Trường Ly ngước mắt lên nhìn Yên Cửu hỏi, “Yên Ly là ai?”
“Là bọn mình...” Nói được một nửa, Yên Cửu chợt giật mình nuốt nửa câu sau vào bụng.
Trường Ly hơi híp mắt lại, con nhỏ kia cùng họ với Yên Cửu...
“Nhỏ đó cùng tộc với huynh hả?”
Yên Cửu ậm ừ: “Đại loại thế.”
Trường Ly lặng lẽ ghim cái tên này.
Sắc trời tối dần, đã tới giờ đi ngủ.
Yên Cửu liếc nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, đằng hắng vài tiếng rồi nói, “Khuya rồi, nàng ngủ trước đi, ta đi tu luyện.”
Chàng đành ngồi xuống đệm cói chờ hết đêm vậy.
Nghe thấy hai chữ tu luyện, Trường Ly thấy hơi rén, vội hỏi: “Huynh có vô ý thăng cấp nữa không đó?”
Yên Cửu thoáng ngớ ra rồi trấn an nàng: “Không đâu, ta chỉ ổn định tu vi thôi.”
Bấy giờ Trường Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Một khắc sau, Trường Ly ăn mặc kín bưng nằm trên chiếc giường Yên Cửu mới sửa soạn, nhìn nóc màn ngây người.
Chẳng bao lâu sau, nàng thò tay ra khỏi chăn, xòe năm ngón tay ra ngắm nghía rồi lần lượt co duỗi từng ngón tay thuôn dài một.
Trầy trật lắm mới biến thành người, thế mà nàng lại thấy không chân thật cho lắm.
Ánh nến hắt bóng nàng lên tấm màn che trông mờ mờ.
Yên Cửu ngồi trên đệm, nghe tiếng sột soạt trên giường bèn dỏng tai lên.
“Nàng không ngủ được à?”
Trường Ly đang khảy tua kiếm trên cổ tay, bị hỏi thì giật nảy mình, vội rúc cằm vào trong chăn.
“Ta thấy chưa quen lắm.”
Mặt Yên Cửu hiện vẻ ảo não, tất cả là do chàng sơ ý.
Cô nhóc kiếm linh luôn ngủ trên giá kiếm nên chắc giờ nằm trên giường thấy không quen.
Chàng vội nói: “Để ta thuê người đẽo cái giá kiếm mới to bằng cái giường cho nàng.”
Trường Ly câm nín.
Lúc nàng là linh kiếm cứng ngắc thì nằm trên giá kiếm bằng gỗ là chuẩn bài.
Chứ bây giờ đã biến thành người mềm mại rồi mà còn ngủ trên giá kiếm thì chắc sái cổ mất.
Trường Ly lập tức đập tan ý định tào lao này của Yên Cửu: “Thôi khỏi, ta ngủ mấy bữa là quen ấy mà.”
Yên Cửu: “Nàng không cần ép buộc bản thân đâu, hồi ta mới biến hình cũng không thích ngủ trên giường, toàn thích chui vào cái hốc cũ để ngủ thôi.”
Trường Ly hoang mang chớp chớp mắt, hốc á?
Bấy giờ nàng mới sực nhớ là nàng chỉ mới nhìn thấy mỗi cái đuôi trắng của Yên Tiểu Cửu chứ chẳng rõ nguyên hình của chàng trông ra sao.
Trường Ly lập tức hỏi: “Yên Tiểu Cửu, nguyên hình của huynh là gì thế?”
Yên Cửu trợn tròn mắt, giọng đượm vẻ uất ức tủi hờn.
“Nàng đã sờ hết đuôi ta từ gốc đến ngọn mà còn không biết nguyên hình của ta sao?”
Trường Ly vô thức bấu chặt góc chăn.
Sờ, sờ hết rồi á?
Hồi nào ta? Chẳng lẽ là cái đêm say ấy...
Trường Ly bỗng thấy buồn tê tái.
Điều khiến nàng buồn không phải là không được sờ đuôi mà là sờ rồi nhưng chẳng nhớ gì hết.
