Kiếm Lai

Chương 55: Xuân phong đắc ý




Ngõ Nê Bình xa xa, vang lên một tiếng rống giận vô cùng lo lắng, "Cố Sán!"

Đứa nhỏ sắc mặt hơi trắng, "Đi thôi đi thôi, Trần Bình An, ta đi đây!"

Ngoài miệng nói phải đi, nhưng thật ra đứa nhỏ không ý thức được, càng nắm chặt hơn năm ngón tay của Trần Bình An.

Khả năng ở trong tiềm thức, Cố Sán sớm đã xem Trần Bình An là thân nhân duy nhất ngoài mẫu thân hắn.

Trần Bình An mang theo đứa nhỏ đi ra khỏi sân, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nói: "Cố Sán, nhớ phải cẩn thận sư phụ ngươi. Còn nữa, chăm sóc tốt cho mẫu thân ngươi, nam tử hán đại trượng phu, mẫu thân ngươi về sau chỉ có thể trông cậy ngươi, đừng để cho bà ấy lo lắng."

Cố Sán ừ một tiếng.

Trần Bình An còn nói thêm: "Đi ra bên ngoài, làm việc nhiều nói ít thôi, phải quản nghiêm cái miệng của mình, chịu thiệt thòi chút cũng không sao, đừng lúc nào cũng mở miệng ra là đòi tiện nghi, người bên ngoài, không giống chúng ta, sẽ ghi hận đó."

Đứa nhỏ đỏ au mắt, trả treo nói lại: "Người chúng ta bên này cũng ghi hận, chỉ mỗi ngươi không có."

Trần Bình An dở khóc dở cười, nhất thời không nói gì.

Trần Bình An đột nhiên bừng tỉnh, trầm giọng hỏi: "Cố Sán, ngươi có lấy được chiếc lá hòe nào hay không?"

Nếu như không có, Trần Bình An không biết là Cố Sán có được tiên gia cơ duyên, nói không chừng thuyết thư tiên sinh kia đến đây, chính là một tấm bùa đòi mạng.

Đứa nhỏ vừa nghe tới điều này liền nổi cơn, ào một cái lấy từ túi áo ra một bó to, quen miệng mắng chửi một câu rồi nói: "Không biết kẻ khốn kiếp đáng chén ngàn đao nào đã vụng trộm nhét vào túi áo ta nhiều lá cây rách nát như vậy, mới vừa rồi lúc ta chuồn êm khỏi nhà, giấu hai túi tiền mới phát hiện, không phải Triệu Tiểu Béo, thì chính là Lưu Mai nha đầu lừa đảo kia! Nếu để mẹ ta giặt quần áo nhìn thấy, không mắng ta mới là chuyện lạ! Cũng may ta sắp phải rời khỏi, bằng không xem ta có ném trộm đá vào nhà xí của bọn họ không..."

Đứa nhỏ mắng một hồi lâu, Trần Bình An đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó như trút được gánh nặng, mắt thấy người này liên tục dùng sức ném xuống đất, vội ngăn cản hành động này của đứa nhỏ, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Cố Sán, thu lại hết đi! Nhất định phải giữ kỹ! Nếu có thể, những lá hòe này, tốt nhất ngay cả mẫu thân ngươi cũng không cho xem, cái này rất có khả năng là vì tốt cho bà."

Đứa nhỏ ngơ ngác, nhưng vẫn là gật đầu nói: "Được."

Trần Bình An thở phào ra một hơi, lẩm bẩm: "Lần này ta thật sự yên tâm rồi."

Cố Sán đột nhiên hơi nghiêng thân thể về phía trước, lấy sức dùng trán cụng đầy Trần Bình An một cái, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi!"

Trần Bình An xoa cái đầu nhỏ của hắn, cười mắng: "Ngốc quá!"

Cố Sán đột nhiên khe khẽ nói nhỏ ở bên tai hắn.

Trần Bình An sửng sờ ngay tại chỗ.

Đứa nhỏ xoay người chạy đi, vừa chạy chậm, vừa quay đầu phất tay, "Nghe lão nhân kia nói, muốn dẫn ta cùng mẹ ta đi đến một địa phương tên là hồ Thư Giản, đảo Thanh Hạp, về sau nếu ngươi kém cỏi đến không cưới được tức phụ, hãy đi tìm ta, không phải ta bốc phét, loại con gái xấu xí như Trĩ Khuê cách vách, ta sẽ tặng ngươi mười bảy mười tám người!"

Trần Bình An đứng tại chỗ, gật gật đầu.

Cũng có chút thương cảm.

Dù sao Cố Sán kia cũng giống như là đệ đệ hắn, cho nên có chuyện gì, Trần Bình An đều nguyện ý nhường Cố Sán.

Giầy rơm thiếu niên nhìn bóng người đứa nhỏ kia dần dần đi xa, suy nghĩ xuất thần.

