Chẳng biết Triệu sư huynh cho chúng ăn gì mà hằng ngày con chim béo đã chuyển từ bay trên không sang cố trượt dưới đất.
Cặp cánh ngắn cũn không thể chịu nổi thân hình tròn vo nên khó mà bay lên nổi.
Tuy Trường Ly cảm thấy con chim béo múp thế này sờ rất đã tay, nhưng để nó ý thức rõ nó là chim, phải bay ngon lành, nàng vẫn phải bấm bụng lên kế hoạch giảm béo cho nó.
Với bé cáo thì Yên Cửu dùng biện pháp đơn giản và thô bạo hơn nhiều. Trong một góc khuất nơi Trường Ly không nhìn thấy, chàng nghiêm giọng nói với nó: “Tộc mình chưa từng có con cáo nào tròn xoe tới độ không thấy chân như ngươi đâu.”
Nghe chàng nói xong, bé cáo trông rất uể oải, ủ rũ rụt cổ lại.
Yên Cửu thản nhiên nói: “Ta cho ngươi một tuần, nếu trong vòng một tuần không giảm béo được...”
Câu nói dang dở sặc mùi đe dọa của chàng khiến bé cáo run lên mấy cái, vội ho mấy tiếng tỏ vẻ mình rất quyết tâm giảm béo.
Sau đó, đệ tử xá xuất hiện cảnh tượng thế này...
Một cục bông trắng chầm chậm chạy sau một cục trắng khác, bộ lông bồng bềnh tung bay trong gió, bốn chân lúc ẩn lúc hiện bên dưới.
Trường Ly bốc một vốc hạt dưa, đứng cạnh ung dung cắn, “Chạy thêm mười vòng nữa là nghỉ được rồi.”
Yên Cửu thì lại bị Thẩm sư huynh bắt tăng ca vì không đủ hàng trữ.
Không có Yên Cửu giám sát, ngắm bé cáo tròn lẳn, Trường Ly thấy hơi ngứa tay.
Khi bọn chúng chạy đủ mười vòng, đang ngồi thở hồng hộc, Trường Ly đủng đỉnh lại gần, sau đó thình lình giơ tay ôm bé cáo vào lòng.
Bé cáo tự dưng bị bế bổng lên vội kêu một tiếng.
Trường Ly bèn vuốt lông nó mấy cái, bé cáo sung sướng híp mắt lại, cái đuôi bông xù cũng sung sướng cuộn lại sau lưng.
Một khắc sau, nhờ ý chí nghị lực phi thường, Trường Ly mới bịn rịn thả nó xuống để cục bông này chạy tiếp.
Sau hai ngày rèn luyện với cường độ cao, con chim béo hết chịu nổi bèn bỏ nhà đi bụi.
Người đầu tiên phát hiện là bé cáo, nó ê a gào gì đó với Trường Ly.
Trường Ly nín thinh hồi lâu, rồi hỏi Yên Cửu, “Nó vừa gào gì thế?”
Bé cáo lại gào lần nữa, Yên Cửu mới thủng thẳng giải thích: “Không có gì, nó bảo con chim non chạy mất rồi.”
Trong đầu Trường Ly từ từ hiện một dấu chấm hỏi: “Bọn mình không cần đi tìm nó à?”
Yên Cửu khẽ gật đầu, “Con cái tới thời kỳ phản nghịch chơi mệt khắc mò về thôi.”
Thấy Trường Ly không yên tâm, chàng bồi thêm: “Không sao đâu, bé cáo nhớ mùi của nó mà, nếu trong vòng một tuần nó không về thì bọn mình sẽ đi tìm nó về.”
Nửa ngày sau, con chim béo nghênh ngang quay về, chẳng những về mà nó còn cưỡi linh hạc về.
Một quả cầu trắng tròn xoe ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên lưng linh hạc như đang cố chứng tỏ dù mình béo đến độ không bay nổi thì cũng có bạn mới chở nó bay.
Linh hạc thích ứng rất tốt với trọng lượng tăng trên lưng, nhã nhặn cúi đầu rỉa lông, đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu sáng trong hữu thần, nó lượn một vòng ở khoảng sân trước phòng như đang tuần tra địa bàn của mình.
Trường Ly thấy cái tổ hợp mới ra lò này thì chỉ biết giật giật môi.
Ai mà ngờ được linh hạc nàng với Yên Tiểu Cửu tơ tưởng lâu lắc lại bị bắt về bằng cách này chứ.
Trường Ly liếc sơ cái cổ hạc thon dài, dừng ở cặp cánh săn chắc khỏe khoắn của nó.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là thịt rất ngon.
Linh hạc bị nàng nhìn hau háu chợt rùng mình một cái, quét cặp mắt đậu đen tứ phía, suýt đánh rơi con chim béo khỏi lưng nó.
Con chim béo lắc lư mấy cái, cố gắng bám vào lông hạc để trụ vững.
Dù không nỡ nhưng Trường Ly đành phải nhìn sang chỗ khác.
Chuyện nướng hạc nàng chỉ dám mơ một chút, thèm một chút thôi chứ nếu ra tay với hạc của chưởng môn mà bị phát hiện thì e là nàng phải theo Yên Tiểu Cửu trốn tới Yêu giới mất.
