Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 57




Yên Cửu thoáng híp mắt lại, vừa rồi hình như chàng liếc thấy một đôi tai dài xẹt ngang.

Chàng khều củ khoai còn lại ra khỏi đống lửa, “Không sao, nàng ăn củ này đi.”

Trường Ly tức tối cầm lấy củ khoai, “Chẳng biết tên trộm kia chui đâu ra mà dám cướp khoai của ta, ta mà bắt được hắn thì...”

Trường Ly lại bắt đầu lột vỏ khoai, nhưng nàng chưa kịp cắn miếng nào thì cái bóng trắng kia lại xuất hiện.

Lúc này, Trường Ly cảm nhận rõ ràng có một bộ lông mềm mại quét qua tay mình, vừa nhẹ vừa nhanh.

Nàng nhảy dựng khỏi tấm đệm cói, chỉ vào hướng cái bóng trắng biến mất mà quát: “Mi giỏi lắm tên trộm khoai kia, sao mi có gan trộm đồ mà lại không có gan ló mặt ra hả!”

Trong miếu yên ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng Trường Ly văng vẳng khắp nơi.

Yên Cửu phán chắc nịch: “Nó là thỏ.”

Chàng ngửi thấy mùi yêu khí thoang thoảng trộn lẫn mùi thảo dược mát lạnh.

Trường Ly lập tức trợn tròn mắt, xót xa nói: “Hắn là thỏ yêu được người ta cúng bái, chẳng biết giàu hơn ta bao nhiêu lần, sao lại cướp khoai của ta chứ?”

Hai củ khoai to tròn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt mà nàng lại không được ăn lấy một miếng!

Trường Ly tức giận đạp bàn thờ một cái khiến mâm cà rốt bày trên đó lắc lư.

Trường Ly càng tức hơn, “Thỏ mà sao không ăn cà rốt lại ăn khoai lang làm gì, không sợ nghẹn chết cái miệng ba cánh của hắn sao.”



Yên Cửu nhìn Trường Ly tức xù tóc thì cố khống chế bàn tay rục rịch muốn xoa đầu nàng của mình, dỗ dành: “Đừng tức giận, khi nào bọn mình ra ngoài thì nàng muốn ăn bao nhiêu khoai lang cũng được mà.”

Trường Ly hừ khẩy mấy tiếng, bẻ tay khiến xương ngón tay kêu rôm rốp.

“Đợi đến hội đèn lồng ngày mai ta phải thăm dò hang ổ tên thỏ yêu kia thật kỹ mới được, hắn ăn gì của ta, ta bắt hắn phải nhổ ra hết!”

Một đêm thoắt cái đã qua.

Khi trời hửng sáng, ngoài miếu dần náo nhiệt lên.

Trường Ly dựa sát vào cửa, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

“Có người đang chuyển đồ.”

“Bọn họ đang dựng đài.”

“Bắt đầu kéo đèn lồng ra rồi.”

Yên Cửu nhìn Trường Ly bám chặt vào cửa không chút rụt rè y như con thằn lằn thì lặng lẽ thở dài một hơi.

Lúc làm kiếm không đàng hoàng thì chớ, đến khi biến thành người cái nết xấu vẫn không đổi.

Bên ngoài huyên náo suốt một ngày, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới có người tới trước miếu.

Đầu tiên là tiếng chìa và ổ khóa kim loại cọ vào nhau, sau đó là tiếng vặn chìa.

“Lạch cạch.”

Cửa mở.

Quảng trường trước miếu chong đèn sáng trưng, hai chiếc đèn lồng cao tầm một người cường tráng đặt ở chính giữa, dùng tre làm khung, dùng lụa làm chụp, chân đèn điểm xuyết những viên ngọc trai siêu to và tua lụa màu sắc rực rỡ khiến chúng sáng lấp lánh trong đêm.

Vô số người dân vui sướng đổ xô đến trước đèn lồng, mặt ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.

Trường Ly và Yên Cửu bị hai bà vú già dìu tới trước đèn lồng, dùng thái độ không cho phép từ chối mời bước vào trong.

