Bị Yên Cửu uy hiếp, tuy gã đàn ông kia run như cầy sấy nhưng vẫn im thin thít.
Yên Cửu nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, vung tay phóng yêu lực ra trói nghiến gã ta lại, kéo tuột tới trước mặt mình.
Vẻ đau đớn càng hiện rõ trên mặt gã kia. Yên Cửu nén yêu lực thành một sợi dây thừng bền chắc thít vào cơ bắp rắn chắc khiến gã ta liên tục đau đớn.
Yên Cửu ngó quanh bốn phía, tuy con hẻm này hẻo lánh nhưng có thể sẽ có yêu đi ngang qua bất cứ lúc nào, thật sự không phải chỗ phù hợp để thẩm vấn, tốt hơn hết là mang gã ta về từ từ khảo cung, chàng không tin là không cạy miệng gã ra được.
Có Yên Cửu ở cạnh, Trường Ly cảm thấy tự tin vô bờ bến. Nàng tức tối nói: “Vừa rồi hắn dám lấy một cái bịch rách thối hoắc đựng ta, bọn mình cũng phải kiếm một cái bịch rách bỏ hắn vào đó mang về mới được.”
Yên Cửu vuốt ve cô nhóc kiếm linh hòng trấn an nàng, “Được, thế thì dùng bịch rách vậy.”
Hai phút sau, Trường Ly thấy Yên Cửu lục lọi mãi rồi móc ra được một cái túi lụa mạ vàng, một cái túi xanh dệt bằng tơ và một cái túi gấm xinh đẹp thì chỉ biết câm nín.
Nàng quên mất chuyện Yêu chúa đâu thể nào mang mấy bịch rách theo người được chứ.
Yên Cửu xấu hổ ho khẽ mấy tiếng, “Cùng lắm thì bọn mình mang hắn về trước rồi sai Tùng Tuần đi kiếm bịch sau."
Trường Ly đành phải đồng ý, “Cứ làm thế đi.”
Kiếm linh báo thù mười năm không muộn.
Khi Tùng Tuần thấy Yêu chúa ôm một thanh linh kiếm đen nhẻm về thì giọng ngập ngừng: “Đây là... Trường Ly cô nương ạ?”
Trường Ly ló chuôi kiếm ra khỏi ngực Yên Cửu nói, “Tùng Tuần, ta biến về nguyên hình làm ngươi không nhận ra ta sao?”
Bấy giờ Tùng Tuần mới dám thở phào một hơi, “Cô không sao là tốt rồi.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm một cách tự hào, “Tất nhiên là ta không sao rồi, kẻ có sao chính là gã khốn kia.”
Bấy giờ Tùng Tuần mới để mắt đến gã đàn ông đang bị kéo đi bằng dây thừng phía sau. Hắn vô thức xoay cổ tay khởi động, lạnh lùng hỏi: “Gã ta chính là kẻ bắt cóc cô ở hiệu sách à? Cô yên tâm, ta sẽ dạy gã một trận nên thân.”
Nếu không vì gã này thì sao hắn lại phạm một lỗi nghiêm trọng như vậy trước mặt Yêu chúa chứ?
Trường Ly lanh lảnh nói: “Từ từ đi, ngươi đi tìm một cái bịch rách nhét gã ta vào trước đã. Nhớ tìm cái nào vừa ngộp vừa thối ấy, sau đó nhốt gã trong đó một canh giờ.”
Cái đuôi sau lưng Tùng Tuần cong thành hình dấu chấm hỏi, ủa làm vậy chi?
Yên Cửu thấy hắn đứng hình bèn liếc xéo một cái, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi cứ làm theo là được.”
Tùng Tuần vội vâng dạ rồi giải gã kia đi.
Còn Yên Cửu thì mang Trường Ly về nhà, chuẩn bị tắm rửa cho cô nhóc kiếm linh dơ hầy để gột sạch mùi hôi kia đi.
Chàng kiếm một cái thùng gỗ, đổ nước lấy từ linh suối vào đó.
Linh khí đậm đặc bốc lên theo hơi nước. Trường Ly vừa đánh nhau xong bỗng bị linh khí thu hút, Yên Cửu chưa kịp nói gì thì nàng đang nhảy ùm vào thùng.
Thanh kiếm mảnh dài linh hoạt lặn ngụp trong thùng mấy lượt, Trường Ly không kìm được mà bật ra tiếng rên đầy sảng khoái.
Linh khí theo dòng nước liên tục rót vào kiếm thể, tẩm bổ kiếm linh.
Sau khi Trường Ly tắm táp sạch sẽ, linh khí trong linh nước suối đã bị nàng hấp thụ hoàn toàn, biến thành một thùng nước đục.
Trường Ly trồi lên mặt nước, bay lên trên không vẩy kiếm để nước bám trên kiếm rớt hết xuống.
Ngay sau đó, một cái khăn tắm màu trắng từ đâu bay tới bọc kín Trường Ly.
