Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 43




Ra khỏi quán trọ, Trường Ly bay trước dẫn đường, mang Yên Cửu và Dư sư huynh tới nơi ẩn náu của lão đạo sĩ.

Nhìn Trường Ly luồn lách khắp ngõ nhỏ, Yên Cửu đột nhiên thấy vui như nhà có kiếm khôn lớn.

Chàng cảm thấy việc Thái Diễn chân nhân bảo họ xuống núi rèn luyện lần này thật quá đúng đắn. Mới có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà cô nhóc kiếm linh nhà chàng đã học được cách lẻn vào đồn địch tìm hiểu tin tức tình báo rồi.

Dư sư huynh vô cùng thận trọng, đây là lần đầu tiên hắn đấu với con người kể từ khi xuống núi, cảm giác khác hẳn lúc giết yêu thú hay đánh võ giao lưu ngày xưa.

“Chẳng biết tu vi của lão đạo sĩ kia thế nào?”

Yên Cửu nghe vậy thì nói: “Nếu bắt Miêu Nương mà lão ta còn phải dùng bùa ngũ hành bố trí trận pháp thì chắc không giỏi đánh sáp lá cà đâu.”

Dư sư huynh tức khắc thả lỏng một chút, thứ Kiếm tu bọn họ không ngán nhất là đánh sáp lá cà, nếu dùng sở trường của mình đánh sở đoản của kẻ địch ắt phần thắng không nhỏ.

Bọn họ đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đến nơi ẩn náu của lão đạo sĩ.

Trường Ly nói đầy kinh nghiệm: “Nhà bên không có ai, bọn mình có thể trèo vào từ đó, đánh cho lão ta trở tay không kịp.”

Yên Cửu thuần thục vén áo lên, trèo tường vào.

Nhờ kinh nghiệm lẻn vào phủ họ Vương đêm hôm trước nên động tác của Dư sư huynh cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.

Hai người hai kiếm đứng trong sân, nhìn cái lỗ nhỏ Trường Ly chui qua mà nín thinh cả bọn.

Trường Ly ngượng ngùng nói với Yên Cửu: “Suýt thì quên, cái lỗ này chỉ đủ cho ta với Kiếm huynh chui qua chứ huynh với Dư sư huynh thì chịu.”

Yên Cửu im lặng quay đầu lại nhìn Dư sư huynh, “Sư huynh, phiền huynh cạy một lỗ đủ cho một người chui qua nhé.”

Kiếm huynh từng cạy gạch lại một lần nữa gánh vác trách nhiệm đào lỗ trên tường.

Dư sư huynh rút kiếm ra khỏi vỏ, nhanh nhảu vẽ một lỗ trên tường cao tầm nửa người.

Yên Cửu dùng linh khí đẩy khẽ một cái là đã dịch được khối tường kia đi.

Bọn họ khom lưng đi vào căn nhà kia.

Trường Ly chỉ vào cửa sổ gần đó nhất, “Ta vào từ nơi đó.”

Yên Cửu liếc nhìn cửa chính căn nhà, nói với Dư sư huynh: “Sư huynh, huynh ra cửa chính canh đi, còn ta leo cửa sổ vào, thế sẽ bịt kín hết đường lui của lão đạo sĩ kia.”

Dư sư huynh gật đầu đồng ý, mang Kiếm huynh tới chỗ cửa chính.

Yên Cửu ngưng tụ linh lực thành một cái móc, dùng nó mở cửa sổ ra rồi rón rén trèo vào.

Trường Ly theo sau chàng, không kìm được mà khẽ cảm thán: Yên Tiểu Cửu chẳng những giỏi trèo tường mà leo cửa sổ cũng cừ nốt.

Bọn họ rảo bước đi dọc căn nhà, tới căn phòng lão đạo sĩ và Liên Nương từng trò chuyện.

Đến cửa, Yên Cửu liếc nhìn lá bùa bảo vệ dán trên cửa.

Mắt chàng tối lại.

Không ngờ lão đạo sĩ này lại cẩn thận thế.

Trường Ly nhìn cánh cửa trước mặt, sốt ruột muốn thử sức.

“Yên Tiểu Cửu, huynh có cần ta đốt trụi nó không?”

Yên Cửu bước sang một bên để nhường chỗ cho Trường Ly tiến lên.

Vừa hay có thể để cô nhóc kiếm linh lấy lão đạo sĩ này ra luyện tập.

Trường Ly nín thở tập trung tinh thần vận động linh lực trong thân kiếm rồi phun quả cầu lửa lên lá bùa vàng dán trên cánh cửa một cách chuẩn xác.

Ngay lúc bùa cháy, một tiếng quát chói tai vọng từ trong phòng ra, “Đứa nào láo lếu vậy!”

