Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 35




Sau khi chấp nhận lời đề nghị của Thái Diễn chân nhân, Yên Cửu quyết định sẽ cải tiến hương vị món cháo bích linh.

Trước khi chàng đi, Thái Diễn chân nhân còn nhấp nhổm hỏi một câu: “Mùi vị thay đổi thì có ảnh hưởng gì tới hiệu quả không?”

Nếu cải thiện mùi vị mà giảm bớt hiệu quả bảo dưỡng thì chẳng thà để kiếm chịu khổ chút còn hơn.

Dù sao mình cũng đâu phải ăn – Thái Diễn chân nhân đanh mặt tự nhủ.

Yên Cửu vội nói: “Ngài cứ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới hiệu quả đâu ạ.”

Yên Cửu mang Trường Ly về đệ tử xá.

Trường Ly vừa về đến phòng đã bay vèo tới chỗ giá kiếm, nằm đó thở phào nhẹ nhõm.

Ở ngoài tốt cỡ nào cũng không sướng bằng nằm nhà.

Bên kia, Yên Cửu bắt đầu nghiên cứu công thức nấu cháo bích linh.

Chàng nhín thời gian hỏi Trường Ly: “Nàng thích vị nào nhất?”

Nghĩ tới quả bích linh tươi xanh mơn mởn kia, Trường Ly bất giác tưởng tượng ra vị trà trái cây chua chua ngọt ngọt.

“Ta thích vị chua ngọt nhất.”

Yên Cửu nghiêm túc ghi nhớ khẩu vị của Trường Ly.

Chàng gửi bùa đưa tin cho Linh Thiện Đường đặt mua một bộ dụng cụ nấu nướng cùng trọn bộ gia vị.

Chắc chắn món cháo bích linh chàng nấu trong bí cảnh dở như vậy là do lúc đó không có đầy đủ gia vị cần thiết.

Có bộ dụng cụ và gia vị do Linh Thiện Đường cung cấp, chắc chắn lần này chàng có thể nấu được món cháo bích linh có đầy đủ sắc hương vị.

Tiểu đồng Linh Thiện Đường vừa giao đồ tới là Yên Cửu bắt đầu vào việc luôn.

Trường Ly nằm vẹo trên giá kiếm, nhìn mớ nồi chảo chén bát với chai lọ vại bình la liệt khắp phòng thì trong đầu bỗng hiện lên mấy chữ to đùng...

Học sinh dốt thường có nhiều văn phòng phẩm.

Yên Cửu không biết Trường Ly đang chửi thầm mình, chàng đang dốc trọn tinh thần cho sự nghiệp nấu ăn.

Thấy Yên Cửu tất bật như vậy, Trường Ly uể oải ngáp một cái.

Mệt vãi, thôi đánh một giấc đã.

Trường Ly choàng tỉnh vì mùa chua nồng nặc.

Nàng ho khù khụ hai tiếng, nhìn vào giữa đám khói mù mịt gào lên: “Yên Tiểu Cửu, huynh nấu cháy rồi à?”

Giọng nói rầu rĩ của Yên Cửu vọng từ trong đám khói ra, “Đâu có, chẳng qua ta nấu chua một tẹo thôi.”

Trường Ly vội nhổm dậy, vọt ra cạnh cửa, ngoắc đuôi kiếm vào cửa mở ra cho thoáng khí.

Gió lạnh mang không khí mới mẻ ùa vào, át đi mùi chua lởn vởn bên mũi nàng.

Trường Ly: Yên Tiểu Cửu nấu thế mà bảo là chua một tẹo á, rõ ràng là chua kịch trần một trăm triệu tẹo thì có.

Yên Cửu bắc cái nồi xuống, mang ra cửa, rồi ngồi xổm trên ngạch cửa nghĩ trăm lần vẫn không ra.

“Chẳng qua ta chỉ thay đổi công thức một tẹo thôi mà sao lại thành ra thế chứ?”

Trường Ly nhìn cái nồi đang tỏa mùi kinh dị kia với cặp mắt kính sợ.

“Huynh từng nghe chuyện về con bướm trong rừng mưa nhiệt đới Nam Mỹ chưa?”

Mặt Yên Cửu nghệt ra: “Đó là gì thế?”

Trường Ly: “Nó cũng giống huynh đấy, chỉ đập cánh một cái là tạo ra lốc xoáy ở nước khác luôn.”

Yên Cửu nghe hiểu, “Con bướm vô tội mà.”

Trường Ly nhìn quả bích linh nát bét trong nồi, “Quả bích linh cũng vô tội mà.”

Yên Cửu thở dài một hơi, “Thôi, chẳng qua vị hơi có vấn đề, ta nghĩ Thái Diễn chân nhân không để ý đâu."

Trường Ly: Huynh có nghĩ cho cảm nhận của kiếm Thái Diễn không hả?

Nàng bất giác thấy buồn một giây giùm kiếm Thái Diễn.

Yên Cửu mang cháo bích linh đã nấu xong tới điện chính đỉnh Vô Danh.

Trường Ly từ chối đi cùng chàng với lý do mỹ miều là không muốn nhìn linh kiếm khác chịu khổ.

Đến khi Yên Cửu về, Trường Ly mới dè dặt hỏi một câu: “Kiếm Thái Diễn có ổn không?”

Yên Cửu mím môi đáp, “Suốt quá trình nó luôn nằm im không nhúc nhích nên ta không cũng không rõ nữa.”

Trường Ly lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là ngất luôn tại trận?”

Yên Cửu lườm nàng một cái, cố ý nhấn mạnh: “Tóm lại Thái Diễn chân nhân cực kỳ hài lòng về hiệu quả của cháo bích linh.”

Trường Ly không khỏi cảm thán: “Lão đàn ông đó tàn nhẫn thật.”

Yên Cửu đằng hắng rồi nói, “Ta không đòi Thái Diễn chân nhân đưa linh quả khác mà đổi thành lệnh bài lên lầu hai Tàng Thư Các. Đệ tử nội môn chỉ được vào lầu một Tàng Thư Các, ta sợ không thể tìm thấy công pháp tu luyện cho nàng ở đó.”

Trường Ly thầm hô một tiếng “chết cụ”, nếu Yên Tiểu Cửu phát hiện nàng không tu luyện đạo pháp đàng hoàng thì liệu có hoài nghi gốc gác của nàng không?

Yên Cửu không phát giác nỗi bất an của Trường Ly, chàng huơ lệnh bài trong tay, “Bây giờ chúng ta đi ngay đi, đừng trì hoãn thì tốt hơn.”

Trường Ly lề mề mãi mới chịu theo.

Thôi thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng đành đi bước nào tính bước đó vậy.

Ngoài cổng Tàng Thư Các không có ai canh gác, chỉ có một trận pháp bảo vệ lớn tự hoạt động.

Có ngọc bài đệ tử nội môn, Yên Cửu dễ dàng đi vào lầu một.

Lầu một có vô số giá gỗ cũ kỹ xếp thành hàng, trên giá chất đống sách ngọc, bao gồm các loại kiếm pháp, pháp thuật và nhiều thứ linh tinh khác.

Yên Cửu tìm kiếm lần lượt hết hàng này đến hàng khác mà không tìm thấy công pháp nào phù hợp với kiếm linh.

Trường Ly câm như thóc lướt sau chàng, chẳng dám thở mạnh lấy một cái.

Vì không thu hoạch được gì ở lầu một, Yên Cửu bèn lên thẳng lầu hai.

Chàng cầm lệnh bài Thái Diễn chân nhân đưa, thuận lợi băng qua cầu thang nối giữa hai lầu.

Công pháp trên lầu hai đơn giản hơn lầu một nhiều, chỉ có một giá gỗ hình tròn quanh phòng, vừa liếc mắt đã thấy hết sách ngọc đặt bên trên.

Yên Cửu tìm kỹ một lượt, không ngờ lại tìm thấy một cuốn sách ngọc có chút liên quan.

Chàng lấy cuốn sách ngọc đó xuống, gọi Trường Ly: “Nàng tới xem thử đi.”

Trường Ly rề rà bay tới.

Yên Cửu thình lình áp sách ngọc lên chuôi kiếm, “Rót linh khí vào trong đó đi.”

Trường Ly hơi căng thẳng, nàng thận trọng rót một tia linh khí vào.