Trường Ly ủ rũ nói: “Lúc, lúc đó ta sờ không kỹ. Nếu huynh cho ta sờ lại lần nữa thì chắc chắn ta sẽ nhận ra ngay.”
Tai Yên Cửu thoắt cái đã đỏ bừng.
Sao cô nhóc kiếm linh này có thể hùng hồn thốt ra mấy câu cợt nhả kiểu đó thế?
Chàng bất giác hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm say ấy, chợt thấy đuôi nhồn nhột như bị người ta sờ hết lần này đến lần khác vậy.
Yên Cửu lắp bắp từ chối: “Không, không được đâu!”
Bị sờ một lần thì còn đổ thừa là say rượu được, chứ giờ chàng vô cùng tỉnh táo, sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ thế được.
Kiểu gì thì kiểu cũng phải đợi bọn họ về Yêu giới cùng nhau bái lạy Yêu thần rồi mới...
Trường Ly thất vọng thở dài một hơi.
Mấy chuyện như sờ đuôi đúng là phải dựa vào ăn may mới thành công được.
Nhưng con người ta hay có cái tật đó, hễ chuyện gì không làm được thì nhiều khi lại càng muốn làm bằng được.
Kiếm linh cũng không ngoại lệ.
Nhớ tới cái đuôi lúc trước mình chỉ được nhìn loáng thoáng, Trường Ly bắt đầu thấy ngứa ngáy.
Nàng ló đầu ra khỏi màn, nhìn Yên Cửu đang ngồi tu luyện với đôi mắt hạnh sáng lấp lánh đầy vẻ khao khát.
“Yên Tiểu Cửu, ta đã đồng ý sẽ chịu trách nhiệm với huynh rồi mà không thể sờ một tí sao? Chỉ một tí tị tì ti thôi.”
Yên Cửu nhìn cặp mắt long lanh của nàng thì thấy hơi lung lay.
Sau đó, chàng sực nhớ tới mấy lời cô nhóc kiếm linh từng nói đêm ấy.
“Ta chỉ nhìn một cái thôi, không đụng vào đâu.”
“Ta hứa đấy.”
“Ta có thể sờ một tí không? Chỉ một tí tị tì ti thôi?”
Cuối cùng, chàng hoàn toàn không đếm xuể mình đã bị sờ soạng bao nhiêu lần, thậm chí cô nhóc kiếm linh còn vùi người vào lông chàng lăn lộn mấy vòng nữa.
Yên Cửu dời mắt đi, lí nhí xẵng: “Đồ lừa đảo.”
Trường Ly hoang mang vô cùng tận.
Nàng lừa chàng cái gì?
Không nói điêu chứ nàng luôn nói được làm được, chưa từng hứa lèo bao giờ nha.
Kiếm phẩm xịn hết biết!
Trường Ly không sờ được đuôi đành chui vào chăn.
Nàng từ từ nhắm mắt lại.
Nếu ngoài đời không được sờ thì vào trong mơ sờ vậy.
Trường Ly đánh một giấc tới sáng, lúc dậy vẫn còn hơi lơ tơ mơ.
Nàng nhớ rõ trong mơ mình đã bổ nhào vào một mớ lông trắng mềm mại bồng bềnh.
Tuy không nhớ mình đã làm gì nhưng cảm giác tuyệt vời đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu nàng không xua đi được.
Trường Ly quyến luyến cọ đầu vào gối, đúng là một giấc mơ đẹp.
“Tỉnh rồi thì dậy đi, hôm nay ta dắt nàng đi mua vài bộ đồ với mua luôn mấy thứ cần dùng nữa.” Giọng Yên Cửu vọng vào trong màn.
Trường Ly đáp vọng ra rồi xoay người xuống giường.
Sau khi hai người rửa mặt qua loa bèn đi thẳng tới tiệm quần áo nổi tiếng nhất nơi đây – Lũ Y Các.
Tiểu nhị của tiệm rất tinh mắt, hắn liếc nhìn bộ đồ Yên Cửu đang mặc rồi thoáng ngắm bộ đồ không vừa người lắm của Trường Ly rồi nở một nụ cười tươi rói.