Yên Cửu cũng giật thót mình khi thấy con chim béo bắt cóc được linh hạc về đây.
Nhưng tới cũng tới rồi, đâu thể đuổi thẳng cổ khách đi được.
Yên Cửu bèn chia một nửa số đồ ăn của chim béo cho linh hạc, rồi nghiêm túc nói với chim béo: “Nhìn cặp chân mảnh khảnh và dáng người đẹp đẽ của người ta, ngươi không cảm thấy nên xem lại bản thân một chút à?”
Chim béo vỗ cặp cánh ngắn cũn một cách vô tội, làm bộ không hiểu gì.
Ngày hôm sau, lúc Trường Ly thấy chim béo biến mất tăm thì chẳng buồn lo nữa.
Con cái lớn thích đi chơi cũng dễ hiểu mà.
Đến chạng vạng, Trường Ly thấy con chim béo dắt hai con linh hạc về thì hoá đá mất một lúc.
Nàng xoa đầu nó bảo: “Ngươi đáo để thật, mỗi ngày quen thêm một bạn mới lận à.”
Trường Ly cho hai con hạc kia ăn, những mong chơi với tụi nó lâu, sau này bé chim nhà mình cũng bắt chước được vài phần khí chất tao nhã của linh hạc.
Ngày thứ ba, chim béo dắt về ba con linh hạc.
Một tuần sau, Trường Ly nhìn đàn linh hạc đi tới đi lui trước phòng, bất giác lẩm bẩm: “Không ngờ chim béo lại là thánh xã giao.”
Yên Cửu cũng sợ điếng hồn khi thấy đám linh hạc này, “Đừng nói là nó dắt hết hạc của đỉnh Lăng Tiêu về đây nha.”
Nết ham ăn của Trường Ly vốn đã dịu xuống giờ chợt bùng lên.
“Nhiều linh hạc thế, nếu thiếu một con liệu chưởng môn có biết không nhỉ?”
Yên Cửu cũng hơi thòm thèm, nhưng chàng vẫn thận trọng nói: “Đỉnh Lăng Tiêu mất nhiều hạc thế, chắc ông ấy sẽ phái người đi tìm.”
Trường Ly tiếc rẻ thở dài.
Kể từ hôm ấy, ngày nào cũng có một đám linh hạc tụ tập ngoài đệ tử xá.
Có vẻ tụi nó đã kiếm được chỗ lý tưởng để tụ tập rỉa lông và tán tỉnh nhau.
Con chim béo tự nhiên len lỏi giữa bầy hạc như cá gặp nước.
Trường Ly nhìn từng con linh hạc thơm ngon lượn ngang mặt mình, cắn phập vào đùi gà.
“Yên Tiểu Cửu, bọn mình chỉ có thể nhìn chứ không được ăn thật à?”
Yên Cửu thoáng do dự, ngày nào bầy linh hạc này cũng tới đây, mà mãi chẳng thấy người của đỉnh Lăng Tiêu tới tìm bọn nó khiến người ta khó mà dằn lòng nổi.
Chắc thiếu một con cũng không có ai phát hiện đâu nhỉ?
Yên Cửu vừa nghĩ vừa mở thực đơn của Lục Vị chân nhân ra xem trong đó có dạy cách nấu chim không.
Đúng lúc này, một đạo đồng hớt hải chạy vào đệ tử xá, thấy bầy linh hạc kia thì mắt sáng rỡ lên, rảo bước đi tới, “Cuối cùng cũng tìm thấy bọn mày rồi!”
Yên Cửu vô thức giấu cái nồi đang cầm ra sau lưng.
Đạo đồng nhìn Trường Ly và Yên Cửu đứng một bên, khách sáo nói: “Bầy linh hạc này đã gây nhiều phiền phức cho hai người rồi, chẳng hiểu sao dạo này chúng nó lại khoái chạy ra ngoài vậy nữa.”
Trường Ly kéo con chim béo đang đứng trên lưng linh hạc xuống, nhét vào cổ tay áo, xấu hổ nói: “Đúng thế, chẳng hiểu sao chúng nó đều chạy tới đây.”
Đạo đồng cười nói, “Để ta mang chúng về đỉnh Lăng Tiêu.”
Đoạn, hắn đột nhiên liếc thấy cái nồi sắt bên cạnh bèn tò mò hỏi, “Hai người tính nấu gì à?”
Trường Ly giật thót mình, nhìn sang Yên Cửu.
Yên Cửu tỉnh bơ vứt bé cáo vào trong nồi, “Trời lạnh nên bọn ta tính cho thú cưng tắm nước nóng ấy mà.”
Bé cáo ngơ ngác ngồi trong nồi chẳng biết làm sao.
Đạo đồng gãi ót, “Cách tắm rửa của hai người mới lạ ghê.”
Yên Cửu vuốt lông bé cáo nói: “Chịu thôi, nó cứ nằng nặc đòi tắm trong nồi chứ dùng bồn nó chê.”
Đạo đồng chợt thấy cực kỳ đồng cảm, “Ôi chuẩn đấy, bọn thú cưng này khó chiều lắm luôn, thế nên ngày nào ta cũng rầu thúi ruột vì chăm lũ linh hạc.”