Thi đấu bài danh còn chưa bắt đầu, đông đảo cao thủ trẻ tuổi đã bùng lên chiến ý, không chút nào che giấu.
Thác Bạt Khổ nhìn Tư Không Thánh, lại nhìn Diệp Trần, trong mắt hắn chỉ có hai người kia là hắn không nhìn thấu, vô cùng kinh khủng, Tư Không Thánh không nói, một lần đệ nhất danh trên Tiềm Long Bảng, trong cơ thể có huyết mạch vương giả, lực công kích cực mạnh, tuyệt đối không phải tấm vải mềm, còn Diệp Trần, nếu như nói Tư Không Thánh là một con phi long, thế gian đều biết thì Diệp Trần chính là một con rồng ẩn dưới vực sâu, không tới lúc quan trọng, ai cũng không biết hắn bộc phát ra bao nhiều tiềm năng, thực lực hắn sâu bao nhiêu còn phải từng bước xác minh.
Đương nhiên, Thác Bạt Khổ không phải khinh thường các tiểu đầu sỏ khác, trên thực tế ngoại trừ Tư Không Thánh và Diệp Trần, hắn cũng không nắm chắc phần thắng lắm với đám tiểu đầu sỏ lâu đời kia, như là bài danh thứ hai, Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa, người này đao thuật vô song, khí thế bá đạo, một chiêu tiếp một chiêu mở trời chia đất, tuyệt đối là một đối thủ khủng bố. Lâm Vẫn ẩn sâu hơn mấy người kia một chút, nhưng khí tức quá cường đại, với lực phòng ngự luyện ngoài tầng mười một của Thác Bạt Khổ mà suy ra,, Lâm Vẫn xem ra đã đạt tới trình độ này, không thể khinh thường. Lý Đạo Hiên biểu hiện ra ngoài không nhiều, nhưng ở Chân Linh Đại Lục không ai dám coi thường Khắc Dung mà hắn tận lực lĩnh ngộ, Khắc Dung vừa ra, chính là thời khắc sinh tử; cuối cùng là Mộ Dung Khuynh Thành, đối với nữ tử thần bí này, Thác Bạt Khổ có một loại cảm giác như đối mặt với Diệp Trần, không phải là áp bách từ khí tức, không phải từ khí chất mà là một loại cảm giác thần bí khiến người khác khó phân thật giả.
- Cao thủ quá nhiều, muốn mở ra một đường máu không đơn giản a!
Thác Bạt Khổ không phải là lỗ mãng, không biết sợ là gì, cũng không phải kẻ ngu, hắn không phải thấy đối thủ là chiến, bình thường mỗi lần gặp cao thủ, hắn đều ước lượng thực lực của đối phương trước rồi mới chiến.
Trên luận võ đài, Băng Linh đã khôi phục thương thế nhíu mày, lúc trước nàng muốn tranh vị trí top ba, hiện tại top ba trên cơ bản không thể trông mong, top năm có lẽ còn có thể, nhưng mà nàng cũng rõ ràng, vị trí top năm thảm liệt hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Lúc này tài phán trưởng lên tiếng:
- Chiến đấu liên tục một ngày một đêm, ai cũng mệt mỏi rồi, thi đấu bài danh cũng không đủ thể lực để tiếp tục, vì thế sẽ có ba ngày trước khi thi đấu bài danh cho mọi người nghỉ ngơi, các vị tranh thủ điều chỉnh trạng thái, cần phải biết rằng cuộc chiến cuối cùng là cuộc chiến gian nan nhất, hiện tại mọi người trở về nghỉ ngơi đi! Sáng ngày thứ tư sẽ bắt đầu thi đấu bài danh!
Giọng nói dừng lại, các cao thủ trẻ tuổi đều xuống đài, Tài phán trưởng nói không sai, duy trì liên tục chiến đấu một ngày một đêm, bọn họ đều đã tiêu hao nhiều ít thể lực cùng tinh lực, loại tiêu hao này bình thường khó phát hiện, một khi tiến vào chiến đấu ở cường độ cao, hai cao thủ thực lực tương đương quyết đấu sẽ lần lộ ra chênh lệch, đủ để tạo thành hối hận cả đời, không ai dám lỗ mãng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Bọn họ không mệt, ta cũng nhìn mỏi mắt rồi a!
- Hai giai đoạn đấu loại, mấy nghìn trận chiến, dù cho chỉ xem một phần mười cũng mệt rồi, nghỉ ngơi ba ngày là tốt nhất, đến khi mấy tiểu đầu sỏ quyết đầu thì còn có sức mà xem a.