Không gian trong đèn không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ chỗ cho một cô gái mảnh khảnh ngồi vừa.

Bị chụp đèn được bọc bằng lụa trắng che mất tầm nhìn, Trường Ly chỉ trông thấy những bóng người mờ ảo lướt qua nhờ ánh nến sáng rực.

Bên ngoài vọng tới một giọng nam the thé: “Một lạy ánh trăng thanh, mong một đời yên lành. Hai lạy tiên cung trăng, mong vạn nhà an khang. Ba lạy thỏ cung trăng, mong vạn sự như ý.”

Trường Ly nhìn biển người ngoài lồng đèn lạy ba lạy vô cùng thành kính, chuyển chân trụ từ trái sang phải.

Nàng không kìm được mà chửi thầm: Quy trình bái lạy thỏ chẳng khác gì vải bó chân của mấy bà già, vừa thối vừa dài.

Mãi mới kết thúc quy trình và đến lúc thắp đèn lồng.

Trường Ly thấy chậu than bên dưới đèn lồng bị đốt lửa, rồi cái đèn lồng siêu to này từ từ bay lên trời.

Khi đèn lồng bay đến độ cao một tầng nhà, rốt cuộc Trường Ly cũng nhận ra chỗ bất ổn.

Nàng vừa nheo mắt nhìn xuống dưới là thấy hoa mặt chóng mày ngay.

Trường Ly run rẩy vịn vào khung tre của chiếc đèn lồng, hai chân bắt đầu nhũn ra.

Nàng suýt quên mất chuyện mình sợ độ cao!

Gió đêm trên trời dần to hơn khiến biên độ chòng chành của chiếc đèn lồng càng lúc càng lớn.

Trường Ly cảm thấy đèn lồng làm bằng lụa quá mong manh, chỉ cần bất cẩn một chút là đèn rách trên trời ngay, thế thì nàng cũng ngã nát bét mà toi mạng theo.

Trường Ly lẩy bẩy nói: “Yên Tiểu Cửu, đừng nói là bọn mình lên cung trăng thật nhé.”

Yên Cửu nhạy bén phát hiện ra gì đó qua giọng nói của nàng, “Vịn chắc lồng đèn, nhắm mắt lại.”

Trường Ly bèn nhắm tịt mắt vào.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy như có lực kéo chiếc lồng đèn của nàng lại gần.

Hai chiếc lồng đèn khẽ dựa sát nhau trên không trung.

Một sợi linh khí quen thuộc quấn quanh eo nàng, giọng Yên Cửu gần trong gang tấc.

“Đừng sợ, ta giữ chặt nàng rồi.”

Trường Ly giữ rịt sợi linh khí trong suốt quấn quanh eo mình, khẽ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh có chắc là đã trói chặt chưa đấy?”

Giọng Yên Cửu thấp thoáng niềm vui, “Không chặt thêm nữa được đâu.”

Rốt cuộc Trường Ly cũng thấy tim mình dịu xuống.

Nàng nhắm mắt oán trách: “Mắc gì phải thả đèn lồng lên trời chứ. Tên thỏ yêu này kỳ cục thật, cứ làm yêu đàng hoàng không tốt sao? Hắn tưởng mình là thỏ tiên trên cung trăng thật chắc?”

Còn chưa dứt lời, một cơn gió quỷ quái bỗng nổi lên lùa hai chiếc đèn lồng khổng lồ bay về phía mây mù.

Trường Ly nốc đầy một miệng gió, kêu la ú ớ vài câu không rõ nghĩa.

Chưa bay được bao lâu, cảnh vật xung quanh họ đột nhiên thay đổi, chiếc đèn chở Trường Ly và Yên Cửu đáp xuống một cửa hang rộng rãi.

Chân vừa chạm đất là lá gan Trường Ly phình to hẳn.

Nàng khom người chui ra khỏi chiếc đèn, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đây là đâu thế?”