“Cô nương này muốn mua đồ mới ạ? Vừa khéo tiệm bọn ta vừa nhập một lô váy mới, bộ nào cũng là hàng cao cấp hết.”
Tiểu nhị lần lượt bày hết váy áo lụa đủ màu xinh đẹp ra khiến Trường Ly hoa hết cả mắt.
Chỉ chọn tua kiếm mà nàng đã mất nửa ngày trời nên giờ đối mặt với đống váy áo phức tạp này thì càng thấy khó chọn hơn.
Yên Cửu lúc nào chi thoáng tay, bèn vung tay nói, “Thế thì thử hết đi.”
Tiểu nhị của tiệm cười tươi như hoa, lập tức bảo hầu gái dẫn Trường Ly đi thay đồ.
Yên Cửu thấy hầu gái ôm mười mấy bộ váy đi, sực nhớ ra gì đó vội hỏi: “Tiệm này có bán váy màu hồng nhạt không?”
Tiểu nhị mau mắn tìm ba bộ ra bảo, “Bộ váy màu hồng san hô này có vân vầng trăng chìm, bộ váy tám tà màu hồng nhạt này thì có thêu họa tiết như ý nổi màu vàng, với một chiếc áo màu hồng anh đào này nữa.”
Yên Cửu hài lòng gật gù, “Đưa nàng thử luôn ba bộ này đi.”
Tiểu nhị vội vàng gọi người đem đi.
Trường Ly được hầu gái phụ mặc thử hết váy áo một lượt. Sau khi thử xong cái áo màu hồng anh đào cuối cùng, nàng chạy tới trước mặt Yên Cửu hỏi khẽ: “Yên Tiểu Cửu, ta được phép mua mấy bộ thế?”
Nàng nhớ hồi xưa thắng cược Yên Cửu thì mới được mua mười tua kiếm, đống váy này đắt hơn tua kiếm nhiều, nếu nàng thay luân phiên thì ít nhất là cần hai bộ, nhưng nếu được mua ba bộ thì tốt quá.
Yên Cửu nhìn khuôn mặt cô bé con trông càng tươi tắn hơn khi mặc chiếc áo hồng nhạt thì vô thức mỉm cười.
Cô nhóc kiếm linh nhà chàng mặc đồ mới trông đẹp tuyệt trần luôn.
Chàng ôn tồn hỏi: “Nàng thích bộ nào?”
Trường Ly vuốt ve làn váy đáp, “Chiếc ta đang mặc với hai bộ màu hồng kia, thật ra cái váy xanh vân mây cũng đẹp, với cả cái màu ngọc trai, màu xanh lá, màu khói, v.v...”
Trường Ly bẻ đốt tay liệt kê, háo hức nhìn Yên Cửu.
Yên Cửu nghe ba bộ màu hồng được tính vào đó thì mắt ánh lên niềm vui vì mình đã đoán đúng.
Chàng quay sang nói với tiểu nhị đang đứng cạnh: “Gói hết mấy bộ nàng ấy vừa kể cho ta.”
Trường Ly sửng sốt nhìn Yên Cửu, hồi trước đi mua tua kiếm chàng đâu có hào phóng vậy.
Thừa lúc tiểu nhị vui ngất trời đi gói đồ, Trường Ly rỉ tai Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, sao tự dưng huynh tiêu sang dữ vậy?”
Yên Cửu cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Trường Ly hơi không ổn lắm, bèn nghiêm túc nói: “Con gái tất nhiên phải ăn diện lộng lẫy chứ, ngày nào cũng nên thay váy mới hết.”
Trường Ly thủng thẳng hỏi: “Thế vì sao linh kiếm không được đổi tua kiếm mỗi ngày hả?”
Yên Cửu á khẩu, hỏi luôn: “Nàng muốn mua tua gì mới?”
Trường Ly đảo mắt, nở một nụ cười ranh mãnh, “Để ta nghĩ xong sẽ nói cho huynh biết.”
Sau khi Yên Cửu thanh toán và cất đồ vào túi chứa đồ bèn cùng Trường Ly rời khỏi Lũ Y Các.
