Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 78




Hoài Kinh đang xem văn kiện, nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Bảo mẫu vừa mới nói một câu "Tiên sinh", bên kia đã truyền đến giọng con nít ngọt ngào.

"Daddy!" Tiểu Mộ nói suông một tiếng.

Một loạt tiếng sột soạt vang lên, điện thoại hẳn là được đưa đến bên tai cậu nhỏ, khóe môi Hoài Kinh nhếch lên, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên ngón tay anh dài lại trắng nõn, bút máy trong tay phủ một tầng sáng.

Động tác trên tay không dừng lại, Hoài Kinh lật một tờ văn kiện, hỏi: "Làm sao vậy?"

"A ~" Giọng Tiểu Mộ Không non nớt, tựa hồ cậu bé đang sắp xếp lại từ ngữ, sắp xếp xong, cậu bắt đầu lải nhải.

"Con muốn gặp mẹ, đương nhiên cũng muốn gặp ba. Nhưng mà ba nói, muốn gọi điện thoại cho Mommy, mẹ sẽ sốt ruột, làm con phải gọi cho ba, cho nên con liền gọi điện thoại cho ba. Nhưng mà con nhớ Mommy, gọi điện thoại cho ba làm gì nha?"
Tiểu Mộ Không năm nay mới vừa ba tuổi, tư duy logic năng lực vô cùng cường đại, nói chuyện so với bạn cùng tuổi cũng sớm hơn. Lúc cậu có thể nói, trong nhà liền mời giáo viên song ngữ, cho nên nói chuyện với người lớn cũng khá thông thuận.

Nói một đoạn như vậy, tuy rằng gập ghềnh, nhưng vẫn biểu đạt được ý tứ cậu thật rõ ràng.

Tuy rằng có thể nói sớm, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, khi nói chuyện ngữ khí thật thong thả, lộ ra chất giọng non nớt, tựa hồ vừa suy nghĩ vừa nói. Nói xong, qua một hồi, cậu bé không nghe được bên kia trả lời, kêu lên một tiếng.

"Daddy, ba đang làm gì?"

"Nói xong chưa?" Hoài Kinh nhàn nhạt hỏi một câu, nói: "Ở nhà chờ ba."

"A?" Tiểu Mộ Không lên tiếng, lại sửng sốt một chút, trong giọng nói mang theo chút lo lắng nói: "Con ở nhà chờ là có thể nhìn thấy Mommy sao? Còn bao lâu thì con có thể thấy? Con phải cho mommy xem con hổ con của con."
Tập hợp giấy tờ lại, Hoài Kinh mở ra một văn kiện khác, nói: "Một lát nữa ba trở về đón con."

Nghe được Hoài Kinh trả lời, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng hoan hô.

"Tốt quá! Daddy muốn nhanh cũng phải tuân thủ quy tắc giao thông, Helen nói đèn xanh sáng rồi mới có thể đi..."

"Tắt máy đây." Hoài Kinh nói.

Nói xong, Hoài Kinh liền thật sự tắt điện thoại đi.

Trong phòng mình, Tiểu Mộ Không mặc một áo hoodie màu xanh lá mạ cùng quần vận động màu xám, cậu bé ngồi trên thảm, được ánh mặt trời chiếu vào, thân thể nho nhỏ biến thành như một khối kẹo bông gòn.

Cậu ngồi ngược sáng, tay trắng trẻo mập mạp nắm di động, chân mày sốt ruột nhíu lại. Làn da cậu thật trắng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trẻ con phì nộn, khuôn mặt có chút sầu bi.

"Daddy?" Cậu bé lại gọi một tiếng, xác nhận bên kia đã cúp điện thoại. Cậu đưa điện thoại cho bảo mẫu đang chờ một bên, thở dài: "Không biết Daddy có biết đèn đỏ thì không thể đi hay không?"
Tắt điện thoại đi, Hoài Kinh lại gọi cho Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không vừa mới chuẩn bị ra ngoài, đang thảo luận tài liệu hôm nay với Nhan Gia Lâm.

