Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 114




Trường Ly và Yên Cửu đi mãi về phía Bắc, chỉ khi nào đi ngang thành trấn lân cận thì mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ liên tục nhìn thấy rất nhiều Quỷ tu kéo nhau chạy về phía Nam.

Trường Ly ngó ra ngoài khe hở nhỏ trên cửa sổ, chỉ thấy những bóng đen lướt qua và bụi bay mù mịt.

“Quỷ chúa ra tay rồi.”

Yên Cửu hơi híp mắt lại, “Lúc nhận được tin, chắc hắn đã điều động rất nhiều Quỷ tu bao vây vùng phía Nam nên tất nhiên là công tác canh gác phía Bắc sẽ lỏng lẻo hơn.”

Trường Ly mở tấm bản đồ Quỷ vực đơn sơ lúc trước ra, chỉ tay vào một chấm đỏ ở phía Bắc.

“Bọn mình ra bằng cửa này là dễ nhất.”

Yên Cửu ước tính thời gian và khoảng cách rồi kết luận: “Nếu xe quỷ chạy hết tốc lực thì mất hai ngày là tới nơi.”

Hai ngày sau, ở cửa phía Bắc Quỷ vực.

Bầu trời lúc nào cũng âm u kèm theo tiếng gió rét rít bên tai nghe rất thê lương.

Đi tới đây, Trường Ly và Yên Cửu không dùng xe quỷ nữa mà thận trọng cuốc bộ.

Ở cổng kết giới chỉ có hai gã Quỷ tu đứng gác, bọn họ vừa canh gác vừa tám chuyện giết thời gian.

“Lần trước tự dưng tăng cường lính gác vùng biên giới, sao chưa bao lâu đã điều đi hết thế?”

“Ai biết, đó đều là quyết sách của mấy vị chóp bu, liên quan gì tới đám tép riu như bọn mình đâu.”

“Cũng đúng ha, lần trước bên trên quản lý nghiêm ngặt quá nên lúc đi tuần ta phải tập trung hết tinh thần, sợ bỏ sót một con ruồi bay ngang, bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng một chút rồi.”

“Bởi thế mới nói. Ê? Vậy bữa nay bọn mình có nên uống một ly chúc mừng không?”

“Nghe ổn phết, ta thèm rượu hơi bị lâu rồi đấy.”

“Cái thời tiết khỉ gió gì mà lạnh thế không biết!”

Trường Ly và Yên Cửu vòng qua mấy tảng đá lởm chởm xung quanh, từ từ đi tới phía sau lưng hai Quỷ tu nọ.

Trường Ly còn chưa kịp bàn cách hạ gục hai Quỷ tu với Yên Cửu thì chàng đã làm gì đó khiến bọn họ tự dưng mềm oặt rồi ngã xuống đất.

Trường Ly ngạc nhiên nhìn Yên Cửu một cái.

Yên Cửu nháy mắt với nàng, “Lên cấp Nguyên Anh đánh người khác tiện hơn trước nhiều.”

Trường Ly nín thinh một lúc, gục gặc đầu, đúng là tiện hơn thật.

Bọn họ rón rén vòng qua hai Quỷ tu đang nằm ngay đơ dưới đất, đi về phía cổng kết giới.

Lúc bước qua cổng kết giới, Yên Cửu thình lình nắm chặt lấy tay Trường Ly.

Ngay sau đó, một luồng linh lực ấm áp dìu dịu bao quanh người nàng.

Yên Cửu ôn tồn giải thích: “Trong cổng kết giới sẽ có lốc xoáy linh khí và các dòng chảy ngầm, nếu không bao bọc kỹ thì dễ bị thương lắm.”

Trường Ly tò mò sờ lớp màng linh khí bao quanh người mình, cố nhịn cơn thèm hút linh khí xuống.

Yên Cửu khẽ nhướng mày lên, nắm chặt bàn tay đang sờ soạng lung tung của nàng, “Bọn mình đi thôi.”

Hai người cùng tiến vào cổng kết giới.

Trên chiếc cổng kết giới trong suốt bỗng gợn vô vàn con sóng, sau đó lại êm ả như cũ.

Một khắc sau, hai gã Quỷ tu trước cổng kết giới mới từ từ tỉnh lại.

Bọn họ vừa mở mắt ra là liếc nhìn nhau ngay, sau đó hoảng sợ nhảy dựng lên.

“Có, có phải lúc nãy đã có kẻ nào đó lén lút tới đây không?”

“Ta, ta không biết nữa, chẳng hiểu sao ta lại ngất xỉu.”

“Ta cũng thế.”

“Nếu cấp trên phát hiện sai sót của bọn mình thì...”

Hai gã Quỷ tu liếc nhau, ăn ý nói cùng một lúc: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, huynh biết ta biết, cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi.”

Cùng lúc đó, Trường Ly đã ra đến đầu kia cổng kết giới cùng với Yên Cửu, chuyến này khiến nàng váng hết cả đầu.

Nàng lấy bịch táo chua cắt nhỏ phu nhân đã nhét vào túi chứa đồ ra, bỏ vào miệng nhai mấy cái mới thấy đỡ hơn.

Yên Cửu nhìn quanh bốn phía, phát hiện bọn họ đang đứng dưới chân một ngọn núi hoang.

Nơi giao nhau giữa Quỷ vực và Nhân giới thường là chốn hoang vu hẻo lánh, chẳng biết phải mất bao lâu để đi từ đây về Quy Nguyên Kiếm tông nữa.

Bấy giờ có một con hạc giấy đưa thư bay từ chân trời tới, rơi xuống lòng bàn tay Yên Cửu.

Chàng vừa đọc thư xong là con hạc giấy tan biến trong không khí ngay.

