Chẳng bao lâu sau, Phi Lộ đã ôm chiếc hộp gỗ có khắc hình lông chim tinh xảo quay lại.
Cô ta đặt cái hộp ngay ngắn lên bàn, cung kính bẩm: “Thưa Yêu chúa, tất cả lông đều ở trong đó ạ.”
Yên Cửu mở hộp gỗ ra, thấy trong đó có mấy chục chiếc lông sáng màu đủ mọi màu sắc sáng rực rỡ chói mắt dưới ánh nến màu cam vàng.
Trường Ly không kìm được mà ồ lên, trông mớ lông này đẹp hơn phần tua rua của chiếc gối ôm kia nhiều.
Ấy thế mà Yên Cửu lại chẳng mấy hài lòng, chàng đếm sơ số lông chim rồi hỏi: “Chỉ có bấy nhiêu thôi à?”
Phi Lộ dè dặt đáp: “Không phải năm nào tộc Chim cũng tiến cống lông chim, hơn nữa cả hộp này dư sức bện mười mấy chiếc tua rồi ạ.”
Yên Cửu cứng họng, chột dạ nói: “Ta đâu có bảo là nhiêu đây không đủ, nhưng có càng nhiều lông chim thì sẽ có càng nhiều lựa chọn, càng bện được một chiếc tua đẹp mắt hơn mà.”
Trường Ly vội nói: “Yên Tiểu Cửu, huynh không cần bện tua phức tạp quá đâu, mấy màu này là đủ rồi.”
Yên Cửu hậm hực sờ mũi: “Thôi được, vậy dùng chừng này đi.”
Đêm đó, ánh nến trong tẩm cung sáng suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trường Ly thấy cái hộp gỗ đã trống trơn, chẳng còn cọng lông chim nào nằm chỏng chơ trên bàn.
Nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh dùng sạch lông chim rồi à?”
Yên Cửu cố mở to đôi mắt đỏ kè vì thức trắng đêm, ừ qua loa một tiếng.
Trường Ly nhìn chàng với ánh mắt hoài nghi: “Thế tua đâu?”
Yên Cửu siết tay phải lại thành nắm đấm, đặt lên chóp mũi ho khẽ một tiếng rồi đáp: “Ta cần thêm chút thời gian, phải chỉnh thêm một xíu mới xong.”
Trường Ly hoang mang gật khẽ, nguyên một hộp lông như thế thì đừng nói là một cái tua mà đủ làm nguyên cây chổi lông chim ấy chứ, còn cần hoàn thiện gì nữa trời?
Yên Cửu không nán lại lâu, chàng viện cớ giải quyết công sự, vội vàng chuồn khỏi điện chính, đi tìm Tùng Tuần ngay.
“Ngươi mau tới tộc Chim mang một thùng lông chim về đây.”
Tùng Tuần không hiểu ra làm sao bèn hỏi: “Lông chim ấy ạ? Chẳng phải trước kia ngài luôn chê tộc Chim toàn tiến cống mấy thứ xàm xí, nhất là mớ lông chim vô dụng chỉ được mỗi cái đẹp thôi ạ?”
Yên Cửu liếc xéo Tùng Tuần một cái làm tự giác nuốt sạch mấy câu chưa kịp nói vào bụng.
“Vâng, thần sẽ tới tộc Chim một chuyến.”
Yên Cửu không quên giục hắn: “Nhớ dùng trận pháp dịch chuyển, bây giờ xuất phát ngay đi.”
Tùng Tuần nhìn chàng sâu xa: “Yêu chúa à, trận pháp dịch chuyển thẳng tới tộc Chim không chút nào, thế số linh thạch cần dùng...”
Yên Cửu tức tối quát: “Ta trả hết cho ngươi, nhớ đi nhanh về nhanh.”
Vừa nghe vậy, Tùng Tuần lập tức xốc lên tinh thần nói: “Vâng ạ, thần sẽ đi ngay lập tức.”
Ba ngày sau đó, Yên Cửu luôn kiếm cớ tránh mặt Trường Ly, nếu chẳng đặng đừng phải gặp nàng thì cũng toàn đánh trống lảng, tuyệt nhiên không đả động gì tới cái tua kiếm.
Khi Trường Ly bắt đầu sinh nghi rằng Yên Cửu đã dùng sạch lông chim mà chẳng bện nổi một chiếc tua nên hồn hay không, Tùng Tuần đã đến tộc Chim lần thứ ba.
Hắn ngồi trên ngọn cây trước cửa tộc Chim Công, rủ cái đuôi màu hạt dẻ xuống đám cành lá mà ngoe nguẩy.