Nghe được điện thoại reo, Hứa Tinh Không nói một câu "xin lỗi", sau đó tiếp điện thoại.

"A lô." Nhìn đến dãy số của Hoài Kinh, giọng nói của Hứa Tinh Không đều mang theo ý cười.

Tiểu Mộ Không nói chuyện chậm, vẫn là có chút giống Hứa Tinh Không, nghe được giọng cô, Hoài Kinh cười khẽ một tiếng, hỏi: "Em đang ở văn phòng sao?"

"Không có." Hứa Tinh Không đáp, "Em và chị Gia Lâm ra ngoài, sắp tới hội sở."

"Khi nào trở về?" Hoài Kinh giương mắt nhìn đồng hồ, trên tay bút tùy ý chuyển chuyển.

"Ưʍ..." Hứa Tinh Không suy nghĩ, trả lời: "Hội nghị hai giờ kết thúc, trở về khoảng chừng hai giờ rưỡi đến ba giờ. Làm sao vậy?"

Nhìn đồng hồ một chút, Hoài Kinh thu hồi tầm mắt, ôn nhu nói: "Không có việc gì, làm việc cho tốt!"

Ngày thường Hoài Kinh thường xuyên gọi điện thoại cho cô, Hứa Tinh Không cũng không để ý. Nghe anh nói không có việc gì, cô sốt ruột thảo luận tư liệu với Nhan Gia Lâm liền vội vã nói một câu: "Không có việc gì thì em tắt máy trước!"

Nói xong, không chờ Hoài Kinh trả lời, Hứa Tinh Không đã treo điện thoại.

Nghe âm thanh ngắt đi, Hoài Kinh: "......"

Tắt điện thoại, Nhan Gia Lâm tiếp tục thảo luận tư liệu với Nhan Gia Lâm, thảo luận xong, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Điện thoại của Hoài tổng?" Nhan Gia Lâm hỏi.

"Phải." Hứa Tinh Không cười cười, nói: "Không có chuyện gì."

Nhan Gia Lâm cũng cười, tay đánh tay lái một vòng, sau nói: "Một thời gian sau tôi sẽ xin nghỉ, cùng Leo đi Mỹ."

Nhan Gia Lâm là người cuồng công việc, trước kia cảm mạo đến 39 độ vẫn đi làm.

Nhận thấy được tầm mắt Hứa Tinh Không nhìn qua, không chờ hỏi, Nhan Gia Lâm liền nói một câu.

"Tôi muốn sinh em bé. Leo không muốn tôi sinh, chúng tôi chuẩn bị đi Mỹ tìm người mang thai hộ."

Nghe những lời này, đôi mắt Hứa Tinh Không hơi hơi trợn lên.

Cô kinh ngạc không phải hai người đi tìm người mang thai, mà là Nhan Gia Lâm muốn có con.

Năm hai người kết hôn, Nhan Gia Lâm liền muốn có con. Leo tuy rằng tuổi nhỏ hơn, rất tôn trọng ý tưởng của Nhan Gia Lâm, trừ phi cô thay đổi, Leo cũng không cưỡng bách chuyện gì.

Cho nên, Nhan Gia Lâm là thật sự muốn có con.

Cô ấy sắp bước vào tuổi 40, xem như sản phụ cao tuổi, Leo không cho cô ấy sinh cũng là vì tốt cho cô ấy. Như vậy xem ra, nhờ mang thai hộ là một lựa chọn không tồi.

"Như thế nào......" Hứa Tinh Không do dự mà hỏi một câu.

Nhan Gia Lâm cười cười, nói: "Chính là muốn sinh một đứa con thuộc về hai chúng tôi. Nhìn đến Mộ Không, tôi hiện tại cảm nhận được tâm tình muốn mang thai của cô năm đó."