“Là thư của Dư sư huynh, huynh ấy đã thăng lên cấp Kim Đan cách đây không lâu, vừa nhận một nhiệm vụ mới, hỏi bọn mình có muốn làm chung không.”

Trường Ly tức khắc thấy hứng thú, “Nhiệm vụ gì thế?”

Yên Cửu: “Năm nay tông môn muốn tới nơi khác tuyển đệ tử mới, mỗi đỉnh chịu trách nhiệm một khu vực, nhiệm vụ của đỉnh Vô Danh bọn mình rơi xuống đầu Dư sư huynh.”

Mắt Trường Ly sáng rực lên, “Thế bọn mình đi tìm Dư sư huynh đi, lâu lắm rồi ta chưa gặp Kiếm huynh, tiện dịp này ôn chuyện với huynh ấy luôn.”

Yên Cửu gật đầu đồng ý, lấy một lá bùa đưa tin ra, “Ừ, để ta báo với Dư sư huynh một tiếng.”

Sau khi nhận tin hồi âm của Dư sư huynh hẹn gặp nhau ở thành An Lư phía Đông Nam, Trường Ly và Yên Cửu lại lên đường.

Bọn họ phải tới thành trấn lân cận tìm thuyền mây hoặc trận pháp dịch chuyển tới thành An Lư.

Hai người cưỡi pháp khí bay tầm nửa ngày mới tới thành trấn gần nhất.

Hàng tuần sẽ có một chuyến thuyền mây chạy từ đây tới thành An Lư, Trường Ly và Yên Cửu tới đúng lúc bắt kịp chuyến ngày mai.

Sau một đêm nghỉ ngơi trong trấn, bọn họ bước lên thuyền mây.

Con thuyền mây này khác với con thuyền mây cỡ lớn tới Xuân Châu lần trước, trông nó nhỏ và mộc mạc hơn nhiều.

Số phòng cho khách ở tầng trên chưa đến 20 – 30 gian, trận tụ linh trong phòng cũng rất bình thường, chỉ miễn cưỡng đáp ứng đủ nhu cầu ngồi thiền tu luyện của các tu sĩ mà thôi.

Song Trường Ly cũng không bắt bẻ gì, so với một nơi đầy ắp quỷ khí, chẳng có mấy linh khí như Quỷ vực thì con thuyền mây này đã xa hoa lắm rồi.

Việc đầu tiên Yên Cửu làm khi lên thuyền mây là gọi cơm rồi bảo người ta giao tận phòng.

Trường Ly cũng nổi máu thèm, mấy hôm nay tất tả lên đường nên nàng chẳng được ăn uống đàng hoàng.

Nhắc đến ăn, nàng hẵng nhớ hồi còn ở Pháp Vạn Tông đã được tặng một túi bánh.

Nghĩ đến chuyện này, Trường Ly buột miệng la lên: “Thôi chết, bánh của ta...”

Yên Cửu giật mình hỏi, “Bánh gì?”

Mắt Trường Ly loé lên, “Không có gì.”

Yên Cửu nhìn nàng nghi ngờ.

Trường Ly cố làm mặt tỉnh dù tim đang rỉ máu.

Nàng đã để quên túi bánh mấy chị ở Hương Dịu Dàng tặng dưới chăn trong nhà khách Vạn Pháp Tông mất rồi!

Họ đang nói chuyện thì phục vụ thuyền mây bê mâm cơm thơm ngào ngạt tới.

Sự chú ý của Yên Cửu bị dời đi ngay, chàng lần lượt đặt các món ăn lên chiếc bàn dài rồi đưa đũa cho Trường Ly.

Trường Ly chỉ nhớ nhung túi bánh ngọt kia mấy giây rồi gắp ngay một miếng vịt bát bảo gần mình nhất.

Yên Cửu cũng gắp một miếng vịt, bỏ vào miệng thong thả nhấm nháp.

Ăn xong, Yên Cửu sực nhớ ra gì đó, bèn hỏi Trường Ly: “Bé Trường Ly, hôm nay nàng có nhận được tin nhắn nào không?”

Bàn tay cầm đũa của Trường Ly khựng lại, sau đó nàng cười cong cả vành mắt, ngồi sát vào Yên Cửu.

“Yên Tiểu Cửu, nếu huynh muốn biết tin tức của phu nhân thì cứ việc hỏi thẳng, sao phải vòng vo làm gì.”

Yên Cửu mím môi, cố cự nự: “Tiện thì hỏi tí thôi.”

Trường Ly cười khanh khách: “Thật không?”

Yên Cửu quay mặt đi, “Dù sao mẹ cho nàng chiếc gương cầm tay kia chứ có cho ta đâu.”

Trường Ly nghe vậy bèn vờ vịt lấy chiếc gương cầm tay ra nói, “Thế hả? Ta vốn định cho huynh xem một cái, nếu huynh chỉ hỏi bừa thì thôi vậy.”

Nàng chưa dứt lời, Yên Cửu đã quay phắt lại.

Trường Ly không kìm được mà nhoẻn môi cười, giơ chiếc gương cầm tay ra trước mặt chàng, “Nè, huynh xem đi.”

Yên Cửu cúi xuống nhìn, nhưng vừa đọc mấy chữ đầu đã úp vội mặt gương xuống.

[Không chỉ có đuôi Bạch Bạch sờ đã tay thôi đâu mà cả...]

Chàng cả thẹn trách: “Bé Trường Ly, sao hai người không nói chuyện gì quan trọng thế hả?”

Mặt Trường Ly đầy vẻ vô tội, “Ta với phu nhân bàn chuyện quan trọng xong rồi tám nhảm mấy câu thì có sao đâu.”

Yên Cửu xụ mặt xuống, nhét chiếc gương vào tay Trường Ly.