Hắn khum tay lại đặt lên miệng làm loa, hét to về phía trước: “Thanh trưởng lão, xin ngài hãy cho ta gặp tộc trưởng của các ngài một lần đi.”
Một giọng nói già nua vọng ra từ rừng sâu: “Tộc trưởng của chúng ta đã bảo là không gặp còn gì, ngươi từ đâu đến thì về đó đi.”
Tùng Tuần rũ lông mày xuống, cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình quá đỗi gian nan.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Chỉ cần các ngài đồng ý chuyện này thì chắc chắn Yêu chúa sẽ không bạc đãi tộc Chim Công các ngài đâu.”
Trong rừng chợt vang tiếng Thanh trưởng lão hừ khẩy, ông ta tin mới là lạ.
Yêu chúa đòi nhiều lông chim như vậy khác nào muốn nhổ trụi lông cả dòng tộc ông ta.
Thanh trưởng lão bèn mách nước cho Tùng Tuần: “Thay vì lãng phí thời gian ở tộc ta, sao ngươi không sang tộc Sẻ Thông hỏi thử xem.”
Tùng Tuần càng ủ rũ hơn, bởi hắn mới từ tộc Sẻ Thông sang đây.
Nếu tộc Sẻ Thông chịu cho thì việc gì hắn phải ăn nói khép nép với tộc Chim Công thế chứ?
Nhưng hắn không tài nào hiểu nổi đang yên đang lành sao tự dưng Yêu chúa lại cần lông chim làm gì không biết.
Hôm ấy, Tùng Tuần bị các tộc Chim từ chối vô số lần, cuối cùng chỉ có tộc Cò Trắng, Quạ Đen và vài tộc chim bình thường chịu tiến cống lông của họ.
Tùng Tuần nhìn cái hộp toàn lông chim mộc mạc thì sầu muốn rụng hết lông đuôi.
Yêu chúa đòi lông chim xinh đẹp, mà số lông trong hộp này chẳng có cái nào đẹp hết.
Cùng lúc đó, tộc Hổ lại nhận được mật báo.
Gã cấp dưới thân tín của tộc trưởng tộc Hổ đang báo cáo tin tức mật thám mới mang đến.
“Nghe nói dạo gần đây cung điện của Yêu chúa thường chong đèn thâu đêm, chẳng biết mưu toan chuyện gì.”
“Gã cấp dưới thân tín của Yêu chúa đã tới thăm hỏi tộc Chim mấy lần như đều bị tộc Sẻ Thông, Chim Công nhốt ngoài cửa.”
Tộc trưởng tộc Hổ như có điều suy nghĩ, “Có khi thằng oắt con Yên Cửu kia muốn mượn sức tộc Chim mà không được cũng nên. Nếu ngay cả tộc Chim cũng không coi nó ra gì thì lần này phe ta thắng chắc rồi!”
“Đã thế thì ngươi hãy phái người tới tộc Chim đi, nếu có thể thuyết phục tộc Chim theo phe ta thì quá tốt.”
Khi tin tình báo mới nhất về tộc Hổ được trình lên bàn Yên Cửu, chàng vừa vời tộc trưởng tộc Chim đến nói chuyện.
“Sao tộc Chim các ngài keo kiệt thế, có mỗi hộp lông chim cũng tiếc không cho.”
Tộc trưởng tộc Chim nghe chàng nói vậy thì tức muốn xù hết lông lên, “Hai hộp lông chim bọn ta tiến cống cho ngài là toàn bộ số lông tích cóp của các tộc chim suốt mấy trăm năm đấy!”
Yên Cửu hỏi khẽ: “Tộc Chim các ngài chỉ rụng tí lông suốt mấy trăm năm á?”
Tộc trưởng tộc Chim tự hào rung đuôi nói: “Đó là vì bọn ta chịu khó chăm sóc bản thân, đâu giống các ngài rụng cả một đống.”
Yên Cửu nhớ số lông hồi nhỏ mình rụng đủ làm cả một quả cầu lông thì không khỏi xót xa.
Chàng liếc sơ tin tình báo mới trên bàn rồi nghiêm giọng nói: “Nếu không cho lông chim thì ngài phải đồng ý với ta một chuyện.”
Mắt tộc trưởng tộc Chim ánh lên vẻ cảnh giác: “Chuyện gì?”
Yên Cửu nghiêm túc nói: “Tộc Hổ đã phái người tới địa bàn của các ngài, phiền ngài...”
Một cáo một chim thậm thụt nói chuyện hồi lâu, cuối cùng đạt được thỏa thuận.