Cuộc sống của hắn luôn là như thế này, người hắn thực sự để tâm, dường như thế nào cũng không giữ lại được.

Trong ngõ Nê Bình thiếu niên nhếch miệng cười.

Lão thiên gia rất keo kiệt.

Cửa viện cách vách nhẹ nhàng mở ra, tỳ nữ Trĩ Khuê đi ra, cô duyên dáng yêu kiều, như một gốc hoa sen trong hồ nước.

Trần Bình An hỏi: "Lúc nãy Cố Sán nói bậy về cô, đều nghe thấy hết?"

Cô chớp chớp cặp trường mâu thu thủy, nói: "Coi như không nghe thấy, dù sao ta cũng cãi nhau không lại hai mẹ con bọn họ."

Trần Bình An có chút xấu hổ, đành phải giúp nói tốt cho thằng nhóc Cố Sán kia, hoà giải nói: "Thật ra tâm địa hắn không xấu, chỉ là nói chuyện hơi khó nghe chút. “

Trĩ Khuê mặt không chút thay đổi, khẽ nhếch khóe miệng, "Cố Sán tâm địa tốt hay xấu, ta không biết, nhưng mẫu thân quả phụ của hắn, không phải người dễ đối phó, ta dám xác định."

Trần Bình An không biết đáp lại như thế nào, đành phải học theo chiêu vừa rồi của cô, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.

Đột nhiên cô hỏi một vấn đề khó hiểu, "Trần Bình An, ngươi thực không hối hận?"

Trần Bình An ngẩn người, "Gì?"

Trĩ Khuê thấy hắn không giống như là giả ngu giả dốt, cô thở dài, xoay người quay về sân, đóng cửa gỗ lại.

Trần Bình An nhãn lực vô cùng tốt vẫn đứng ở trong hẻm, rốt cuộc nhìn thấy xa xa cửa nhà Cố Sán mở ra, ba người đi ra, trong đó mẫu tử hai người đều tự cõng hành lý lớn nhỏ, chậm rãi đi tới một đầu khác của ngõ Nê Bình.

Trần Bình An thậm chí rõ ràng nhìn thấy, vị thuyết thư tiên sinh kia quay đầu, liếc mình một cái, lộ ra ý cười thú vị.

Sau khi bóng ba người biến mất ở cuối ngõ nhỏ, Trần Bình An trở lại sân nhà mình, nhìn thấy cô gái mặc đồ đen đã có thể tự mình ngồi ở bậc cửa.

Thân thể của cô được đúc từ cốt sắt phải không?

Trần Bình An trước tiên đem ngọc trâm Tề tiên sinh tặng, cùng với hai túi đồng tiền Cố Sán mang đến, đều đặt lên bàn, sau đó bắt đầu nấu nước, bốc thuốc, sắc thuốc, động tác quen thuộc, không giống như là người xuất thân từ thợ gốm, ngược lại giống như là một kẻ đã làm thuê ở hiệu thuốc bắc rất nhiều năm.

Cô gái mặc đồ đen có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi, chán đến chết cô đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, nghĩ nghĩ, lại tự ý lấy túi tiền Trần Bình An giấu ở trong một cái bình ra.

Sau khi cô ngồi xuống, trên mặt bàn bày ra ba túi tiền cùng một cây ngọc trâm, đương nhiên còn có một cây trường kiếm linh tính thức thời "rụt đầu rụt cổ" ở trong góc.

Trần Bình An không ngăn cản cô lấy tiền, nhưng mà quay đầu dặn dò: "Ngọc trâm là Tề tiên sinh tặng cho ta, Trữ cô nương cô cẩn thận chút."

Đại khái là sợ cô gái không cẩn thận, Trần Bình An lại thẹn đỏ mặt nhắc nhở nói: "Thật sự phải cẩn thận."

Cô gái liếc nhìn khinh thường.

Tam túi đồng tiền kim tinh, tiền nghênh xuân, tiền cung dưỡng, tiền áp thắng, thật khéo, vừa vặn trùng khợp.

Cô gái một tay nâng má, một tay chỉ ngón tay ra, khều lấy ba đồng tiền, thuận miệng hỏi: "Chuyện của ngươi như thế nào? Có thể nói với ta hay không?"

Trần Bình An ngồi xổm ở chân tường bên cửa sổ, cẩn thận nhìn chằm chằm ngọn lửa, thi thoảng lật xem một chút ba tờ phương thuốc, sau khi nghe được câu hỏi, "Thích hợp nói sao?"

Cô gái nhíu mày nói: "Ngươi đã xấc bấc xang bang đến như vậy, còn lo lắng ta nghe xong bí mật, bị ai giết người diệt khẩu? Trần Bình An, không phải ta nói ngươi, thật sự ngươi loại người luôn cho mình là người tốt, ta khuyên ngươi đời này cũng đừng rời khỏi trấn nhỏ, nếu không chết như thế nào cũng không biết."

Cô gái rất “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”. (*)

(*) Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai. Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua