Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 1145: Giết thánh




- Không có hứng thú!



Chu Hằng lắc đầu, cho dù Hắc Ám Ma Chủ không ra tay hắn cũng sẽ đích thân ra tay xử lý ba người Thạch Dương. Hiện tại Hắc Ám Ma Chủ nguyện ý làm thay hắn cũng không ngại.



- Hắc Ám Ma Chủ, chúng ta liên thủ xử lý người kia!



Thạch Dương thì vừa chống đỡ vừa la lớn.



- Không cần! Máu thịt của ba người các ngươi ta thu, có máu thịt của ba Ngụy Thần, dùng để xé trời hẳn là nắm chắc càng lớn hơn một chút!



Hắc Ám Ma Chủ lạnh lùng cự tuyệt, hắn muốn nhất tự nhiên là rời khỏi nội thế giới này, tránh cho cùng di thể Thần Vương cùng nhau vỡ nát!



Chớ nhìn hắn là Hư Thần, siêu cấp trâu bò, nhưng ở trước mặt lực lượng của cấp Thần Vương, một vạn hắn, một tỷ hắn cộng lại đều không đủ xem, cho nên chuyện xé trời không cho phép trì hoãn.



Sinh linh trong nội thế giới đều là những tia máu thịt của Thần Vương biến thành, tự nhiên có một tia đặc tính, một chút xíu pháp tắc của bản thân Thần Vương. Cho nên huyết tế mới có thể cởi bỏ hết thảy cấm chế, chỉ cần đủ số lượng.



Càng là cường giả, pháp tắc Thần Vương ẩn chứa trong cơ thể càng nhiều, phá giải cấm chế cũng càng dễ dàng.



Đương nhiên, nhiều này cũng chỉ là chỉ người trong nội thế giới, so với bản thân Thần Vương thì như muối bỏ biển.



- Hoặc Thiên. Hắc Ám Ma Chủ chính là người ngoài, là kẻ địch chung của chúng ta. Các ngươi hiện tại khoanh tay đứng nhìn, đợi lát nữa liền đến phiên các ngươi xui xẻo!



Đế Khuyết chuyển sang Hoặc Thiên nói, hắn biết lực ảnh hưởng của Hoặc Thiên đối với Chu Hằng rất lớn.



Hoặc Thiên lạnh lùng không nói, từ khoảnh khắc ba người này “thông đồng” Hắc Ám Ma Chủ kia trở đi, cũng đã quyết định vận mệnh của bọn họ.



Đường là chính mình chọn, có tư cách gì oán trách người khác?



Hắc Ám Ma Chủ quả thật cường đại, vẻn vẹn chỉ có ba thánh căn bản không đủ để chống lại hắn, cộng thêm hắn lần này hoàn toàn không bởi vì đất của tiểu thế giới mà sơ suất, chiến lực toàn bộ khai hỏa, ép cho ba thánh hoàn toàn không có sức đánh trả.



- Đi!



Ba người Thạch Dương đều lớn tiếng nói, còn chiến nữa bọn họ thật sự sẽ ngã xuống ở đây! Tuy rằng Hắc Ám Ma Chủ “vứt bỏ” bọn họ, Chu Hằng lại không chịu tiếp thu bọn họ, bọn họ người nào cũng không có biện pháp xé trời, nhưng dù sao tốt hơn hiện tại chết ở nơi này.



Về phần uy hiếp của Âm Ảnh Tử Linh, như vậy về sau hay nói!



Trước tránh thoát một kiếp này!



Ba người tách ra trốn, Hắc Ám Ma Chủ hơi do dự, đuổi theo hướng Đế Khuyết. Mà Chu Hằng thì dưới chân khẽ động, ngăn cản Thạch Dương.



Hắn có thể thả chạy Huyết Sát, nhưng Thạch Dương và Đế Khuyết lại phải chết!



- Chu Hằng!



Thạch Dương nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói tràn ngập hận ý. Hắn sau khi vừa trở thành Thánh nhân liền bởi vì Chu Hằng mà ăn một chầu tát của Hoặc Thiên, cái hận này thủy chung khắc sâu trong lòng.



