Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 591: Ngang ngược không nói lý lẽ




Đoạn hẻm núi thứ tư này lạnh vô cùng, lạnh đến ngay cả tốc độ lưu chuyển linh lực của Nguyệt Minh Đế đều bị ảnh hưởng. Thế cho nên bất kể là lực lượng công kích đánh ra hay là tốc độ thân pháp đều bị ảnh hưởng thật lớn, chỉ có thể phát huy ra khoảng hai, ba phần mười.

Tốc độ của Băng Sương Cự Viên nói thật cũng không nhanh, nhưng bởi vì tốc độ của những người khác chậm lại khiến tốc độ của nó có vẻ nhanh, dưới vòng vây công của phần đông cao thủ qua lại tự nhiên. Nếu là một mực tiêu hao như vậy, người thắng sau cùng nhất định là nó.

Chính vì như thế, nó cũng không có tính toán chạy trốn, ngược lại còn muốn ngăn cản mọi người chạy trốn. Chỗ này của nó đã mấy ngàn năm không có người tới, hôm nay nó muốn đại khai sát giới!

Vút!

Thân hình Chu Hằng nhanh như chớp giật, xoạt một cái bay vụt về phía Băng Sương Cự Viên, đã đem Tấn Vân Lưu Quang Bộ thúc giục đến cực hạn.

Hắn hiện tại có cốt phù xua tan khí lạnh, thân hình không bị ảnh hưởng chút nào, lại thêm toàn lực thúc giục Tấn Vân Lưu Quang Bộ. Tốc độ của hắn đã hơn xa Băng Sương Cự Viên.

Ai có thể nghĩ tới một Nguyệt Minh Hoàng rồi lại có thể bộc phát ra tốc độ khủng bố như thế?

Đợi đến khi Băng Sương Cự Viên ý thức được điểm này, Chu Hằng đã bay vụt tới trước mặt nó!

Muốn chết!

Con yêu thú này hừ lạnh trong lòng, vẻn vẹn Nguyệt Minh Hoàng cũng dám phát động công kích tới nó? Chỉ là hắn ta vì sao không bị ảnh hưởng của khí lạnh? Chẳng lẽ... trên người hắn ta có quần áo do da lông đồng loại chế thành?

Băng Sương Cự Viên lập tức giận tím mặt, vung cánh tay phải quét tới Chu Hằng. Năm móng xẹt qua, mỗi cái đều dài nửa gang, dường như năm lưỡi dao nhọn!

Yêu thú không hiểu luyện chế binh khí, nhưng thân thể của chúng nó liền tương đương với binh khí. Năm móng này đủ để xé mở thân thể của Nguyệt Minh Đế cùng cảnh giới!

Chu Hằng tay trái đẩy ra, Phiên Thiên Chưởng vận chuyển!

Ầm!

Phía sau hắn bỗng nhiên lấp lánh hiện ra 14 vầng bán nguyệt, mỗi một cái đều chiếu rọi ánh trăng lạnh lẽo, hướng về phía Băng Sương Cự Viên trấn áp!

Nguyệt Luân Kỹ - Thiên Sương Chi Hàn!

Cùng lúc đó, Phiên Thiên Chưởng cũng đánh ra, hóa thành một bàn tay lớn màu xanh thế không thể đỡ đánh ra.

Hai đại tiên thuật cùng ra, cho dù là Chu Hằng ở lực lượng không bằng Nguyệt Minh Đế đỉnh thì lại thế nào, tiên thuật đủ để bù lại hết thảy!

- Ngao...

Băng Sương Cự Viên bỗng nhiên phát ra một tiếng rống đau, bất kể là Thiên Sương Chi Hàn hay là Phiên Thiên Chưởng đều đánh khiến nó đau tận đáy lòng, dưới chân không khỏi lảo đảo rút lui. Nó tuy rằng hung tàn khát máu, lại càng thêm nhát gan thành tính, ăn chút thiệt thòi nhỏ như vậy lập tức nảy sinh ý lùi bước, muốn rời khỏi chiến trường.

Dù sao nơi này lạnh vô cùng, hao tổn đến cuối cùng khẳng định là nó thắng, tội gì phải liều mạng chứ?