Yên Cửu vội lau khô toàn thân kiếm rồi mới thả nàng ra khỏi khăn tắm.
Bây giờ Trường Ly lại là một thanh linh kiếm sạch sẽ tinh tươm.
Tắm táp xong, Trường Ly mới có lòng dạ nhớ tới con rắn nước yêu kia.
“Yên Tiểu Cửu, ta không gây thù chuốc oán với ai ở Yêu giới, sao lại bị bắt cóc chứ?”
Yên Cửu mím môi, sau đó xin lỗi: “Chắc nàng bị ta liên lụy, dạo này Yêu giới loạn lắm.”
Bấy giờ Trường Ly mới sực nhớ ra mình còn một chuyện chưa tính sổ với Yên Cửu, nàng hạ thấp giọng, thong thả hỏi: “Yên Tiểu Cửu, sao một tiểu yêu như huynh lại bị người ta ghim hả?”
Tim Yên Cửu đánh thịch một tiếng, ôi thôi xong, hình như chàng chưa khai thật với kiếm linh về thân phận của mình thì phải.
Chàng vừa nghĩ vừa lí nhí: “Bé Trường Ly à, thật ra chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi...”
Trường Ly ngỏng đuôi kiếm lên, “Hả? Ngoài ý muốn kiểu gì cơ?”
Yên Cửu ngập ngừng nói: “Trước kia ta luôn muốn nói cho nàng biết nhưng không tìm được dịp thích hợp...”
Trường Ly: “Nói gì?”
Yên Cửu nhắm tịt mắt lại, cắn răng thú nhận: “Thật, thật ra ta là Yêu chúa.”
Trường Ly không nói gì.
Yên Cửu càng thấy thấp thỏm hơn.
Chàng không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào trên mặt Trường Ly khi nàng giữ hình kiếm nên thấy vô cùng thấp thỏm, chẳng biết làm sao cho phải.
Thấy bầu không khí lặng ngắt như tờ, Yên Cửu quyết đoán nhận lỗi: “Ta đã sai vì không chịu nói sớm cho nàng hay.”
Lúc này Trường Ly mới thủng thẳng hỏi: “Nếu huynh sai thì nên bồi thường một chút có đúng không?”
Yên Cửu bỗng thấy có điềm không lành: “Bồi thường gì?”
Trường Ly bay đến bên tai chàng, thậm thụt một tràng dài.
Ngay sau đó, tai Yên Cửu đỏ bừng lên.
“Thế, thế sao được...”
Trường Ly vặn vẹo thân kiếm: “Được hay không là do huynh hết mà.”
Còn giờ nàng phải đi thẩm vấn tù binh mới bắt về.
Yên Cửu vẫn còn chôn chân tại chỗ đấu tranh tâm lý dữ dội thì Trường Ly đã bay vèo ra ngoài đi tìm Tùng Tuần.
Tùng Tuần đã nhét con rắn nước yêu kia vào một chiếc bịch đen theo đúng yêu cầu của nàng rồi nhốt nó vào trong căn phòng tối ở sân sau.
Trường Ly vừa ra, Tùng Tuần dẫn nàng tới sân sau ngay.
“Có vẻ con rắn nước yêu kia rất cứng đầu, chắc phải dùng thủ đoạn cao tay mới cậy được miệng gã ta.”
Trường Ly suy nghĩ rồi nói: “Ngươi mang một chiếc nồi to với củi lửa lại đây, ta muốn dùng.”
Nửa khắc sau, miệng bịch đựng con rắn nước yêu bị mở ra. Gã ta thoáng nheo mắt lại nhìn linh kiếm trên đầu mình.
Khuôn mặt bầm tím của gã ta lại bắt đầu nhức nhối.
Trường Ly không buồn trả treo mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Nói đi, vì sao ngươi lại bắt cóc ta?”
Rắn nước yêu im thin thít.
Lúc này, Tùng Tuần đã khiêng nồi sắt và củi vào.
Trường Ly vừa ra hiệu cho hắn nhóm lửa bắc nồi, vừa ung dung nói: “Đúng lúc ta mới học được cách nấu vài món mới, hôm nay có dịp thực hành rồi.”
Rắn nước yêu nghe vậy thì nghi ngờ ngẩng lên nhìn nàng.
Trường Ly nói tiếp: “Một là món canh rắn nước, cắt rắn thành từng khúc dài một tấc đều nhau, dùng nước rửa sạch rồi cho vào nồi, sau khi nêm nếm gia vị thì để lửa riu riu đến khi nhừ là xong, bổ dưỡng lắm.”
Rắn nước yêu nhìn đống lửa vừa nhóm bên cạnh, tự dưng thấy đau hết mình mẩy.
Trường Ly xoay người nói tiếp: “Hai là món rắn xào muối tiêu, bỏ dầu vào nồi đợi bao giờ nóng thì cho rắn cắt khúc vào, xào vài lần rồi rắc ít muối lên, có vị giòn thơm.”