- Nghiệt tự mình làm ra, vậy không nên đem trách nhiệm đẩy lên đầu người khác!



Chu Hằng nói, một tay thò ra, pháp tắc lưu chuyển.



- Hừ, bản thánh sợ ngươi sao?



Nói thì nói vậy nhưng Thạch Dương sau khi bổ ra một chưởng lại quay đầu chạy mất dép. Nói đùa à, Chu Hằng nghiễm nhiên cùng Hắc Ám Ma Chủ bằng vai phải lứa, ba thánh bọn họ đều không làm gì được Hắc Ám Ma Chủ, một mình hắn đấu Chu Hằng không phải là muốn chết sao?



- Chạy được sao?



Chu Hằng tiện tay vung lên, toàn bộ thiên địa ở trong mắt hắn đều là những ô lưới màu vàng, do hắn tùy ý chi phối.





Hắn phá vỡ quy tắc thiên địa, khác loại thành thánh. Điều này ý nghĩa cũng không đơn giản là chỉ trở thành Hư Thần, mà là hắn chân chính trở thành chủ nhân của tiểu thế giới này, ngự trị trên pháp tắc!



Thạch Dương mới vừa động lại phát hiện mình không ngờ đang đi ngược!



Điều này sao có thể?



Hắn khiếp sợ không hiểu, rõ ràng là đang chạy về phía trước, làm sao lại ngược lại xông về phía Chu Hằng?



Chu Hằng không nói, pháp tắc hóa kiếm, hướng về phía Thạch Dương chém qua.



Thạch Dương vội vàng tế chuyển đầu khô lâu đón đỡ, nhưng pháp tắc trong vùng tiểu thiên địa này đều dưới sự khống chế của Chu Hằng, ở trước mặt hắn vận dụng bảo khí không phải là nói đùa sao? Đầu khô lâu phun ra sương tím đều đảo ngược, ngược hướng Thạch Dương mà đi.



- Cái gì...



Thạch Dương vội vàng thân hình rút lui, thần tình kinh hãi đến khó tin.



- Ở trong vùng thiên địa này, ta chính là vua!



Chu Hằng bình tĩnh nói, một chỉ điểm ra, ô lưới màu vàng hướng về phía Thạch Dương bao trùm cuốn tới, giống như lưới cá đem đối phương quấn gắt gao.



- Không, ta là Thánh nhân, ngươi không thể giết ta!



Thạch Dương không thể động đậy, không khỏi thất thanh kêu sợ hãi.



- Tất cả mọi người đều có thể chết, ngươi sao có thể ngoại lệ?



Chu Hằng một chỉ hạ xuống, ấn ở mi tâm Thạch Dương.



Thạch Dương lập tức miệng há một nửa, cũng không thể nói ra được nữa.



Khi Chu Hằng thu ngón tay về, cả người hắn ta đột nhiên thành tro, theo gió bay tán.



Hắn và Hắc Ám Ma Chủ quả thật đều chỉ là Hư Thần, nhưng ở trong vùng tiểu thế giới nay, Chu Hằng lại có thể điều động một bộ phận pháp tắc Thần Vương! Năm đó năm thánh đều có thể, Chu Hằng hiện tại phá vỡ trói buộc của tiểu thiên địa, tự nhiên càng thêm không có đạo lý không thể.



Ở trước mặt pháp tắc Thần Vương, Ngụy Thần cỏn con lại tính là cái gì?



Khi Chu Hằng xoay người lại, Hắc Ám Ma Chủ cũng giải quyết xong Đế Khuyết, tầm mắt hai người tiếp xúc, lập tức bùng lên một chùm tia lửa.



Hắc Ám Ma Chủ muốn giết Chu Hằng, bởi vì Chu Hằng thu được “truyền thừa” của Thần Vương, mảnh vỡ Thần Hạch chính là bảo vật hàng tỷ năm trước hắn đã muốn chiếm được! Mà Chu Hằng cũng muốn làm thịt Hắc Ám Ma Chủ, đối phương trước sau xuống tay đối với Hoặc Thiên và Hồng Nguyệt, suýt nữa khiến hai nàng vạn kiếp bất phục!



- Kỳ thật chúng ta cũng không có ân oán gì không giải được!