Khi lá bùa trên cửa cháy sạch, Yên Cửu dùng một chân đá văng cửa phòng thì thấy lão đạo sĩ đang tức hộc máu.

Chàng nhoẻn môi cười, “Sùng Nghĩa tán nhân, cuối cùng cũng gặp mặt.”

Sùng Nghĩa Tán Nhân híp mắt lại, thoáng quan sát Yên Cửu.

“Mày chính là thằng ranh con tới trấn Hồng Sơn điều tra à? Thật là to gan!”

Yên Cửu chẳng đếm xỉa gì lão ta. Chàng ngó quanh đồ đạc bày biện trong phòng mà không thấy mấy món đồ bị mất ở đây.

“Gan ta làm gì mà to bằng gan ông, ông dám cấu kết với Vương lão gia gây chuyện khiến trấn Hồng Sơn không được bình yên cơ mà. Ông có rắp tâm gì hả?”

Sùng Nghĩa tán nhân cười khẩy một tiếng, móc một chiếc la bàn nhỏ ra. Chiếc la bàn quay vòng vòng trên không trông rất bất thường.

“Tao vốn muốn tha cho mày nhưng không ngờ mày lại đâm đầu vào chỗ chết, tự dẫn xác tới đây.”

Nhìn ánh sáng đỏ lập lòe toả ra từ chiếc la bàn, không hiểu sao Trường Ly thấy rất chán ghét.

Cảm xúc khó nói ấy thôi thúc nàng phun luôn một luồng lửa đỏ thẫm vào chiếc la bàn kia.

Yên Cửu ngạc nhiên liếc nhìn Trường Ly.

Nhưng nếu kiếm của chàng đã ra tay thì chàng đành phải tấn công vậy.

Sùng Nghĩa tán nhân không rõ nguồn cơn nên cứ đinh ninh Yên Cửu vừa điều khiển linh kiếm làm thế. Lão ta lại cười khẩy, xông tới chỗ Yên Cửu.

Trường Ly phát huy pháp thuật hệ Hỏa mà nàng đã miệt mài luyện tập ngày đêm một cách nhuần nhuyễn chưa từng có.

Nàng dùng tường lửa bao vây chiếc la bàn của Sùng Nghĩa tán nhân rồi phun cầu lửa nướng nó hết lần này đến lần khác.

Bị ngọn lửa thiêu đốt, chiếc la bàn bên trong khóc la thảm thiết.

Yên Cửu đang đánh nhau với Sùng Nghĩa tán nhân, nghe tiếng nhìn sang thì tái mặt.

“Ông dám dùng hồn sống luyện la bàn à?”

Sùng Nghĩa tán nhân vứt một lá bùa trói buộc về phía Yên Cửu nhưng chàng lanh lẹ tránh được.

Lão ta nhếch môi cười: “Hồn tao bắt toàn là hồn yêu chứ có phải hồn người đâu, mày là tu sĩ Nhân tộc thì quản chi cho lắm?”

Mắt Yên Cửu tối lại, “Nhân tộc là sinh linh, chẳng lẽ Yêu tộc không phải chắc?”

Sùng Nghĩa tán nhân ngạc nhiên nhìn chàng, “Đây là lần đầu tiên tao thấy tu sĩ Nhân tộc nói đỡ cho Yêu tộc đấy, chả trách mày lại đứng về phía Miêu Nương.”

Yên Cửu vốn đang đánh nhau rất thong dong với Sùng Nghĩa tán nhân bỗng mạnh bạo lên.

Tiếng đánh nhau trong phòng vọng ra ngoài, Dư sư huynh vọt vào gia nhập cuộc chiến.

“Sư đệ, ta tới giúp đệ đây.”

Chiếc la bàn Sùng Nghĩa tán nhân dùng thuận tay nhất đã bị Trường Ly bao vây, bản thân lão ta lại bị Yên Cửu và Dư sư huynh vây công từ hai phía nên phải chật vật chống đỡ.

Lão ta khẽ cắn môi, không ngờ trình độ của tu sĩ lần này lại cao hơn lần trước nhiều thế.

Thấy mình sắp rơi xuống thế yếu, Sùng Nghĩa tán nhân không kìm được mở miệng hỏi: “Sao tu sĩ chính phái như bọn mày không chịu nói lý lẽ mà lại ỷ đông hiếp yếu thế hả?”

Yên Cửu nghiêm mặt giáng cho lão ta thêm một đòn, “Đối phó với loại người như ông thì cần gì nói lý.”

Dư sư huynh không nói năng gì, chỉ bổ kiếm tới chỗ Sùng Nghĩa tán nhân.

Phẩm chất tốt đẹp của Kiếm tu là: Nói ít đánh nhiều.

Bên kia, hồn phách của chiếc la bàn từ từ biến thành màu đen vì bị Trường Ly dùng lửa thiêu.

Quả cầu lửa nào Trường Ly phun ra cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Nàng hít sâu một hơi, dùng toàn bộ linh lực còn sót lại ngưng tụ thành một ngọn lửa trắng giáng thẳng vào chiếc la bàn.

Có vẻ như chiếc la bàn nhận ra sức mạnh của ngọn lửa, nó bất giác lùi về sau trốn nhưng bị bức tường lửa ngăn lại.

Ngay khi ngọn lửa trắng chạm vào la bàn, nó vặn vẹo rồi rên lên một tiếng, lắc lư hai cái trên không rồi rơi cạch xuống đất.

Pháp bảo liên kết với thần hồn bị phá hoại khiến Sùng Nghĩa tán nhân bất giác run lên một cái, khóe môi rỉ ra vệt máu ngoằn ngoèo.

Yên Cửu và Dư sư huynh lập tức chớp lấy thời cơ, đồng loạt dùng phép thuật và kiếm tấn công Sùng Nghĩa tán nhân.

Người Sùng Nghĩa tán nhân dại ra, lảo đảo lùi về sau hai bước, dựa vào bức tường đằng sau nôn ra một búng máu.

Yên Cửu bước đến chỗ lão ta, nghiêm giọng hỏi: “Những món đồ ngũ hành ông đánh cắp của người dân trong trấn đang ở đâu?”

Sùng Nghĩa tán nhân chật vật thở hổn hển, liếc về phía chàng hỏi: “Mắc mớ gì tao phải nói cho mày?”

Yên Cửu lạnh lùng nói: “Nếu ông chịu nói thật thì ta sẽ để ông toàn thây.”

Sùng Nghĩa tán nhân bật cười mấy tiếng, “Thua thì thua, chứ mày đừng hòng moi được tin gì từ tao!”

Thấy lão đạo sĩ cứng đầu cứng cổ, trong đầu Yên Cửu bỗng hiện ra đủ cách lấy cung.

Chàng lặng lẽ liếc nhìn Dư sư huynh bên cạnh, nhưng Dư sư huynh đang ở đây nên dùng không tiện lắm.

Trường Ly thở hồng hộc bay qua nói, “Yên Tiểu Cửu, đợi ta nghỉ lấy sức xong sẽ đốt lão ta mấy lượt, ta không tin là lão không khai!”

Yên Cửu vuốt kiếm trấn an, “Không gấp, bọn mình cứ từ từ thôi.”

Chàng chưa nói hết câu, mặt Sùng Nghĩa tán nhân bỗng méo xệch đi. Lão ta móc một lá bùa vàng trong người ra, nhìn nó đầy ngỡ ngàng.

Lá bùa vàng này bỗng hóa thành tro trước mặt bọn họ rồi rơi rào rạt xuống đất.

Sùng Nghĩa tán nhân lẩy bẩy than, “Sao có thể...”

Mắt Yên Cửu chợt sắc bén hẳn, chàng túm lấy cổ áo lão ta hỏi, “Đây là bùa gì hả?”

Mắt Sùng Nghĩa tán nhân dại ra, khẽ lẩm bẩm: “Đây là bùa hộ mệnh của Vương lão gia, người còn bùa còn, người mất bùa nát...”

Trường Ly giật nảy mình, Vương lão gia chết rồi à?

Sao lại thế được?

Vụ án trấn Hồng Sơn sắp đi đến hồi kết, chỉ cần tìm ra năm món đồ bị mất nữa là xong.

Sao tự dưng Vương lão gia lại qua đời?

Có vẻ như lá bùa nát đã câu mất hồn Sùng Nghĩa tán nhân, mắt lão ta từ từ cụp xuống, trông như kẻ mất hồn.

Yên Cửu cau mày, xách cổ lão ta lắc mạnh, “Khoan đã, ông đừng chết vội, mau nói rõ xem chuyện của Vương lão gia là sao hả?”

Mắt Sùng Nghĩa tán nhân run lên mấy cái, dừng trên mặt Yên Cửu, nhếch môi lên.

“Không ngờ tao trêu nhạn mãi lại có ngày bị nhạn mổ mắt.”

Lão ta nở nụ cười quái gở với Yên Cửu.

“Tao đã sai, mà mày cũng sai rồi.”

Dứt lời, đầu Sùng Nghĩa tán nhân ngoẹo sang một bên, hoàn toàn tắt thở.

Yên Cửu nhíu chặt mày, từ từ buông tay ra, để xác Sùng Nghĩa tán nhân trượt xuống vách tường, ngã sang một bên.