Nghe vậy, võ giả xem chiến đều tản ra, không chút bất mãn.
Ba ngày thoáng cái trôi qua, buổi sáng ngày thứ tư.
Trên khán đài tấp nập, tiếng bàn luận rầm trời.
Nhìn sáu võ đài ở giữa vực sâu, từ lâu đã kết hợp thành một thể, là một khối đất hình chữ nhật dài ba trăm thước, rộng hai trăm, bốn phía vẫn có lam sắc quang mang che chắn như trước, mà khí lưu bên ngoài lam sắc quang mang bắt đầu khởi động.
Bốn phía võ đài đều có một lối vào, cao thủ trẻ tuổi kết thành từng đội mà đến, bao gồm cả ba người Diệp Trần.
- Bầu không khí có chút khác lạ.
Vừa tiến vào Diệp Trần đã cảm nhận được một bầu không khí khẩn trương, không hề ít người nhằm vào hắn.
Ngẫm lại cũng khó trách, thi đấu loại chỉ là thi đấu xem ai hợp cách, thua vẫn có cơ hội tấn cấp, không xung đột gì nhau, hiện tại không giống, ở đây đều là cao thủ, tranh giành thứ tự, thứ tự càng cao, khí long mạch càng nhiều, đối với bản thân cùng tông môn đều là chỗ tốt khó tưởng tượng, phải tranh thủ.
Con đường võ giả, không tiến tất lùi, câu này dùng ở Tiềm Long Bảng thập phần thỏa đáng.
Diệp Trần thậm chí nhận thấy, đệ tử trong một tông môn cũng có bầu không khí loại này, loại bầu không khí này tuy rằng ôn hòa, mờ mịt nhưng trong đó bao hàm không ít tư tâm, đối với Tiềm Long Bảng, đừng nói đồng môn đệ tử cho dù là thân huynh đệ cũng muốn tranh cao thấp, huống hồ người lưu tình, kẻ khác chắc gì đã lưu tình.
Mọi người đến đủ, Tài phán trưởng bắt đầu tuyên bố quy tắc thi đấu bài danh.
Thi đấu bài danh Tiềm Long Bảng có tên là thi đấu điểm siêu cấp, các cuộc tranh tài tiến hành trên một võ đài, chia làm bảy mươi mốt vòng, mỗi vòng tiến hành ba sáu trận chiến, nói cách khác, một vòng tranh tài gặp một đối thủ, bảy hai vòng tranh tài gặp bảy hai đối thủ, dưới tình huống này ai cũng chạm chán nhau một lần, không thể tránh, về phần hai bên đã chiến đấu ở vòng đấu loại, hai bên vẫn có thể tái chiến, có nhận thua hay không là ý nguyện cá nhân, mặc kệ thế nào kẻ bị thua sẽ bị cướp đoạt một phần khí long mạch chuyển cho kẻ thắng.
Bảy mươi mốt vòng chiến đấu tự nhiên không có khả năng tiến hành trong một ngày, sắc trời bắt đầu tối thì cuộc tranh tài sẽ tiếp tục vào hôm sau, sáng hôm sau tiến hành tiếp, mỗi lần thi đấu Tiềm Long Bảng đều có thời gian bất đồng, ít là hai ba ngày, nhiều năm ngày, gặp phải tình huống đặc thù, có việc hậm trễ, để bảo trì công bằng tuyệt đối, sẽ có thời gian phán xét, không ai dám oán hận.
- Bảy hai vòng đấu, mỗi lần đấu ba sáu trận, cứ vậy thực lực của mỗi người sẽ dần bại lộ, khó có thể giữ lại.
Nói không chừng ở vài trận đầu có thể thấy quyết đấu của đám tiểu đầu sỏ ý chứ.
- Đúng vậy! Khả năng này rất lớn đó.
- Các ngươi không xem Tiềm Long Bảng chiến đấu bao giờ à! Khả năng này không tồn tại, lát nữa mười ba tài phán sẽ tuyển ra mười tuyển thủ hạt giống, tuyển thủ hạt giống trong lúc quyết đấu sẽ xuất hiện chiến đấu lẫn nhau sau cùng, không gặp sớm đâu.
- Vậy sao?
Theo lời người này nói, tài phán trưởng và mười hai vị tài phán đang thảo luận vị trí mười tuyển thủ hạt giống.