Trò chuyện xong, Yên Cửu uống hơn nửa tách trà mới vơi cơn tức.
“Ta không nên đấu võ mồm với lũ chim mới phải.”
Vì không lo liệu ổn thỏa chuyện lông chim nên Tùng Tuần thấy lo ngay ngáy, lúc này nhanh nhẹn pha ấm trà mới cho Yên Cửu.
“Yêu chúa à, vậy chuyện lông chim...”
Yên Cửu lặng thinh hồi lâu mới nói: “Tộc Cây có một báu vật hiếm có tên là hoa lông rụng, cánh hoa trông y hệt lông chim, mà nghìn năm không hỏng.”
Tùng Tuần khẽ bẩm: “Thế thần tới tộc Cây một chuyến nhé?”
Yên Cửu gật đầu, rồi chỉ vẽ thêm: “Nếu bọn họ không chịu cho thì nhớ tới thêm mấy chuyến.”
Bấy giờ não Tùng Tuần nảy số cực nhanh, “Ngài cứ yên tâm, thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Khi Tùng Tuần mang hoa lông rụng về thì sứ giả tộc Hổ cũng đắc ý rời khỏi địa bàn tộc Chim, vừa nhận được lệnh tới địa bàn của tộc Cây trước rồi hẵng quay về tộc.
Yên Cửu vội vàng giải quyết hết công sự, sau đó nhìn số hoa lông rụng không nhiều nhặn gì mà Tùng Tuần mang về, rối rắm mãi mới sai người hầu lén gọi Phi Lộ tới.
“Ngươi nói bí kíp bện tua cho ta đi.”
Khuôn mặt vốn đong đầy sầu lo của Phi Lộ vì phải gặp riêng Yêu chúa chợt ngơ ra: “Dạ?”
Yên Cửu bực bội trỏ vào mấy chậu hoa lông rụng trên bàn nói, “Chỉ có mấy đóa này thôi, không thể bện hỏng được."
Phi Lộ dè dặt hỏi: “Mớ lông chim lúc trước...”
Yên Cửu lôi hộp lông chim te tua rối hết vào nhau dưới gầm bàn ra hỏi: “Ngươi xem còn cứu vãn được không?”
Phi Lộ nín thinh một lát, sau đó nghiêm túc lắc đầu.
*
Phải nói đây là ngày khổ sở nhất cuộc đời Phi Lộ từ thuở lọt lòng, cô ta thấp thỏm nhìn Yêu chúa ra tay với chậu hoa lông rụng đầu tiên.
“Yêu chúa, ngài đợi chút, sợi này bện nhầm hướng rồi.”
“Giữ chắc sợi này đừng để tuột ra.”
“Các nút này thắt không chuẩn lắm.”
Phi Lộ chưa từng biết chuyện bện tua lại hành hạ thể xác và tinh thần tới nhường này, thậm chí cô ta còn chẳng dám chớp mắt lấy một cái, sợ vô ý bỏ sót lỗi sai nào đó.
Suốt cả quá trình, Yên Cửu đều nín thở, cứ như nếu chàng thở mạnh một cái là sẽ thổi bay sạch mớ hoa lông rụng trước mặt.
Những ngón tay thuôn dài của chàng luồn giữa các mối bện phức tạp đã cứng đờ ra, sắp bị chuột rút đến nơi.
Vật vã cả ngày trời, cuối cùng chiếc tua lông chim méo mó đầu tiên cũng miễn cưỡng thành hình trong tay chàng.
Yên Cửu thở phào một hơi, giơ cái tua lên xem, “Xem ra bện tua cũng chẳng khó mấy.”
Phi Lộ suýt tắc thở, cô ta cố rặn ra một nụ cười đáp lại chàng: “Trường Ly cô nương mà thấy chắc sẽ vui lắm.”
Yên Cửu đắc ý nhoẻn môi lên, tỉ mỉ chọn một cái hộp thật đẹp, nhẹ nhàng đặt tua kiếm vào đó rồi đi tìm Trường Ly khoe.
Lúc Trường Ly thấy Yên Cửu bê cái hộp tới thì thoáng ngạc nhiên nhướng mày lên.
Nàng cứ tưởng vụ tua lông chim này đã chôn vùi vào dĩ vãng rồi chứ, không ngờ Yên Tiểu Cửu lại bện được thật.
Nàng lấy chiếc tua ra khỏi hộp, mang ra trước cửa sổ ngắm, tuy bện hơi méo nhưng chút khuyết điểm ấy không ăn nhằm gì cả.
Những chiếc lông chim bay nhè nhẹ dưới ánh nắng rạng ngời lộ rõ hoa văn màu vàng nhạt trông vô cùng xinh đẹp.