Chính vào lúc này, Chu Hằng một kiếm đâm ra!

Kiếm Phá Phi Vũ!

Lúc trước bất kể là Thiên Sương Chi Hàn hay là Phiên Thiên Chưởng đều chỉ là một màn ngụy trang, sát chiêu chân chính chính là kiếm trong tay hắn! Nếu không lúc trước đánh cho Băng Sương Cự Viên trở tay không kịp, làm sao có thể chỉ khiến nó chịu đau một chút rồi thôi?

Chu Hằng sát ý hóa thực chất, oai cốt phù hơi hơi tràn ra, một kiếm đánh tới!

Phập hoa máu tung bay!

Hắc kiếm rạch rách ngực Băng Sương Cự Viên, cả người Chu Hằng đều chìm vào, nhưng trong nháy mắt lại từ sau lưng cự viên bay ra, vẻ mặt nghiêm nghị.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lúc này công kích của năm người đám Tra Tuế mới đánh tới trên người Băng Sương Cự Viên. Nhưng những thứ này đều là chuyện dư thừa, trái tim của cự viên bị hắc kiếm đánh thủng, đã sớm mất hết mọi sức sống!

Đám người Tra Tuế lúc này mới ý thực được là chuyện gì xảy ra, đều đem ánh mắt kinh ngạc chăm chú vào trên người Chu Hằng.

Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu cũng đình chỉ chiến đấu, cảnh tượng Băng Sương Cự Viên bị một đòn đánh chết vừa rồi thật sự quá kinh người!

Khí lạnh trong hẻm núi đang nhanh chóng tiêu tan, nhiệt độ tăng lên, nhưng rung động trong lòng mọi người lại làm sao cũng không thể xua tan!

Một đòn đánh chết Nguyệt Minh Đế đỉnh!

Mặc dù nói có thành phần mưu lợi, con Băng Sương Cự Viên kia lúc trước đã bị năm người Tra Tuế vây công, Chu Hằng có thể nói là thừa dịp trống mà vào, chiếm một cái tiện nghi. Nhưng dù là như vậy cũng không thể che giấu được điểm sáng của hắn, thân pháp đó là nhanh cỡ nào!

Chính là tốc độ của hắn quá nhanh, mới khiến cho Băng Sương Cự Viên chỉ có thể cứng đối cứng, kết quả bị liên kích ba chiêu trực tiếp mang đi!

14 vầng trăng!

Lúc này mọi người mới ý thức được Chu Hằng không ngờ có được 14 vầng trăng. Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến bọn họ khiếp sợ.

Bọn họ đều là tộc nhân của hào môn Tây Ngọ Thành, cho dù Tra Tuế không phải, nhưng hai vị sư phụ của hắn lại là lai lịch càng lớn! Có được bối cảnh như vậy lại làm sao không biết nhân vật trâu bò nhất Tiên giới có được số lượng vầng trăng cực hạn 15 vầng trăng!

Chỉ là nhân vật trâu bò như vậy không biết phải mấy trăm năm mới ra một người như vậy, nghe nói hiện nay nhân vật yêu nghiệt nhất chính là Vạn Cổ Tà Tôn đại náo Tuyệt Tiên Thành mà bị trấn áp, từng có được 13 vầng trăng!

Vạn Cổ Tà Tôn là người nào?

Người ta nhưng là kẻ dám đến Tuyệt Tiên Thành phóng hỏa giết người! Năm đó nhưng là náo loạn đến sôi sùng sục, đến bây giờ trong Tiên Thành bậc cao đều có truyền thuyết về Vạn Cổ Tà Tôn!

Mà Chu Hằng không ngờ có được 14 vầng trăng, so với nhân vật trâu bò nhất Tiên giới chỉ kém một, hơn nữa so với Vạn Cổ Tà Tôn còn nhiều hơn một vầng trăng! Điều này nghĩa là Chu Hằng có được tiềm lực kinh người, tương lai rất có khả năng đạt tới độ cao của Vạn Cổ Tà Tôn, thậm chí càng mạnh!

Bọn họ tuy rằng mỗi người đều là thiên tài. Tra Tuế, Tử Anh Minh, Quách Vũ Hậu thậm chí vào lúc Nguyệt Minh Vương, Nguyệt Minh Hoàng có được 8 vầng trăng, chính là nhân vật đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, nhưng so với Chu Hằng lại kém quá xa!