Yên Cửu ra khỏi đèn lồng, thử hít hà, chàng ngửi thấy mùi yêu khí thoang thoảng bay từ sâu trong hang ra lẫn với mùi thảo dược nồng nặc, và một mùi thơm lạ lùng nào đó.

Trường Ly không ngửi thấy yêu khí, nhưng nàng ngửi thấy mùi thơm lạ lùng kia.

Nàng bất giác hít sâu một hơi, “Thơm quá, mùi gì thế nhỉ?”

Cùng lúc đó, bụng nàng sôi hai tiếng, thu hút sự chú ý của Yên Cửu.

Trường Ly xoa bụng, “Nếu còn hai củ khoai kia...”

Lúc này, hai tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ lại gần.

Trường Ly lập tức im miệng.

Yên Cửu khụt khịt mũi, không phải yêu, hình như là người?

Mấy giây sau, có hai cô gái mặc váy bố đi tới trước mặt họ, ôn tồn hỏi: “Hai muội đến từ hội đèn lồng năm nay à?”

Trường Ly thấy trên đầu họ không có tai thỏ.

Nàng lại cố ý liếc ra sau lưng họ để xem họ có đuôi không.

Hình như cách nàng dè dặt quan sát đã chọc cười một trong hai cô gái.

“Đừng nhìn nữa, bọn ta đều là người cả, mấy năm trước bọn ta bị hiến cho thỏ tiên đại nhân...”

Trường Ly tròn mắt ngạc nhiên, “Thỏ... thỏ tiên, hắn không ăn thịt người sao?”

Cô kia càng cười dữ hơn, “Sao thỏ tiên đại nhân lại ăn thịt người chứ?”

Nhắc tới thỏ tiên, mặt cô ta trông dịu dàng hẳn.

“Hai muội cứ yên tâm, thỏ tiên đại nhân tốt lắm.”

Khi họ nói chuyện, mùi thơm bay từ trong hang ra càng đậm hơn.

Trường Ly hít hà, mơ hồ nhận ra mùi thịt.

Mắt nàng lóe lên tia cảnh giác, “Bên trong đang nấu gì thế?”

Cô gái có vẻ sực nhớ ra, “Muội hỏi mùi này hả? Chắc là Trần đại ca đang kho thịt đấy.”

Trường Ly thấy gai hết cả người, “Thịt... thịt gì?”

Cô kia cười, “Bọn muội cứ vào nhìn là khắc biết, đừng đứng mãi ngoài cửa thế.”

Trường Ly bất an theo vào, nàng làm mặt quỷ với Yên Cửu.

Yên Cửu dùng khẩu hình an ủi nàng...

Bọn họ là người.

Sau khi Yên Tiểu Cửu xác nhận, Trường Ly mới dám thả lỏng một xíu.

Bốn người tà tà đi vào hang, càng vào sâu thì mùi thơm càng nồng.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc nồi đồng to oạch xuất hiện trước mặt họ.

Một gã đàn ông mặc áo chẽn đang cầm cái muôi dài khuấy liên tục. Ớt, hoa hồi và hạt tiêu nổi lềnh phềnh trong nồi.

Do hắn khuấy, nồi thịt bốc khói nghi ngút, khiến mùi thơm ngào ngạt bay khắp bốn phương tám hướng.

Cô gái đi trước khẽ chào hỏi gã đàn ông áo chẽn, “Trần đại ca, nồi này phải kho thêm bao lâu nữa?”

Trần đại ca ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vì nóng lên, dùng miếng vải bố trắng khoác trên vai lau mồ hôi túa ra trán.

“Không lâu lắm đâu, mình nồi này là đủ ba bốn chục hũ rồi, nấu một lần nhiều quá sẽ không ngon.”

Trường Ly nhìn cái nồi bốc khói hầm hập một cách hoảng hốt.

Ba bốn mươi hũ gì?

Không ngon gì?

Cô kia cười nói: “Thế đủ cho thỏ tiên đại nhân ăn vài hôm rồi.”