Trường Ly vừa ra khỏi tiệm quần áo, thấy quán bán kẹo hồ lô ven đường là mắt sáng rực ngay.
Trường Ly giơ ngón tay trỏ về phía đó rồi gào lớn: “Yên Tiểu Cửu, ta muốn ăn cái kia.”
Một phút sau, trên tay trái của Trường Ly đã cầm một que táo đen và củ từ.
“Rốp!”
Trường Ly sung sướng cắn một phát, sao đó híp mắt lại đầy hạnh phúc.
Lâu lắm rồi nàng chưa được ăn kẹo hồ lô ngọt ngào như này.
Yên Cửu đi sau nàng, vẫn đang tự hỏi không biết kiếm linh có thể ăn kẹo hồ lô không, nhìn sang thì thấy Trường Ly đã oanh tạc xong một que, bắt đầu tấn công que thứ hai.
Yên Cửu lập tức nắm lấy tay phải của nàng, đang nghĩ cớ khuyên nàng nên ăn vừa thôi còn để bụng ăn cơm thì nghe Trường Ly hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh cũng muốn ăn hả?”
Yên Cửu ngập ngừng gật đầu.
Chàng càng ăn nhiều bao nhiêu thì cô nhóc kiếm linh sẽ càng ăn ít bấy nhiều, lỡ có gặp vấn đề gì thì cũng không nghiêm trọng lắm.
Trường Ly hào phóng giơ cái que ra trước mặt Yên Cửu, “Nè, huynh ăn đi.”
Yên Cửu hơi cúi đầu, chàng trông thấy một dấu răng bé xinh mờ mờ trên quả táo đen trông rất đáng yêu.
Chàng cắn xiên que, “Rốp!”
Thoắt cái chiếc que đã chẳng còn gì.
Trường Ly trợn tròn mắt nhìn cái que mình đang cầm, “Yên Tiểu Cửu, ta chỉ kêu huynh thử một miếng cho biết vị thôi.”
Yên Cửu lau vụn đường bám trên khóe miệng đi, đáp không chút thành ý: “Ngon quá nên ta không dừng nổi.”
Miệng Trường Ly méo xệch. Cái que này nàng mới ăn mỗi một quả táo đen, chưa biết vị củ từ ra sao luôn.
Trường Ly chưa kịp tiếc kẹo hồ lô thì lại ngửi thấy mùi thơm bay tới từ ven đường.
Nàng lập tức bị thu hút bởi nó, “Yên Tiểu Cửu, bên kia có tiệm bánh ngọt.”
Một khắc sau, Yên Cửu mất hồn mất vía nhìn Trường Ly cắn lia lịa hết bánh mè tới bánh hạt óc chó.
Chàng không dằn nổi nói: “Bé Trường Ly, nàng ăn thế sẽ bị bội thực đấy.”
Trường Ly tự tin sờ cái bụng phẳng lì của mình, “Một kiếm linh thèm ăn suốt mấy trăm năm thì sao bị bội thực nổi.”
Yên Cửu đang định khuyên tiếp thì Trường Ly đã cầm một miếng bánh hoa sen nhét vào miệng chàng.
“Chia cho huynh một cái nè, đừng có nói nữa.”
Yên Cửu chết trân tại chỗ khi đầu ngón tay lành lạnh kia chạm khẽ vào môi chàng rồi rời đi ngay.
Trường Ly không để ý đến chuyện này, nàng vừa rảo bước đi về phía trước vừa ăn bánh ngọt.
Vị bánh thơm ngon giòn tan và vị sữa béo ngậy khiến nàng không sao dứt nổi.
Mãi đến khi Trường Ly đi xa hai thước, Yên Cửu mới vô thức giơ tay lên sờ môi, chầm chậm ăn cái bánh hoa sen kia rồi nuốt xuống bụng.
Yên Cửu cụp mắt ngắm tà váy của Trường Ly tung bay theo nhịp bước của nàng, vẽ một đường cung hình cánh hoa trong không khí bèn rảo bước đuổi theo.
Lúc về phải dạy cô nhóc kiếm linh là sau này không được thình lình đút bánh ngọt cho người khác mới được.