Đối mặt với thiên tài tiềm lực trên mình, hoặc là khơi dậy chiến ý vô cùng hoặc là nản lòng thoái chí, hoặc là nảy sinh ý xấu đem đối phương bóp chết ở trong nôi.

Nhiệt độ không khí tăng lên rất nhanh, chỉ một chút thời gian như vậy đã đạt tới trình độ Nguyệt Minh Vương có thể thừa nhận, cốt phù cũng bởi vậy đình chỉ vận chuyển.

- Oa ha ha, đây là của bổn tọa! Con lừa đen xông ra ngoài, muốn thu lấy di hài của Băng Sương Cự Viên. Tuy rằng thể tích quá lớn không có khả năng toàn bộ đóng gói mang đi, nhưng một thân da lông kia là tuyệt đối không thể lãng phí!

Xoạt một luồng sáng lạnh xẹt qua, hướng về phía con lừa đen bắn nhanh mà đi.

Thân hình Chu Hằng nhoáng lên, một quyền đánh ra, trong ánh vàng lóng lánh, hắn đón đỡ luồng sáng lạnh kia.

Bùng!

Một tiếng vang trầm, thân hình Chu Hằng bay ngược mà về, trên mặt lóe lên vẻ không vui.

Luồng sáng lạnh kia là bóng kiếm, người ra tay chính là Trương Ngọc Đình nữ tính duy nhất trong năm người Quách Vũ Hậu. Nàng cũng bị đánh trở về, sau lưng ba vầng trăng tròn tỏa sáng, sắc mặt lạnh lùng.

Con lừa đen đầu tiên là ngẩn ra, lập tức giận dữ nói: - Ngươi đồ quái dị mặt đầy cứt ruồi, lại dám đánh lén Lư đại gia nhà ngươi? Mù mắt cho của ngươi! Bổn tọa nhưng là điềm lành trong trời đất, ngươi ra tay với bổn tọa chính là bất kính với trời đất! Chu tiểu tử, đánh chết nàng cho Lư đại gia!

Trương Ngọc Đình không khỏi mặt đỏ bừng. Nàng dung mạo băng khiết, cũng chỉ ở trên má phải có một nốt ruồi không bắt mắt, nhưng ánh mắt của con lừa đen là độc cỡ nào, chẳng những bị nó phát hiện còn nói khoa trương thành mặt đầy cứt ruồi!

Đối với một nữ nhân thích đẹp lại tự phụ mà nói, đây quả thật là vô cùng nhục nhã!

- Con lừa đê tiện, bổn cô nương muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Ngực nàng liên tục phập phồng.

- Đều nói đánh là thương mắng là yêu, ngươi muốn đem bổn tọa bầm thây vạn đoạn, như vậy yêu bổn tọa đến sâu cỡ nào hả! Ôi, ai bảo bổn tọa bộ dạng anh tuấn, ngươi có thể đối với bổn tọa "tiếng sét ái tình", không thể tự kiềm chế cũng là chuyện rất bình thường. Đáng tiếc bổn tọa nhãn giới quá cao, chỉ có thể cô phụ một mảnh tâm ý của ngươi! Con lừa đê tiện này miệng đầy lời xằng bậy.

- Đi chết! Trương Ngọc Đình làm sao nhịn được, phi thân nhào ra, kiếm khí như cầu vồng.

- Mưu sát chồng! Con lừa đen trốn ra phía sau Chu Hằng, hết sức xấu xa xoay người, đem một cái mông lừa mập mạp hướng về phía Trương Ngọc Đình lắc tới lắc lui. Váy hoa, đuôi lừa cũng lắc theo, đê tiện đến tận xương.

Chu Hằng vung hắc kiếm, "Keng" một cái đón đỡ trường kiếm của Trương Ngọc Đình, tia lửa bắn ra bốn phía. Cánh tay phải hắn rung lên, 14 vầng bán nguyệt đồng loạt nở rộ hào quang, chấn lui đối phương, trầm giọng nói: - Vì sao muốn ra tay đả thương người?