Ngay khi linh khí chạm vào sách ngọc, sách ngọc bỗng sáng lên rồi lụi tắt.

Yên Cửu cạn lời, nhìn cô nhóc kiếm linh bảo, “Rót nhiều linh khí chút.”

Trường Ly lại thận trọng rót thêm một tia linh khí vào sách ngọc.

Nàng rất sợ cuốn sách ngọc này nhận ra dòng máu không thuần chủng của mình rồi nổ tung ngay tức khắc.

May mà chuyện nàng lo lắng không xảy ra, một cuốn pháp quyết dày đặc khí linh hiện lên trong đầu nàng.

Trường Ly đọc lướt qua một lần.

Ôi trời, cách hành văn của cuốn này khó hiểu ghê, rõ ràng nàng nhận được mặt chữ nhưng ghép lại có ý gì thì chịu chết.

Yên Cửu đứng bên hỏi: “Sao? Có hiểu không?”

Trường Ly thành thật lắc đầu, “Không hiểu gì.”

Nàng nghi trình độ văn hóa hiện tại của mình còn chẳng bằng tiểu đồng gác cổng Linh Thái Viên.

Yên Cửu cực kỳ thông cảm.

Cô nhóc kiếm linh này chưa đi học bao giờ nên đọc không hiểu là rất bình thường, nếu mình dạy chắc sẽ biết ngay.

Yên Cửu áp sách ngọc lên ấn đường rồi câm bặt.

Ủa gì mà thần khí nhất thể, tâm nhân khí trung, khí bao tâm ngoại tùm lum vậy?

Vừa trúc trắc vừa khó hiểu, chẳng rành mạch ngắn gọn như công pháp Yêu tộc bọn họ gì cả!

Trường Ly nhìn Yên Cửu với cặp mắt trông mong, “Huynh hiểu không?”

Yên Cửu nghiêm mặt nói, “Để tránh nàng tu luyện gặp chuyện bất trắc, ta phải mang về nghiên cứu kỹ mới được.”

Trường Ly gật đầu tán thành, nếu Yên Tiểu Cửu là đệ tử Kiếm tông chính thống còn hao tâm tốn sức thế thì nàng không hiểu gì cũng có thể tha thứ được.

Yên Cửu sao một phần sách ngọc rồi nặng nề lê bước, mang Trường Ly quay lại đệ tử xá.

Đến nơi, chàng rút mớ sách dạy đạo pháp cơ sở được phát lúc mới vào tông môn ra, bắt đầu học bù.

Từ lúc nhận được mấy cuốn sách này, chàng toàn vứt xó cho chúng đóng bụi, chưa từng đọc bao giờ.

Ai mà ngờ bây giờ lại phải học từ đầu để dạy kiếm linh của mình chứ.

Yên Cửu lật tờ nào là Trường Ly xem tờ nấy.

Chợt nàng cố kìm cơn buồn ngủ hỏi: “Ta phải học từ lý thuyết căn bản hả? Không thể lướt luôn sang phần thực hành à?”

Yên Cửu thoáng do dự, bắt đầu cân nhắc.

Vài giây sau, chàng ngẩng lên nhìn Trường Ly nói, “Thật ra chuyện tu luyện không khó, nàng chỉ cần để linh khí trong cơ thể tự lưu chuyển và không ngừng sinh sôi là được.”

Trường Ly thử điều khiển linh khí lưu chuyển một vòng kiếm, sau đó để nó lượn qua lượn lại trong thân kiếm.

Rồi nhìn sang Yên Cửu hỏi: “Sao nữa?”

Yên Cửu hiếm khi tắt tịt, “Bước kia nàng học xong rồi à?”

Trường Ly có cảm giác linh khí trong cơ thể đã tự lưu chuyển, bèn gật đầu, “Dễ ẹt.”

Yên Cửu trầm trồ một tiếng, đúng là linh kiếm do Kiếm tông đúc ra có khác, ngộ tính cao thực sự.

Chàng nói tiếp: “Sau đó nàng ngưng tụ linh khí ở một chỗ trong cơ thể, đợi bao giờ cần thì có thể điều động nó bất cứ lúc nào.”