"Tốt quá." Hứa Tinh Không cười rộ lên, "Tôi trước tiên chúc mừng chị, thuận tiện sẽ hỗ trợ giúp Leo xin nghỉ."

Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn nhau cười.

Leo cầm phần văn kiện đưa vào cho Hoài Kinh, anh đã xem xong văn kiện vừa rồi, tiếp nhận hồ sơ mới, đầu cũng không nâng lên, nói một câu: "Hội nghị chiều nay hủy bỏ."

Đó chỉ là một hội nghị nhỏ hủy bỏ cũng không có gì.

Leo gật đầu, nói một câu: "Vâng."

Lúc Leo xoay người rời đi, Hoài Kinh đã xem xong văn kiện vừa rồi, anh đứng lên cầm áo khoác. Leo nhìn Hoài Kinh sửa sang lại quần áo, hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài? Tôi sắp xếp tài xế..."

"Không cần." Hoài Kinh thần sắc nhàn nhạt, chỉnh sửa xong quần áo, đi ra cửa, vừa đi vừa nói chuyện: "Mộ Không nhớ mẹ, tôi đi đón con."

Leo: "......"

Hoài Kinh lái xe vừa đến nhà, Tiểu Mộ Không qua cửa sổ ở lầu hai thấy được xe anh ngay. Lộc cộc chạy ra cửa, cậu bé đứng ở trên thang lầu, Hoài Kinh đã mở cửa đi đến.

"Daddy!" Nắm tay cậu bé giơ lên, âm thanh tràn ngập vui sướиɠ.

Nghe giọng con, mặt mày Hoài Kinh trở nên nhu hòa, anh ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, Tiểu Mộ Không đang đứng ở đó. Bên chân cậu bé, Meo Meo ngồi thật ngay ngắn.

Một cậu bé con, một con mèo...

Chợt hoảng hốt, Hoài Kinh nhớ tới người phụ nữ một thân váy đỏ, ghé vào sô pha trêu đùa với Meo Meo.

Kế thừa gien hoàn mỹ của Hoài Kinh, Tiểu Mộ Không cao hơn so với bạn cùng tuổi, nhưng vẫn là một cậu bé con. Làn da trắng, khuôn mặt giống như sữa bò, tuy rằng có hơi mũm mĩm của trẻ con, nhưng ngũ quan đã tinh xảo tuấn dật.

Đôi mắt cậu bé thật to, thanh triệt sáng trong, lông mi nồng đậm, vừa dài lại cong, hai tròng mắt nâu nâu, thật giống một con búp bê. Lông mi dài lại mềm mại, giống Hứa Tinh Không. Lỗ mũi nho nhỏ chưa nảy nở, cái miệng nhỏ khi cười rộ lên, đôi môi tràn ra, lộ ra vẻ ngọt ngào của con trẻ.

"Ừ." Hoài Kinh thu hồi hồi ức, lên tiếng, bước chân lên thang lầu.

Nhìn thoáng qua phía sau Hoài Kinh, Tiểu Mộ Không mí mắt rũ xuống, có chút nghi hoặc, hỏi: "Mommy đâu?"

"Mẹ đang bận." Chưa đi lên hết thang lầu, Hoài Kinh dừng lại ở vài bậc thang, cúi người nhìn cậu bé, nói: "Ba đón con đến văn phòng, chờ mẹ làm việc xong ba sẽ mang con đi tìm mẹ."

Hiện tại không nhìn thấy Hứa Tinh Không, Tiểu Mộ Không cũng không nóng nảy, cậu nghe Hoài Kinh nói xong, trong nháy mắt cười toe, giang hai cánh tay ra muốn ôm một cái: "Daddy~"

Thấy cậu bé vươn tay, Hoài Kinh giang tay ra ôm con lên, Tiểu Mộ Không ôm chặt cổ anh, cười với Meo Meo: "Tạm biệt Meo Meo ~"

Meo meo nhìn theo bóng dáng hai cha con, nâng móng vuốt lên liếʍ liếʍ, mắt màu xanh thẳm, "Miêu ô" một tiếng.

