Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 126




Lúc này, Yên Cửu và Trường Ly đang ngồi trong phòng ăn cơm, cứ ăn một miếng là chàng lại không kìm được mà liếc cái bình hoa một cái.

Trong một buổi sáng chứa chan ánh nắng, cái bình hoa có một không hai trên đời của chàng đã mất sạch dấu vết tháng năm như thế đấy.

Nhác thấy Yên Cửu có vẻ trĩu nặng tâm sự, Trường Ly gác đũa hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh sao thế?”

Yên Cửu không dám nhìn cái bình kia nữa, vội lấp liếm: “Đâu có sao.”

Đồ cổ mất rồi thì còn mua cái khác bù vào được chứ vợ thì chỉ có một thôi.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, chàng vẫn thầm hiểu rõ.

Trường Ly lấy làm thắc mắc dõi mắt về hướng Yên Cửu vừa nhìn, lúc thấy cái bình sứ trắng kia, nàng chợt nói: “Yên Tiểu Cửu, nếu huynh còn cái bình cũ nào bị dơ thì mang hết ra đây, ta sẽ lau giùm huynh.”

Yên Cửu bị sặc tức thì, cứ ho khù khụ mãi.

Trường Ly vội cầm ấm trà lên rót cho chàng một tách rồi đưa sang, “Sao huynh bất cẩn thế? Ăn cơm mà cũng sặc được.”

Yên Cửu uống vội hai hớp trà cho thông cổ.

Chàng nghỉ một lúc mới thong thả nói: “Ta không sao, loại bình này trong kho chỉ có mỗi một cái thôi, không còn cái nào nữa đâu.”

Trường Ly nghe xong chán nản lấy đũa chọc cái bánh nếp trong chén thành mấy hố lờ mờ, mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thỏa mãn tới mức đó khi làm mấy việc nhỏ như lau chùi chai lọ.

Quả nhiên niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Ăn xong, Yên Cửu tiếp tục đi lo chuyện tộc Hổ phản loạn và xử lý công việc còn tồn đọng suốt thời gian qua.

Chàng vừa ra khỏi phòng, Tùng Tuần đã lén chạy tới ngay, lúc đi vào còn không quên nhìn dáo dác xung quanh.

Trường Ly thấy cái dáng nơm nớp của hắn bèn trêu: “Tùng Tuần, ngươi mới làm gì khuất tất mà lo ngay ngáy thế?”

Tùng Tuần đứng hình, hắn đâu có làm gì khuất tất chứ, cùng lắm hắn chỉ tính là tòng phạm thôi.

Nhưng kẻ đầu sỏ gây tội trước mặt mình thì lại không hề hay biết gì và không có chút gánh nặng nào cả.

Tùng Tuần thấy mặt Trường Ly vẫn tươi tỉnh như bình thường bèn dò hỏi: “Lúc nãy Yêu chúa tới đây có nói gì với cô không?”

Trường Ly lấy làm lạ, nhìn hắn hỏi lại: “Huynh ấy nên nói gì cơ?”

Tùng Tuần ấp úng bảo: “Ý ta là Yêu chúa có biểu hiện gì khác thường không?”

Trường Ly ngẫm lại rồi đáp: “Hình như huynh ấy không nói gì khác ngoài khen ta lau cái bình sạch tưng!”

Trường Ly vừa nói vừa hãnh diện gục gặc đầu, nét mặt không giấu nổi vẻ tự đắc.

Tùng Tuần hít hà một hơi, ánh mắt nhìn Trường Ly đong đẩy vẻ kính sợ.

Má ơi, Yêu chúa đúng là sợ kiếm linh một phép.

Mất một món đồ cổ trị giá 100,000 linh thạch mà không nỡ trách câu nào, lại còn khen nàng làm tốt lắm.

Trường Ly không hề hay biết gì về cơn sóng ngầm cuồn cuộn dâng trong lòng Tùng Tuần.

Tuy bây giờ nàng chẳng còn cái bình nào để lau nhưng chuyện cắm táo gai vừa rồi đã khơi gợi hứng thú với nghệ thuật trong nàng.



Để đáp lễ trái lông trắng Yên Tiểu Cửu tặng mình, nàng quyết định sẽ làm một món đồ thủ công tặng lại chàng.

Trường Ly bảo Tùng Tuần kiếm cho nàng ít gỗ thích hợp làm vật liệu điêu khắc, “Phải nhạt màu, đừng cứng quá cũng đừng mềm quá.”

Chiếu theo yêu cầu của nàng, Tùng Tuần vác một đống gỗ tới.

Trường Ly suy nghĩ một lúc rồi biến thành hình kiếm, bắt tay vào việc.

Sau nửa canh giờ, Trường Ly ngắm cục gỗ bị xẻo chẳng đâu vào đâu, hỏi Tùng Tuần: “Tùng Tuần, ngươi có nhận ra đây là gì không?”

Tùng Tuần đăm chiêu nhìn cục gỗ hồi lâu mà não vẫn rỗng tuếch.

Hắn dè dặt nói: “Đây là... một quả cầu gỗ không được tròn lắm hả?”

Trường Ly khựng mất một lúc, đẩy cục gỗ nọ sang một bên.

“Thôi, cái này khắc không giống, để ta khắc cái khác.”

Một canh giờ sau, Trường Ly lại khoe với Tùng Tuần tác phẩm mới của mình.

Tùng Tuần vắt óc nửa khắc mới lí nhí hỏi: “Đây là một quả cầu có chân hả?”

Trường Ly đâm bực, nguýt hắn một cái: “Mắt ngươi bị làm sao thế hả?”

Tùng Tuần ức đến rủ cái đuôi to màu hạt dẻ xuống, chóp đuôi quét qua quét lại dưới đất, lúc vểnh lên đã dính đầy mùn cưa.

Nhưng đúng là mắt hắn có vấn đề thật, nếu không sao lại nhận nhầm đồ cổ là bình hoa dơ, nên nỗi bây giờ hắn chẳng dám lảng vảng trước mặt Yêu chúa kia chứ.

Sau khi xác nhận là Tùng Tuần thật sự không nhìn ra mình khắc cái gì, Trường Ly buồn bã lượn quanh cục gỗ một vòng rồi vứt nó sang bầu bạn với cục đầu tiên.

Thôi, để nàng làm cái mới, lần này chắc chắn sẽ thành công.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Trường Ly vẩy mùn cưa dính trên người mình đi, nghiêm túc bảo Tùng Tuần: “Tùng Tuần, lần này chắc ngươi phải nhận ra rồi nhỉ.”

Tùng Tuần gãi ót, cảm thấy mình đang gánh chịu áp lực xưa nay chưa từng có, ngay cả khi Yêu chúa hỏi chuyện, hắn cũng chưa từng thấy khó đáp đến vậy.

Hắn tập trung hết tinh thần ngắm thật kỹ cục gỗ nọ rồi thận trọng nói: “Đây là một quả cầu mọc hai cái sừng trên đầu.”

Trường Ly suýt tức đến bật ngửa ra sau, nàng hỏi to hơn: “Ngươi ngắm kỹ lại xem nào?”

Dường như Tùng Tuần cũng nghe ra ý uy hiếp trong câu nói của nàng.

Nếu hắn không đáp đúng thì hôm nay sẽ bị đem đi nấu canh mất.

Tự dưng căn phòng lâm vào cảnh lặng thinh cực kỳ xấu hổ.

Trường Ly vung vẩy tua kiếm, bất lực nói: “Thôi, ta không nên hỏi ngươi mới phải.”

Tùng Tuần mở to cặp mắt màu hổ phách tròn xoe, vẻ hoang mang trong ấy như chực tràn ra ngoài.

Không có ý gì đâu nhưng mà dù có đổi thành yêu khác thì cũng không tài nào nhìn ra mấy cái tác phẩm trừu tượng mà Trường Ly cô nương khắc là cái gì cả.

Trường Ly vẫn không nhụt chí, tiếp tục chiến đấu với mấy khúc gỗ.

Nàng cảm thấy mình và Tùng Tuần mỗi người phải gánh một nửa trách nhiệm trong chuyện tác phẩm khó nhận rõ hình thù.

