giở quẻ vậy?

Cảm nhận thanh linh kiếm trong tay cứ một lòng đòi xông tới chỗ tua kiếm, Yên Cửu khẽ đe: "Nếu ngươi dám đeo đống tua kiếm này đi khoe khoang khắp nơi, ta sẽ mang ngươi sang đỉnh Chu Minh đúc lại đấy!"

Trường Ly sững người.



Thằng cha này trông thư sinh nhã nhặn mà sao lại chơi trò uy hiếp kiếm vậy?

Thừa lúc Trường Ly ngơ ngác, Yên Cửu lẹ làng gom đống tua kiếm lại rồi nhét vào túi.

Chàng nhìn khắp phòng, thấy chẳng có chỗ nào an toàn bèn cẩn thận đeo cái túi bên hông, tính canh lúc Trường Ly không chú ý để vứt đi.

Trường Ly trơ mắt nhìn tua kiếm đã tới tay còn vuột mất, hầm hừ vung vẩy cái tua kiếm ngọc bích hồng nhạt trên người, bay về giá kiếm giận dỗi.

Nàng lăn qua lộn lại trên giá kiếm rộng rãi mà nghĩ ngợi vẩn vơ.

Cái gã Yên Cửu này đúng là đồ keo kiệt, tua kiếm đẹp thế mà không nỡ cho mình đeo. Nàng đúng là bị mù mới để mắt đến chàng, làm gì có linh kiếm nào thích đi theo một Kiếm tu vắt cổ chày ra nước chứ!

Chẳng lẽ Yên Cửu quý đống tua kiếm Ninh Tầm cho quá nên mới không nỡ cho nàng đeo à?

Thậm chí chàng còn xem cái túi bình thường của Ninh Tầm như báu vật mà đeo khư khư bên hông nữa!

Nghĩ tới đó, Trường Ly sợ run cả người, không rảnh hờn dỗi gì nữa, vội xoay người qua nhìn Yên Cửu, đúng lúc chàng cũng đang nhìn sang đây.

Sau đó Yên Cửu vội giả bộ không có chuyện gì dời mắt đi ngay.

Toi rồi, đừng nói thanh linh kiếm ma lanh này đã phát giác chuyện mình đang nghĩ cách gỡ cái tua kiếm hồng nhạt kia xuống nha?

Yên Cửu ngồi bên này chột dạ, Trường Ly nằm bên kia thấy lạnh hết người.

Thôi vĩnh biệt cụ, chàng còn chẳng dám nhìn mình.

Chàng đang chột dạ.

Chắc chắn chàng đã phải lòng bà la sát Ninh Tầm rồi!