Hắc Ám Ma Chủ cười nói:



- Vì sao ngươi luôn không chịu cùng ta liên thủ?



- Bởi vì ngươi không xứng!



Chu Hằng lắc lắc ngón tay, theo thời gian hắn khác loại thành thánh cànglâu, hắn cũng càng ngày càng nhiều cảm ứng được sự vĩ đại của vùng thiên địa này! Không, vĩ đại không phải là vùng thiên địa này mà là chủ nhân sáng tạo ra nó!



Ở trước mặt vị Thần Vương này, Hắc Ám Ma Chủ căn bản ngay cả xách giày đều không xứng!



Chu Hằng nhất định phải giết hắn, nhưng trong lòng lại không coi hắn là đối thủ nữa.



Không xứng!




Một Hư Thần – một Hư Thần trộm mộ, có tư cách gì bị Chu Hằng coi là đối thủ?



Đối thủ của hắn vẫn đều là những thiên kiêu thiên phú trác tuyệt kia!



Về sau, cũng sẽ là thần tử của Thần Giới!



Tuyệt đối không bao gồm Hắc Ám Ma Chủ ở trong đó!



- Ngươi còn chưa trải qua thiên kiếp gột rửa, đạt được sự thừa nhận của thiên địa đại đạo, căn bản không thể tính là Thần Linh chân chính. Có tư cách gì miệt thị ta?



Hắc Ám Ma Chủ rất không phục nói.



Ở trong mắt hắn đám người Chu Hằng càng thêm thấp kém, chỉ là sâu một từ trong một cỗ thi thể diễn sinh ra mà thôi!



Chu Hằng cười nhạt, không có hứng thú cùng hắn ta tranh luận xuất thân, huyết thống. Hắn nói:



- Danh hiệu Hắc Ám Ma Chủ này chỉ là ngươi tự thêm cho mình hả? Nếu không, với tu vi Hư Thần Cảnh của ngươi, dám lấy danh hiệu như vậy hoàn toàn là bị người phút giây giết chết!



- Ngươi...



Hắc Ám Ma Chủ lúc này thật đúng là bị tức mà câm.



Có một số ngoại hiệu quả thật là không thể lấy lung tung, tỷ như thiên hạ chí tôn, vũ trụ đệ nhất, loại ngoại hiệu này hoàn toàn chính là thèm ăn đòn! Hắc Ám Ma Chủ cũng giống như vậy, “chủ” có thể dùng loạn sao?



Chu Hằng khoát tay, nói:



- Ta không có hứng thú biết danh hiệu chân chính của ngươi, dù sao ngươi phải chết ở chỗ này!



- Ha ha, ngươi thật đúng là nói khoác không biết ngượng!



Hắc Ám Ma Chủ cười lạnh:



- Nếu ngươi thủy chung gian ngoan mất linh, như vậy chỉ có thể gặp nhau bằng bản lĩnh thật!



Hắn dẫn đầu ra tay, một chưởng chụp ra, vô tận tối tăm lưu chuyển.



Chu Hằng một quyền đón đỡ, ánh sáng thần thánh chiếu rọi, tất cả tối tăm đều như tuyết đun nóng, trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ.




Một quyền đối một chưởng!



Ầm!



Hai người cùng lui, trừ phương diệt pháp tắc, lực lượng của hai người chênh lệch vô cùng.



Nhưng, trên nắm tay của Chu Hằng lại xuất hiện những vết rạn, sau đó rịn máu tươi, chảy không ngừng.



- Ha ha ha, quả nhiên. Ngươi chưa trải qua thiên kiếp, chưa hình thành Thần Hạch, liền không có Thần thể!



Hắc Ám Ma Chủ lạnh lẽo nói:



- Hư Thần tổng cộng ba trọng thiên, ta bị vây khốn nhiều năm như vậy cũng không lãng phí thời gian vô ích. Tuy rằng lực lượng của ta bị giới hạn bởi vùng tiểu thiên địa này, nhưng lĩnh ngộ pháp tắc của ta đã đạt tới Hư Thần nhị trọng thiên!