Đây là lần đầu nàng điêu khắc nên không quen tay lắm.



Mà mắt Tùng Tuần lại chẳng ra gì, hắn không hề có năng khiếu giám định và thưởng thức.

Thừa dịp Trường Ly tập trung điêu khắc, Tùng Tuần lén trốn ra ngoài, mấy chuyện có độ khó cao như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nên để dành cho Yêu chúa thì hơn.

Lúc trăng nhô giữa trời, trên chiếc bàn trước cửa sổ đã bày một hàng tượng gỗ đều tăm tắp.

Yên Cửu vừa bước vào phòng đã đứng hình cứng ngắc vì đám tượng đó.

Nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng, Trường Ly lập tức xoay người lại, háo hức hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh xem đây là gì?”

Yên Cửu liếc sơ đám tượng gỗ trên bàn, dừng ở một pho tượng tròn vo.

Chàng nhìn hai hình tam giác phía trên quả cầu nọ, rồi lại nhìn bốn cái que tí hin bên dưới nhưng phải tinh mắt lắm mới thấy nổi, sau đó nhìn một nhúm đuôi phía sau, ngập ngừng đoán mò: “Là... con chó hả?”

Trường Ly cứng người lại, sau đó dí nó vào mặt Yên Cửu: “Huynh ngắm cho kỹ vào.”

Yên Cửu ngắm muốn lòi cả mắt, nhưng vẫn không tài nào đoán nổi ngoài chó ra thì cái cục gỗ kia còn có thể là gì khác.

Trường Ly hoang mang nhìn pho tượng gỗ trong tay mình tự hỏi: “Ta khắc tệ dữ vậy sao?”

Yên Cửu chối ngay: “Đâu có, nàng điêu khắc cực kỳ có hồn, trông sống động y như thật luôn, đúng là đẳng cấp chuyên gia có khác!”

Trường Ly ừ một tiếng đầy ngụ ý, “Thế huynh nói xem ta khắc gì nào?”

Yên Cửu căng thẳng nuốt nước miếng, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Trường Ly thấy mặt chàng là hiểu ngay, rầu rĩ nói: “Ta biết ngay là huynh chỉ dỗ ta thôi.”

Yên Cửu hùng hồn nói: “Sao lại thế được, chẳng lẽ ta lại là một yêu vô nguyên tắc như thế sao? Câu nào ta nói cũng thật như vàng mười cả đấy!”

Trường Ly thoáng híp đôi mắt hạnh lại, nhìn Yên Tiểu Cửu chằm chặp: “Huynh có dám thề không?”

Yên Cửu thề ngay và luôn: “Ta thề...”

Nhưng còn chưa dứt câu, Trường Ly đã ngắt ngang: “Dùng lông đuôi của huynh mà thề.”

Yên Cửu im re trông rất khả nghi.

Trường Ly ha một tiếng đầy khinh miệt, nàng biết ngay mà.

Có quỷ mới thèm tin miệng lưỡi cánh đàn ông.

Nàng trỏ vào cục gỗ tròn xoe, tức tối hỏi: “Yên Tiểu Cửu, ngay cả hình hài hồi bé của minh mà huynh cũng không nhận ra sao?”

Yên Cửu nhìn tác phẩm trừu tượng kia, rất khó dối lòng mà thừa nhận nó là mình.

Thái dương chàng giật bùm bụp: “Nàng có chắc là nàng khắc ta không?”

Trường Ly gật đầu xác nhận: “Nếu huynh không tin thì biến thành hình hài lúc nhỏ đi, ta khắc y như thật luôn mà.”

Yên Cửu cảm thấy hình như là Trường Ly có hiểu lầm gì đó về khái niệm “y như thật”, chàng im lặng biến thành hình hài cáo con, cuộn người nằm trước đống tượng gỗ, chít một tiếng ra chiều chê bai.

Trường Ly nhìn chằm chằm cáo thật và con cáo giả nàng mới khắc, hỏi rất chân thành: “Huynh thấy không giống chỗ nào thế?”

Bé cáo lí nhí chít một tiếng

Chỗ nào cũng không giống.