“Câu lão ta mới nói có ý gì?”

Dư sư huynh hoang mang gãi ót, “Liệu có phải lão cố ý nói khùng nói điên để hù bọn mình không?”

Yên Cửu trầm tư: “Vẻ mặt lão ta lúc phát hiện lá bùa hộ mệnh vỡ nát không giống đang giả bộ.”

Chàng quay sang nhìn Dư sư huynh, “Dư sư huynh, hôm nay lúc huynh theo dõi Vương lão gia có thấy ông ta có biểu hiện gì khác thường không?”

Dư sư huynh bất giác gãi ót mạnh hơn, “Xe ngựa của ông ta chạy lòng vòng quanh trấn vài vòng rồi về phủ, không nán lại chỗ nào lạ dọc đường hết.”

Trường Ly quả quyết: “Bọn mình cứ tới phủ họ Vương xem là khắc biết.”

Yên Cửu nhìn Dư sư huynh: “Sư huynh, chỗ này giao cho huynh, huynh thử lục soát xem mấy món đồ ngũ hành có bị Sùng Nghĩa tán nhân giấu ở đây không nhé, ta sẽ tới phủ họ Vương một chuyến để điều tra chân tướng.”

Dư sư huynh trịnh trọng đồng ý.

Trường Ly và Yên Cửu liên tục tăng tốc chạy tới phủ họ Vương, nhưng đến nơi mới phát hiện phủ đã đóng cửa từ chối tiếp khách.

Một người một kiếm bèn quen cửa quen nẻo mà leo tường vào, đi thẳng vào nhà chính của phủ.

Chưa vào đến nơi đã nghe tiếng nhốn nháo bên trong vọng ra.

Yên Cửu nghiêm mặt bước vào trong.

Thấy Yên Cửu thình lình xuất hiện, một gã sai vặt sợ tới độ nói lắp.

“Ngài, ngài vào đây bằng cách nào? Hôm nay phủ không tiếp khách.”

Lúc này, Liên Nương đi từ buồng trong ra.

Mặt cô ta tái nhợt, thấy Yên Cửu thì lí nhí hỏi: “Tiên sư đến vì lão gia à?”

Yên Cửu gật đầu, hỏi ngắn gọn: “Vương lão gia gặp chuyện rồi sao?”

Gã sai vặt bên cạnh chợt nhìn chàng như nhìn quỷ.

Lão gia mới gặp chuyện mà sao người ngoài đã biết rồi?

Thấy mặt gã như vậy, Trường Ly bỗng có linh cảm không lành.

Lão đạo sĩ kia không nói dối, Vương lão gia đã gặp chuyện thật.

Liên Nương cười khổ, “Mời tiên sư theo ta vào nhà.”

Một người một kiếm vừa vào buồng trong đã thấy Vương lão gia nằm co quắp dưới đất với khuôn mặt tái xanh.

Trường Ly bị nét mặt dữ tợn lúc chết của ông ta dọa khiếp vía, đành dời mắt quan sát đồ vật trong phòng.

Có một chiếc bình phong gỗ có khắc hoạ tiết hoa nở phú quý, một chậu trúc xanh um tươi tốt được chăm sóc kỹ lưỡng, một pho tượng Tỳ Hưu chạm trổ từ ngọc bích, một con Kim thiền bằng vàng rực rỡ, v.v…

Cả căn phòng như khắc to hai chữ: Sang chảnh!

Nhưng chủ nhà đã nằm lạnh ngắt dưới đất, tắt thở bỏ mạng.

Yên Cửu nhìn tử thi của Vương lão gia mà thấy hoang mang.

Trông ông ta không giống vừa chết bất đắc kỳ tử một cách bình thường mà giống như bị thứ gì đó cắn ngược.

Trường Ly sực nhớ tới câu Yên Cửu từng nói với Vương lão gia.

Nàng xoay phắt kiếm lại, nhìn Yên Cửu với vẻ khiếp sợ.

“Yên Tiểu Cửu, lúc đó huynh từng nói người lập trận pháp sẽ bị cắn ngược, không ngờ là thật à?”

“Ta cứ tưởng huynh chỉ lừa ông ta để dụ rắn ra khỏi hang thôi.”

Ấn đường Yên Cửu giật một cái, vội thanh minh: “Ta lừa ông ta thật mà, dù ông ta có tự tay dán bùa ngũ hành trong phòng Miêu Nương thì cũng không thể bị cắn ngược mà chết đâu.”

Nghe vậy, Trường Ly bỗng giật mình, “Miêu Nương!”

Yên Cửu cũng vỡ lẽ, “Con nhạn mà lão đạo sĩ kia nhắc đến là Miêu Nương à?”