Ôm Tiểu Mộ Không ra ngoài, Hoài Kinh đem cậu lên xe, thắt đai an toàn xong, Hoài Kinh ngồi lên ghế điều khiển. Hoài Kinh vừa mới làm xong, Tiểu Mộ Không ân ân hai tiếng, thân thể nghiêng lên phía trước, nhìn nhìn xem cha mình đã chuẩn bị tốt trước khi lái xe chưa.

"Đai an toàn, còn có cửa xe ~"

Chờ Hoài Kinh không lên tiếng mà chuẩn bị xong tất cả, cậu bé lại tiếp tục dặn dò như buổi sáng.

"Tốc độ xe chậm rãi, đèn đỏ phải dừng lại..."

Hoài Kinh lái xe, nghe cậu bé dong dài, ở bên con trai có những thời điểm không biết ai mới là người lớn, ai mới là trẻ con. Tới giao lộ có đèn đỏ, Hoài Kinh ngừng xe lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Mộ Không. Lúc anh chuyên tâm lái xe, cậu bé chủ động không nói chuyện với anh mà chuyển sang nói chuyện với con hổ con trong tay.

Nhìn Hoài Kinh quay đầu lại, Tiểu Mộ Không cười lên, đem mô hình con hổ trong tay đưa qua. "Ba có muốn ăn thịt lão hổ hay không ~"

Hoài Kinh nhìn mô hình trên tay cậu, bình tĩnh nói với cậu: "Đây là giả."

"A?" Tiểu Mộ Không nháy mắt, giơ tay xoa xoa đôi mắt, thân thể dựa vào ghế nhi đồng trên xe, lải nhải nói: "Con vẫn còn là con nít, cái gì cũng không biết, ba phải nói với con đây là thật..."

Tiểu Mộ Không nói cho Hoài Kinh nghe thế nào để ở chung với một đứa trẻ, nói xong lại đưa con hổ tới, trong ánh mắt đầy ánh quang.

Hoài Kinh nhìn lão hổ, mím môi, thỏa hiệp nói: "Đây là thật sự, con chính mình ăn đi."

Nghe Hoài Kinh nói xong, cậu bé mắt sáng lên, ngước mắt nhìn Hoài Kinh, đôi mắt trong veo. Nhìn vẻ khẳng định của Hoài Kinh, Tiểu Mộ Không đem con hổ cầm lại. Con hổ plastic được bảo mẫu rửa sạch sẽ, giương mắt nhìn cậu bé.

Tay nhỏ nhéo nhéo con hổ, có thể thấy được hương vị của nó như thế nào. Nhìn một hồi, Tiểu Mộ Không đột nhiên nói một câu.

"Đây là giả."

Hoài Kinh đang lái xe nhìn qua kính liếc về cậu nhỏ ngồi phía sau, đuôi mắt anh cong lên.

Hứa Tinh Không còn đang ở ngoài chưa trở về IO, Hoài Kinh mang theo Tiểu Mộ Không đi Hoài thị.

Dừng xe lại, Hoài Kinh đưa cậu bé ra khỏi xe, cậu bé như chim nhỏ "ai nha ai nha", kêu như làm nũng, mãi cho đến khi Hoài Kinh ôm lấy cậu, cậu mới dừng lại kêu "ai nha":

Ngày thường Hoài Kinh không mang theo Mộ Không đi công ty, anh vừa ôm Mộ Không vào cửa, trong đại sảnh, trước quầy đều kêu một tiếng Hoài tổng.