- Tuy rằng ta còn chưa vượt qua thiên kiếp, lại có thể có hạn sử dụng lực lượng pháp tắc của Hư Thần nhị trọng thiên!



- Ngươi vừa mới bước vào Hư Thần cảnh, có tư cách gì nói muốn giết ta?




Chu Hằng mỉm cười, lật tay lấy ra một khối thủy tinh tím, nói:



- Chỉ bằng cái này!



Hắn ở trước mặt Hắc Ám Ma Chủ đem khối thủy tinh tím này dung hợp vào trong cơ thể của mình.



- Không...



Hắc Ám Ma Chủ đau lòng kêu lên, đây nhưng là mảnh vỡ Thần Hạch, bao hàm tinh hoa tu luyện của một vị Thần Vương! Mặc dù chỉ là một khối nhỏ nhỏ bé không đáng kể, nhưng hắn đã đem toàn bộ Thần Hạch coi là tài sản riêng của hắn, cử động của Chu Hằng khiến hắn nổi lên một loại phẫn nộ bị ăn trộm.



- Của ta! Của ta! Của ta!



Hắn xông về phía Chu Hằng.



Chu Hằng ung dung ứng phó, một quyền đánh ra, không hề yếu thết cứng đối cứng với đối phương.



Hắn quả thật ở độ cao pháp tắc tạm thời kém hơn đối phương, nhưng mảnh vỡ Thần Hạch lại có thể bù lại hết thảy!



Hắn phải làm, chính là tận khả năng dung hợp thủy tinh tím, tăng lên lực lượng và nắm giữ pháp tắc của mình.



Một khối, hai khối, ba khối. Sau khi hắn khác loại thành thánh, tốc độ dung hợp thủy tinh tím tăng lên thật lớn, giống như cá voi hút nước, khẩu vị lớn đến khủng bố!



Hắc Ám Ma Chủ có thể rõ ràng cảm ứng được lực lượng của Chu Hằng đang tăng lên, mà oai pháp tắc cũng càng ngày càng cường đại!



Đang đuổi theo hắn!



Hắn đau lòng đến quả thật đang rỉ máu!



Những lực lượng, pháp tắc lĩnh ngộ này đều nên là của hắn! Của hắn!



- Không cho phép ngươi ăn cắp lực lượng của ta nữa!



Hắn hét lớn, song chưởng rung lên, từng đợt tối tăm tuôn trào mẩ.



- Thật là buồn cười!



Chu Hằng lắc đầu, đầy vẻ khinh thường.



Bình thường người ôm tâm tính diệt sạch sinh linh hoặc là kẻ điên hoặclà tuyệt đại kiêu hùng, nhưng Hắc Ám Ma Chủ bất đồng. Hắn vừa không phải là kẻ điên càng không phải là kiêu hùng, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ của Thần Giới, bởi vì lòng tham bị hút vào nơi này mà thôi.



Một người nhỏ, ngươi có thể trông cậy hắn sẽ có khí phách gì sao?



Hắc Ám Ma Chủ mạnh, chỉ là vùng tiểu thiên địa này bị giới hạn bởi pháp tắc Thần Vương, mọi người đều không thể vượt qua ranh giới Thần Linh này mà thôi. Ngay cả năm thánh đều không phải là chính mình tu luyện, mà là thiên địa ban cho.



Cũng giống như một người bình thường tiến vào nước tí hon, như vậy sức chiến đấu khẳng định là tăng vọt không người có thể địch, nhưng đó cũng không phải là thực lực của hắn chân chính tăng lên, mà là hoàn cảnh thay đổi, đối thủ yếu đi!



Hắc Ám Ma Chủ vẫn chỉ là kẻ trộm mộ bắt gà trộm chó triệu năm trước mà thôi!



Cùng loại người giẻ rách này có gì phải nói nhảm?



Chu Hằng gia tăng dung hợp thủy tinh tím, chỉ cần hắn ở lĩnh ngộ pháp tắc có thể ngang hàng đối phương, như vậy ưu thế của hắn thân là “địa chủ” liền có thể hoàn toàn phát huy ra.



- Không... không... không...



Hắc Ám Ma Chủ hét lớn như tâm thần, Chu Hằng càng ngày càng mạnh!