Trường Ly nghiên cứu kiếm hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ ngưng tụ linh khí ở phần giữa thân kiếm, với cơ thể người thì chắc chỗ này là đan điền.

Linh khí hệ Hỏa trong người Trường Ly không ngừng nén chặt và ngưng tụ, cuối cùng biến thành một đốm lửa nhỏ khẽ nhảy nhót trong thân kiếm.

Trường Ly hài lòng nhìn đốm lửa nhỏ, hỏi Yên Cửu: “Bước tiếp theo là gì?”

Yên Cửu thoáng chết lặng về tốc độ học tập của Trường Ly, “Tiếp theo nàng có thể thử phóng thích linh khí...”

Trường Ly hít sâu một hơi rồi phun ra một tia lửa nhỏ, suýt thì đốt lẹm lông mày Yên Cửu.

Yên Cửu may mắn lắm mới né được tia lửa kia, sờ đuôi lông mày trong hoảng loạn.

Suýt chút là chàng không còn lông mày rồi.

Trường Ly mừng rỡ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, thế là học xong rồi à?”

Nàng bắt đầu phun lửa phụt phụt phụt cứ như cái máy bắn pháo hoa di động hình thanh kiếm.

Yên Cửu cẩn thận né tránh tia lửa bay tứ tung, tính khuyên nhủ cô nhóc kiếm linh vừa học được kỹ năng mới đang vô cùng phấn khích.

“Xong rồi, nàng đã thành thạo lắm rồi, không cần tập tiếp đâu... Cẩn thận đốt trụi phòng bây giờ.”

Trường Ly cố kiềm chế cơn kích động, hóa ra chuyện tu luyện chẳng khó mấy.

Yên Cửu đằng hắng rồi nói, “Nàng đã bước đầu nắm được kỹ năng sử dụng linh khí, sau này ta sẽ kiếm một ít pháp thuật hệ Hỏa cho nàng học...”

Trường Ly bỗng cảnh giác, “Mấy cái pháp thuật đó có mù mịt mắc ói như cuốn sách kia không thế?”

Yên Cửu tạm dừng một cách khả nghi, “Chủ yếu là vì ta không rành pháp thuật hệ Hỏa, dù sao ta chỉ là một Kiếm tu, nếu không thì đã tự dạy nàng rồi.”

Chàng nhìn Trường Ly với ánh mắt cổ vũ, “Nhưng nàng là thanh kiếm xuất thân từ Mộ Kiếm, chắc chắn sẽ học ngon lành!”

Thấy ánh mắt mong đợi của Yên Cửu, cái câu “Ta không làm được” bỗng kẹt cứng ngắc trong cổ Trường Ly.

Yên Cửu không hiểu nỗi khổ của nàng, chàng tức tốc quay lại Tàng Thư Các sao toàn bộ sách dạy pháp thuật hệ Hỏa mỗi cuốn một phần mang về, chất đống trước mặt Trường Ly như tòa núi nhỏ.

Yên Cửu vỗ cuốn sách ngọc phía trên cùng, tràn đầy lòng tin về Trường Ly.

“Với tốc độ học hành hôm nay của nàng thì dư sức học hết đống này trong vòng một tháng.”

Trường Ly nhìn tòa sách ngọc còn cao hơn thân kiếm của mình, thấy trước mắt tối sầm.

Yên Cửu thuộc phái hành động, chàng chủ động soạn ngay một bảng thời gian biểu.

Bên trái là kế hoạch cải tiến thực đơn của chàng, còn bên phải là kế hoạch học pháp thuật của Trường Ly.

Trường Ly nhìn lịch trình bên phải chi chít toàn chú cưỡi lửa, phép tạo cầu lửa, phép tạo tường lửa đủ loại.

Rồi nhìn sang bên trái chỉ trơ trọi mỗi chuyện cải tiến thực đơn cháo bích linh thì hỏi khéo: “Sao mỗi ngày huynh chỉ làm một việc đó thôi thế?”

Yên Cửu đáp tỉnh rụi: “Vì ta học nấu ăn chậm mà.”

Trường Ly chỉ ước có thể quay lại vài khắc trước để quất cho mình một phát vì học quá nhanh.

Ai bảo mày học nhanh thế làm gì hả!