Trường Ly ghé sát vào nhìn kỹ, chợt ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Mắt nàng ánh lên vẻ thắc mắc: “Sao lông chim lại có hương hoa thế?”
Yên Cửu hắng giọng rồi đáp: “Đây là hoa lông rụng, hình dáng và cảm giác lúc chạm vào không khác gì lông chim thật của tộc Chim cả, nhưng lại có hương hoa tự nhiên, ta cảm thấy nó hợp với nàng hơn lông chim thật bèn đổi ý dùng nó bện tua kiếm.”
Phi Lộ đứng cạnh bất giác rung tai, vội cúi gằm mặt giấu giếm biểu cảm phức tạp của mình.
Trường Ly vuốt ve lông chim trên tua, cũng không tính vạch trần Yên Cửu.
Dù lông thật hay lông giả hễ đẹp là được.
Sau đó, nàng biến thành hình kiếm, nói với Yên Cửu: “Huynh đeo tua kiếm vào giúp ta với, ta muốn ngắm thử.”
Yên Cửu gắn cái tua lông chim vào chuôi kiếm, nghiêm túc cột thật chặt.
Trường Ly gấp gáp bay tới trước gương ngắm hết bên này đến bên kia rồi xoay tròn một vòng.
“Yên Tiểu Cửu, ta ra ngoài đi dạo một vòng nhé.”
Vừa nói xong, Trường Ly đã bay vèo ra ngoài cửa sổ.
Có tua đẹp thì tất nhiên phải ra ngoài khoe cho đã cái nư, nếu không khác gì mặc áo gấm đi đêm.
Dọc con đường lớn trong cung, đám người hầu đi ngang chỉ cần ngẩng đầu là sẽ thấy một thanh linh kiếm mảnh dài chầm chậm bay ngang qua đầu họ, ở chuôi kiếm gắn một chiếc tua kiếm lông chim phe phẩy trong gió trông sống động như thật.
Ngay từ đằng xa, Trường Ly đã tia thấy bóng dáng Tùng Tuần bèn phóng tới chỗ hắn.
Tùng Tuần thình lình bị linh kiếm chặn đường thì sợ run cả đuôi, “Trường Ly cô nương, sao cô lại ở đây?”
Trường Ly bay quanh hắn một vòng để khoe: “Tùng Tuần, mau xem tua kiếm mới của ta này.”
Tùng Tuần nhìn cánh hoa hình lông chim cực kỳ quen mắt trên tua kiếm rồi nhìn Trường Ly với vẻ mặt bộn bề tâm sự.
Hóa ra đầu sỏ khiến hắn năm lần bảy lượt bị tộc Chim cho ăn bơ là đây.
Trường Ly không nhận được hồi đáp như dự kiến đành phải mở miệng hỏi: “Sao thế? Không đẹp à?”
Tùng Tuần vội đáp: “Đẹp, siêu đẹp luôn ạ.”
Tua kiếm khiến Yêu chúa hao tâm tổn sức đến mức đó thì sao không đẹp cho được.
Đang nói thì sắc trời dần tối, giăng kín mây che hết mặt trời.
Gió chợt nổi lên khiến lá cây rung xào xạc.
Tùng Tuần nhìn sắc trời nói, “Sắp mưa rồi, chúng ta mau về thôi.”
Trường Ly cảm thấy chiếc tua kiếm trên người mình lắc điên cuồng trong gió thì vội đồng ý, tính vòng về bằng đường cũ.
Khi Trường Ly đội gió lớn bay tới cửa sổ điện chính thì tình cờ gặp Yên Cửu đi ra.
Thấy nàng về, Yên Cửu tiện tay cụp cây dù che trên đầu xuống, “Ta đang tính ra ngoài tìm nàng.”
Trường Ly vừa bay vào cửa sổ vừa lầm bầm: “Thời tiết thất thường thật.”
Lại có một cơn gió to lùa tới khiến Trường Ly bay lệch cả hướng, cánh cửa sổ mở hé phát ra tiếng kẽo kẹt trong gió.
Trường Ly còn chưa kịp mừng vì về kịp lúc thì thấy người nhẹ bẫng.
Sau đó, những cánh hoa lông rụng trên tua kiếm cứ thế cuốn theo chiều gió rồi rụng lả tả xuống đất.
Trường Ly đứng hình, lẳng lặng hướng mắt về phía Yên Cửu.
Yên Cửu mấp máy môi, mãi mới rặn ra được một câu: “Đây chỉ là... sự cố ngoài ý muốn thôi.”