Hoài Kinh khẽ gật đầu, thần sắc nghiêm túc, bé trai trong lòng ngực anh lại tươi cười như ánh mặt trời, nói một câu: "Chào chị ~"

Người đàn ông tây trang giày da, diện mạo tinh xảo, trong lòng ngực ôm một đứa trẻ như phấn điêu ngọc trác, đặc biệt cậu bé kia còn chủ động chào hỏi, các cô gái ở quầy tiếp tân có chút áp chế không được tâm tình của mình. Hoài Kinh vẫn luôn thần sắc nhàn nhạt, ngay cả ôm Mộ Không, tròng mắt cũng hơi rũ xuống, nhìn không ra cảm xúc gì. Mà Tiểu Mộ Không hoàn toàn bất đồng, cậu chào hỏi xong, ôm cổ Hoài Kinh cười tủm tỉm nói với các cô gái ở quầy.

"Chị thật xinh đẹp!"

"Ôi thật đáng yêu a a a !" Quầy tiếp tân, các cô trong lòng hò hét áp chế đều không được.

Mộ Không nhìn các cô gái cao hứng cũng nở nụ cười, giống như mặt trời nhỏ, phát ra tiếng cười "hì hì", Hoài Kinh không đáp lại, ôm cậu vào trong thang máy. Trước khi đi vào, cậu bé phất phất tay, nói một tiếng: "Bắc bắc ~"

Vào thang máy, Hoài Kinh ấn tầng lầu, cậu bé ôm cổ ba, lại bắt đầu lải nhải: "Daddy, ba có thấy các chị ấy thật xinh đẹp không?"

Nghe vấn đề này, Hoài Kinh nhìn cậu một cái, nói: "Mẹ con xinh đẹp."

"Đúng, mẹ trong lòng con là đẹp nhất." Tiểu Mộ Không tỏ lòng trung thành nói.

Nhớ tới vừa rồi cậu khen người khác xinh đẹp, lông mày Hoài Kinh nhăn lại, nói: "Con nói như vậy, các chị sẽ không vui."

Hoài Kinh nói làm cậu bé nhíu mày, có chút không hiểu mà nhéo nhéo đuôi con hổ: "Vì sao không vui nha, con là con của Mommy, cho nên cảm thấy mommy là xinh đẹp nhất. Ở trong lòng con của các chị ấy, các chị ấy cũng là xinh đẹp đúng."

Câu cuối nói ra lại đem "nhất" nói thành "đúng".

Con nít đang tập nói cũng là đồng ngôn không cố kỵ, thường thường như vậy mới hiện ra sự thiên chân của trẻ con.

Nghe con trai nói xong, Hoài Kinh cười cười, thang máy vừa tới, anh ôm cậu bé đi ra.

"Daddy ở chỗ này làm việc sao?" Mộ Không tò mò nhìn bốn phía, hỏi: "Vậy Mommy cũng ở chỗ này sao?"

Hoài Kinh vừa muốn trả lời, thân thể Mộ Không vừa động, kinh hỉ nói: "Chú Leo ~"

Leo nghe được Mộ Không kêu mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười: "Mộ Không."

Tiểu Mộ Không xoa xoa đôi mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Dì Gia Lâm đâu?"

"Dì Gia Lâm và mẹ cháu đang ở với nhau." Leo ôn nhu trả lời nói.

"À ~" Tiểu Mộ Không lại xoa xoa đôi mắt.

Hoài Kinh chú ý tới động tác của con, cúi đầu nhìn thoáng qua. Cậu bé tóc mái hơi dài, đυ.ng phải lông mi, cho nên từ trên xe cậu đã bắt đầu dụi dụi mắt.

Hoài Kinh nhìn thoáng qua Leo, an bài: "Cậu đi lấy mấy cọng thun lại đây."

Leo không biết Hoài Kinh muốn thun để làm gì, chỉ là gật gật đầu, lên tiếng "Được". Trước khi đi, Tiểu Mộ Không phất phất tay với anh.

Chờ tới khi vào văn phòng, cậu bé lại một hồi kinh ngạc, liên tục khen: "Oa ~ Văn phòng Daddy thật xinh đẹp nha ~ cái ghế dựa này thật xinh đẹp, cái máy tính này thật xinh đẹp, cái đèn này thật xinh đẹp......"