Rắn nước yêu nghe nàng tả tường tận như vậy thì bất giác run lẩy bẩy.
Trường Ly nhìn xoáy vào đôi mắt vàng rực của hắn, nhởn nhơ hỏi: “Ngươi thích món nào hơn?”
Nửa canh giờ sau, Trường Ly phấn chấn ra khỏi phòng tối, sau lưng là Tùng Tuần với vẻ mặt kính sợ.
Trường Ly lần theo đường cũ quay lại nhà chính thì phát hiện Yên Cửu vẫn còn ngây như phỗng ở đó.
Trường Ly khựng lại, câu ban nãy nàng nói có sức đả kích dữ vậy sao?
Tùng Tuần không hề phát giác bầu không khí nhạy cảm giữa hai người họ, gấp gáp bẩm to: “Thưa Yêu chúa, con rắn nước yêu kia đã chịu khai rồi ạ!”
Yên Cửu hoàn hồn: “Nhanh thế?”
Tùng Tuần phục sát đất chiêu ban nãy Trường Ly dùng, nên dù nàng chẳng trả công hắn cũng khen nức nở: “Vâng ạ, Trường Ly cô nương vừa ra tay là gã ta khai ngay."
Yên Cửu ngạc nhiên nhìn Trường Ly.
Trường Ly tức khắc ngỏng đuôi kiếm lên cao, không giấu nổi vẻ đắc ý.
Tùng Tuần thao thao bất tuyệt: “Gã ta đã nhận đơn hàng ở chợ đen nên mới tới quanh đây dò la, lúc tới tiệm sách thấy có cơ hội bèn ra tay luôn.”
Yên Cửu nhíu mày hỏi: “Gã không biết lai lịch của ta và Trường Ly à?”
Tùng Tuần hơi ngớ ra, sau đó bẩm: “Chắc là không ạ. Đơn hàng gã nhận chỉ bảo gã tới đây theo dõi cùng với đặc điểm nhận dạng của Trường Ly cô nương thôi.”
Mặt Yên Cửu tối lại, loại đơn hàng nặc danh ở chợ đen là khó truy vết nhất, phải mất không ít thời gian mới tìm được kẻ đứng sau màn.
Tùng Tuần thấy sắc mặt Yên Cửu như vậy bèn dò hỏi: “Yêu chúa, liệu mình có nên cử người tới chợ đen tra xét không?”
Yên Cửu trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Sai người theo dõi tộc Hổ sát sao xem bọn chúng có liên quan hay ngấm ngầm liên hệ với bên chợ đen không.”
Tùng Tuần cung kính vâng dạ.
Những chuyện sau đó đã có Tùng Tuần lo liệu nên Trường Ly vứt luôn con rắn nước yêu kia ra khỏi đầu.
Bây giờ nàng bận tâm đến chuyện khác hơn.
Đêm đó, Trường Ly hừng hực chờ mong ngồi bên cửa sổ, dùng ngón tay xoắn tua kiếm.
Trăng tròn sáng ngời dần nhô cao giữa bầu trời tối mịt, chiếu sáng một góc cửa sổ.
Trường Ly chờ mãi thấy hơi mệt bèn che miệng ngáp một cái rõ to đến độ chảy cả nước mắt.
Nàng không khỏi nghĩ bụng: Rốt cuộc Yên Tiểu Cửu có tới không đây, chẳng lẽ nàng nói năng khí thế quá nên dọa chàng sợ chạy rồi à?
Lúc Trường Ly tính bỏ cuộc leo lên giường ngủ thì ngoài cửa sổ vang tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Có người vừa dùng đốt ngón tay gõ vào mái hiên cửa sổ.
Mắt Trường Ly sáng rực lên.
Nàng vội hắng giọng rồi hỏi vọng ra: “Ai đó?”
Cách lớp cửa sổ mỏng, giọng Yên Cửu nghe không rõ lắm: “Ta đây.”
Trường Ly mở hé cửa sổ ra một chút, để lộ cặp mắt hạnh sáng lấp lánh.
Dưới ánh trăng mông lung, nàng thấy Yên Cửu mặc bộ đồ ngủ mỏng manh trắng phau có cổ áo hơi trễ, thấp thoáng khoe phần xương quai xanh đẹp đẽ.
Giữa suối tóc mượt mà đen bóng là đôi tai cáo xù màu trắng đang rung khẽ trong gió đêm.
Trường Ly từ từ dời mắt xuống thì thấy cái đuôi cáo mềm mại bồng bềnh đang cả thẹn rủ sau lưng Yên Cửu.
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng, khàn giọng hỏi: “Đêm khuya huynh tới đây có việc gì không?”
Bàn tay trong tay áo thùng thình của Yên Cửu hơi khum lại, chàng nhớ lại lời thoại trong truyện, chầm chậm nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ta đến đây chỉ vì muốn gặp cô nương một lần.”