Trần đại ca thoáng nhíu mày, “Hình như hôm nay thỏ tiên đại nhân bị chán ăn. Sáng nay ta đưa tới một hộp đồ ăn mà ngài ấy bỏ lại hẳn một đĩa.”

Cô gái nghe vậy thì mặt cũng lộ vẻ lo lắng.

“Sao lại thế? Trước kia thỏ tiên đại nhân đều ăn sạch bách, chẳng chừa mẩu xương nào mà, sao lần này lại dư cả một đĩa?”

Con ngươi Trường Ly run lên.

Chẳng chừa mẩu xương nào luôn hả?

Dạ dày con thỏ này làm bằng sắt à?

Trần đại ca nghiêm túc gật đầu, hắn nhìn cái muôi trong tay, thắc mắc: “Chẳng lẽ ta đã lụt nghề nên đại nhân không thích nữa?”

Cô gái vội lắc đầu, “Nếu tay nghề Trần đại ca không được là còn ai được nữa.”

Rồi cô ta ghé sát vào nồi ngửi thử, “Mùi vị vẫn thơm ngon y như cũ mà, chắc chắn là có nguyên nhân khác khiến đại nhân thấy chán ăn.”

Bấy giờ Trần đại ca mới thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Lữ cô nương, chuyện này đành nhờ cô vậy. Sức khỏe của đại nhân là quan trọng nhất, không thể để xảy ra vấn đề gì trong khâu ẩm thực được.”

Tiểu Lữ cô nương nghiêm túc đồng ý rồi dẫn Trường Ly và Yên Cửu đi tiếp vào trong.

Cô ta báo cho họ biết: “Hôm nay đại nhân bị chán ăn nên chắc tâm trạng không tốt lắm, hai muội chú ý chút nhé.”

Trường Ly giật giật môi, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: “Tiểu Lữ cô nương, rốt cuộc bọn mình ở đây làm gì thế?”

Tiểu Lữ khựng bước.

Cô ta chỉ vào vô số ổ thỏ lông trắng xung quanh nói: “Nhiệm vụ của bọn mình là chăm sóc tốt đám thỏ này.”

Trường Ly bị cơ man thỏ trước mặt dọa hoảng hồn, “Đám thỏ này đều là đệ tử và đệ tôn của thỏ tiên à?”

Tiểu Lữ cô nương cười chảy cả nước mắt, “Muội nói chuyện thú vị ghê, đám thỏ này chẳng có quan hệ gì với thỏ tiên đại nhân hết, đại nhân chỉ nuôi chúng lấy thịt thôi.”

Trường Ly ngu người, “Lấy, lấy thịt á?”

Tiểu Lữ cô nương gục gặc đầu, “Tất nhiên rồi, đại nhân thích ăn đầu thỏ kho và đùi thỏ kho do Trần đại ca làm nhất đấy, ban nãy trong nồi đang nấu món đó.”

Trường Ly vô thức lẩm bẩm: “Họ Trần? Là tiệm đồ kho Trần thị sao?”

Tiểu Lữ cô nương vỗ tay: “Chứ sao nữa, Trần đại ca chính là người kế nghiệp tiệm đồ kho Trần thị đấy.”

Trường Ly lẩm bẩm: “Hóa ra những gì tiệm trà và cuốn truyện nói đều là giả, thỏ tiên không giải cứu đám thỏ vô tội mà nuôi nhốt bọn chúng. Trần thị cũng không biệt tăm biệt tích mà trở thành đầu bếp của thỏ tiên.”

Tiểu Lữ cô nương lắc đầu, “Người dân trong trấn thích bịa chuyện tào lao ấy mà, bọn họ còn nói thỏ tiên đại nhân thích ăn cà rốt nữa cơ, đúng là quen thói xà lơ, thứ đại nhân ghét ăn nhất là cà rốt!”

Trường Ly:...

Nàng cảm thấy thế giới quan của mình vừa bị đảo lộn.

Thỏ tiên không thích ăn cà rốt, hắn thích ăn thịt thỏ.