Nhìn thấy hoàn cảnh mới, cậu lải nhải nói không ngừng, Hoài Kinh để mặc cho cậu nói, sau khi ngồi vào bàn làm việc bắt đầu nhìn hồ sơ, thỉnh thoảng trả lời cậu một hai câu.

Lúc Leo mang thun tiến vào liền nhìn thấy Hoài Kinh ngồi ở bàn làm việc nhìn văn kiện, còn Tiểu Mộ Không đứng ở một bên, trong miệng ba ba nói không ngừng.

Cặp cha con này, một người trầm mặc, một cái lảm nhảm, nhưng ở chung với nhau lại thập phần hài hòa.

Thấy được Leo tiến vào, hai cha con cùng quay đầu nhìn qua, đôi mắt đào hoa giống nhau như đúc, một ánh mắt nhàn nhạt, một mang theo vui vẻ tinh anh.

Leo cười trả lời câu chào của Tiểu Mộ Không, đưa thun cho Hoài Kinh, sờ sờ khuôn mặt cậu bé rồi đi ra khỏi văn phòng.

Leo mới vừa đi ra, Hoài Kinh để bút xuống, như vậy Tiểu Mộ Không đang đứng cạnh bàn: "Lại đây."

"A?" Tiểu Mộ Không chào Leo xong, nghe cha gọi, nâng chân ngắn chạy lộc cộc tới, bổ nhào vào trong lòng ngực anh.

Tiểu Mộ Không chạy lại như cơn gió mang theo hương vị sữa. Hoài Kinh ôm cậu vào trong lòng, bàn tay to cẩn thận cột tóc mái của cậu lên.

Tóc mái vén lên một bên lộ ra cái trán trơn bóng. Cậu bé liền cảm thấy một mảnh rộng lớn trước mắt, nho nhỏ mà "a" lên một tiếng. Chớp chớp mắt, nói: "Không ngứa."

Ngón tay Hoài Kinh linh hoạt túm tóc cậu thành một bó, cầm cọng thun nhẹ nhàng cột lại thành một cái bím tóc.

Tóc con nít thật mềm, vừa được cột thành bím giống như một đóa hoa, tràn ra. Cột tóc xong, Hoài Kinh buông Tiểu Mộ Không ra, an bài: "Tự đi chơi đi."

Chân nhỏ chạy vòng quanh, quay đầu lại Tiểu Mộ Không nhìn về phía cửa sổ sát đất, phản chiếu ở kính cửa sổ là một cậu bé có cái bím tóc, hai má phình phình.

Tiểu Mộ Không vặn vẹo mông, cậu bé trong kính cũng vặn vẹo mông, ánh mắt cậu sáng lên, kinh ngạc chỉ chỉ, cậu bé trong kính cũng chỉ chỉ trở lại.

"Daddy, Daddy, con giống như con gái a."

Tiểu Mộ Không lùi lại hai bước, một tay bắt được góc áo Hoài Kinh, tay nhỏ bụ bẫm nắm chặt đến gắt gao.

Hoài Kinh hơi hơi quay đầu lại nhìn, trong gương cậu bé chớp chớp mắt, đối với chính mình trong gương tràn ngập tò mò.

Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh, cười tủm tỉm: "Daddy, ba muốn con gái làm con ba sao?"

Tiểu Mộ Không từ ngữ có hạn, thường xuyên nói cậu sẽ nói rõ ràng hơn, không thường nói cậu đôi khi sẽ không nói hoàn chỉnh. Nhưng mỗi lần Hoài Kinh đều có thể hiểu được.

Cậu ngửa đầu, bím tóc cũng đi theo rũ xuống.

Hoài Kinh nhìn chằm chằm ngọn tóc cậu bé, nói: "Mẹ con muốn, nhưng không có cơ hội."