Tuy rằng miệng của con lừa đen rất đê tiện, nhưng không thể phủ nhận là Trương Ngọc Đình ra tay trước!

- 14 vầng trăng quả thật rất không tồi, nhưng bây giờ ngươi chẳng qua là Nguyệt Minh Hoàng, nào có tư cách cho ngươi cuồng vọng? Quách Vũ Hậu tung người một cái chắn ở trước người Trương Ngọc Đình, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

Tuy rằng Chu Hằng đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, nhưng hắn trước kia cũng có thể làm được, mặc dù chỉ là 8 vầng trăng mà thôi. Bởi vậy theo như Quách Vũ Hậu thấy Chu Hằng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, mà hắn lại là Nguyệt Minh Đế!

Nguyệt Minh Hoàng dựa vào cái gì diễu võ giương oai trước mặt Nguyệt Minh Đế?

- Con Băng Sương Cự Viên này là của chúng ta! Hắn dùng giọng điệu khẳng định nói, như đinh đóng cột.

- Gì! Đây rõ ràng là Chu tiểu tử chém giết, chim đầu bạc ngươi mắt mù hả? Con lừa đen lập tức từ sau lưng Chu Hằng nhảy ra. Da lông của Băng Sương Cự Viên này nhưng là bảo vật, nó làm sao chịu chắp tay nhường cho người!

- Mở to mắt nhìn xem, vết thương trên yếu hại của yêu thú này là ai đánh ra nhiều? Quách Vũ Hậu cười lạnh nói.

Băng Sương Cự Viên quả thật là Chu Hằng chém giết, nhưng ngay sau đó đám người Trương Ngọc Đình cũng đều đem công kích đánh lên, với độ chính xác của Nguyệt Minh Đế lại làm sao có thể không đánh trúng yếu hại?

Tính như thế, trên người Băng Sương Cự Viên tổng cộng có sáu nơi yếu hại để lại vết thương, nhưng trong đó chỉ có hai là Chu Hằng và Tra Tuế để lại, bốn cái khác lại là đám người Trương Ngọc Đình đánh ra.

Tính ai để lại công kích trên yếu hại nhiều, đó tự nhiên là bên phía Quách Vũ Hậu.

Con lừa đen không khỏi giận tím mặt, ba người Chu Hằng, Tử Anh Minh, Tra Tuế cũng lộ ra vẻ giận dữ rõ ràng. Đối phương đây không phải là rõ ràng đang lừa gạt bọn họ sao?

Kỳ thật thế giới này không có đạo lý gì đáng nói, nắm đấm của ai lớn người đó liền nắm giữ đạo lý!

- Chim đầu bạc, ngươi còn muốn mặt mũi hay không? Con lừa đen chửi ầm lên, trình độ mắng người của nó tuyệt đối là hạng nhất: - Người nào đũng quần không khép kín đem ngươi thả ra, mất mặt a! Quá mất mặt!

- Con lừa đê tiện! Quách Vũ Hậu bị chửi đến mặt đều đỏ. Với cảnh giới như vậy của hắn kỳ thật vốn không nên bị chọc giận, nhưng ai bảo con lừa đen nói đến không chịu nổi như vậy? Hắn là thiên kiêu trong thế hệ trẻ Quách gia, đã bao giờ nghe qua loại lời nói chợ búa này?

Hắn nhìn chằm chằm con lừa đen, trong miệng lại nói: - Các ngươi đi đem lệnh phù tìm ra, ta phụ trách... giết người! "Các ngươi" mà hắn nói tự nhiên là chỉ đám người Chu Khiếu Nhiên.

Cấm chế này cần lệnh phù mới có thể thông qua, nhưng cứ cách trăm năm phải dùng lệnh phù tương ứng yêu thú trấn thủ mở ra trước mới được, bọn họ chỉ cần lấy được lệnh phù mở ra liền nắm giữ chủ động tuyệt đối. Bọn họ nếu là không mở ra cấm chế hẻm núi thứ tư liền không có một người có thể thông qua.

- Tra huynh, Chu huynh, lệnh phù mở ra liền giao cho các ngươi! Tử Anh Minh nhìn Quách Vũ Hậu, trong ánh mắt chiến ý hừng hực: - Tiểu Hầu gia, đối thủ của ngươi là ta!