"A." Tiểu Mộ Không tựa hồ có chút không hiểu, hỏi: "Vì sao?"

Hoài Kinh hơi nhấp môi, nói: "Bởi vì con chiếm hết mẹ con."

"A ~" Tiểu Mộ Không bừng tỉnh đại ngộ, cậu duỗi tay vỗ vỗ Hoài Kinh, trấn an nói: "Không sao không sao, ba cột tóc cho con, con cũng là con gái. Mommy cũng có thể nuôi con làm con gái."

Hoài Kinh: "......"

Hứa Tinh Không cùng Nhan Gia Lâm vừa trở về văn phòng, mới vừa ngồi xuống, trong phòng phiên dịch liền truyền ra tiếng kinh hô của phụ nữ. Mọi người tầm mắt đều chuyển về phía cửa văn phòng, Hứa Tinh Không cũng vậy. Chờ đến khi nhìn thấy ở cửa đứng một người đàn ông cùng cậu bé trong lòng ngực, cằm Hứa Tinh Không vừa động.

Hoài Kinh một tay ôm Tiểu Mộ Không, một tay mở cửa ra, ngón tay thon dài ấn ở cửa văn phòng. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trên người anh, thân thể Hoài Kinh như tỏa sáng. Ngũ quan tinh xảo, con ngươi màu nâu đầy ôn nhu đang hướng đến cô cười ấm áp.

Mà trong lòng ngực anh, cậu bé trắng nõn, lông mi dài mềm mại cong cong, lại cười tủm tỉm như ánh trăng non.

Trên trán cậu có một cái bím tóc như một đóa hoa, nhìn phá lệ đáng yêu, như một tiểu tinh linh.

Cậu bé quét mắt đến Hứa Tinh Không, tay nhỏ bụ bẫm giơ ra mô hình con hổ trong tay, thanh âm non nớt mà kêu lên một tiếng.

"Mommy!"

Người trong văn phòng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngạc nhiên, cả tập thể hít một ngụm khí lạnh.

Hứa Tinh Không vừa rồi còn đang nghĩ tới tài liệu, trong đầu tức khắc trống rỗng, cô buông tư liệu xuống, bước chân nhẹ nhàng mà đi ra phía cửa văn phòng.

"Mommy~" Tiểu Mộ Không vừa thấy Hứa Tinh Không lại đây, liền choàng tới hướng Hứa Tinh Không. Đợi Hứa Tinh Không ôm lấy mình, cậu không chờ Hứa Tinh Không hỏi đã đem khuôn mặt dán vào trên cổ cô, cọ cọ, thanh âm mang theo sầu bi: "Con rất nhớ mẹ ~"

Hứa Tinh Không trong lòng mềm nhũn, giương mắt nhìn Hoài Kinh, ôm con trai vào trong ngực, hỏi: "Sao hôm nay lại tới công ty?"

Con trai thường xuyên nhớ mẹ, nhưng đa phần chỉ là gọi điện thoại an ủi thì tốt rồi. Không nghĩ tới hôm nay anh trực tiếp đem con tới công ty.

Hoài Kinh không nói gì, Tiểu Mộ Không hì hì cười hai tiếng, đôi mắt trộm liếc Hoài Kinh một cái, sau đó đem miệng tiến đến bên tai Hứa Tinh Không, thò lại gần, bím tóc còn cọ cọn lên mặt Hứa Tinh Không một chút.

"Bởi vì Daddy cũng nhớ mẹ ~"

Thanh âm trẻ con như giọt sương sớm nhỏ trên đàn cổ, phát ra tiếng vang dễ nghe.

Tiểu Mộ Không nói xong, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn lại, trong ánh mắt hai mẹ con đều chứa đυ.ng vui vẻ và nghịch ngợm.

Mà Hoài Kinh bị cô lập, rũ mắt nhìn hai người bọn họ, đuôi mắt nhàn nhạt nheo lại, trầm giọng nói.

"Ba đều nghe được."