Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 46




Hứa Tinh Không ánh mắt vừa động, tâm như bị điện truyền qua một chút, tê tê dại dại. Chuyện này so với việc Hoài Kinh đem đến sung sướиɠ cho thân thể cô, càng dễ làm cô thỏa mãn.

Cô vui sướиɠ, giống như được anh làm chuyện yêu.

Hứa Tinh Không về nhà cho Meo Meo ăn rồi cùng Hoài Kinh đi đến nhà anh. Hoài Kinh rất vội, đi đến chỗ cô khi còn chưa ăn cơm chiều. Trong lúc Hứa Tinh Không làm cơm, anh ở trong văn phòng xử lý văn kiện.

Vội như vậy còn muốn tìm cô, sinh lý du͙© vọиɠ anh mạnh mẽ như vậy sao?

Hứa Tinh Không rửa sạch đồ ăn dưới vòi nước. Tới gần rằm tháng giêng, ánh trăng ngoài cửa sổ càng sáng tỏ, chiếu vào trên mặt cô biến thành như màu hồng nhạt.

Anh vẫn luôn luôn là rất mạnh, phương tiện nào cũng vậy.

Ăn cơm chiều xong, Hoài Kinh vẫn ở trong thư phòng làm việc. Hứa Tinh Không đứng ở cửa thư phòng, xuyên qua kẹt cửa nhìn vào bên trong. Người đàn ông tựa hồ đã nhận ra cô, ngước mắt lên, hai đôi mắt chạm vào nhau.
Hứa Tinh Không trong lòng run lên, xoay người muốn chạy trốn, thanh âm Hoài Kinh từ trong thư phòng truyền ra, mang theo tiếng vọng.

"Vào đây."

Mũi chân vừa chạm xuống dưới bậc thang, Hứa Tinh Không mím môi, quay lại vào thư phòng.

Cô đã tắm xong, trên người mặc một cái váy ngủ in hình phim hoạt hình màu hồng nhạt. Váy ngủ là mang từ nhà cô đến, thập phần có phong cách của cô, chỗ nào cần che đều bị che chắn, chỉ lộ ra cẳng chân trơn bóng cùng cổ chân mảnh khảnh.

Tầm mắt Hoài Kinh khẽ nâng, nhìn Hứa Tinh Không đứng trong phòng, mũi gian gian hừ một tiếng.

"Nhàm chán?"

Đáng lẽ nên đem Meo Meo lại đây, công việc anh quá nhiều, có vài thứ yêu cầu hôm nay phải làm xong.

Lúc ấy chỉ nghĩ đến muốn gặp cô, lại quên không có thời gian ở bên cô.

Hứa Tinh Không đối diện với tầm mắt Hoài Kinh, nhìn văn kiện trong tay cùng máy tính của anh, gật gật đầu nói: "Có một chút. Em có thể mượn quyển sách ở đây xem không? Sẽ không quấy rầy đến anh."
Đôi mắt tròn nâng lên, nghiêm túc nhìn anh, như nói "tại hạ bảo đảm". Hoài Kinh nhẫn nhịn không đem văn kiện trên tay buông xuống, nhìn Hứa Tinh Không, ôn nhu hỏi.

"Muốn ở đây với anh?"

Trong ánh mắt hiện lên một tia co quắp, cô hoảng loạn lắc lắc đầu, vành tai lặng lẽ chuyển hồng, cô nói: "Em còn đang..."

"Ở đây với anh được không?" Lúc cô xoay người đi, người đàn ông phía sau nói một câu.

Hứa Tinh Không bước chân ngừng lại, cô cúi đầu nhìn mũi chân, cắn môi, lên tiếng, "Được."

Thư phòng Hoài Kinh có rất nhiều sách, hơn nữa đầy đủ chủng loại, Hứa Tinh Không tùy tay cầm một quyển tiếng Đức, cúi đầu bắt đầu đọc.

Phòng thật an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng lật sách và văn kiện. Cái này làm cho Hứa Tinh Không nhớ đến những tiết tự học ở trường cũng là loại thanh âm này.
Lúc anh đi học cũng là an tĩnh như vậy sao?

Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn về hướng Hoài Kinh.

Anh tựa hồ không nhận thấy được ánh mắt của cô, nhíu mày nhìn văn kiện trên tay. Ánh đèn hắt một bóng mờ một bên mặt anh, làm ngũ quan Hoài Kinh càng thêm lập thể.

Hứa Tinh Không thích nhìn lúc Hoài Kinh làm việc, toát ra cảm giác văn nhã gợi cảm. Cùng với lúc trên giường hoàn toàn bất đồng, nhưng đều làm người mê muội.

Vừa rồi khi Hứa Tinh Không nói chuyện với anh nhìn thấy giấy tờ trên tay là tiếng Pháp. Ở đại học cô học tiếng Pháp là ngôn ngữ thứ hai, sau khi tốt nghiệp không sử dụng lại không ôn tập, hiện giờ muốn quên đi hết.

Anh học y, thế mà còn biết thêm nhiều loại ngôn ngữ như vậy.

Người đàn ông này càng thâm nhập hiểu biết, càng cảm thấy anh thật cường đại đáng sợ.

Bất tri bất giác nhìn đến thất thần, Hứa Tinh Không hoàn hồn, mặt nóng lên một chút. Đem sách nâng lên ngang mặt che đậy hướng cô vừa nhìn Hoài Kinh.

Động tác nhỏ khiến Hoài Kinh chú ý, giương mắt nhìn về phía Hứa Tinh Không. Trên sô pha, cô gái dựa vào góc tay vịn, hai chân cũng đặt trên sô pha. Cô đang nhìn một quyển sách, vừa vặn lớn nhỏ che cả khuôn mặt cô, lại chừa ra cái cổ thanh mảnh phía dưới.

Cô ấy đọc cái gì mà đỏ mặt?

Hoài Kinh cười, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Buổi sáng đi lấy lễ vật rồi thăm giáo sư Dương, Hứa Tinh Không dậy thật sớm, vốn dĩ có chút mệt mỏi, hơn nữa sách chuyên ngành trong tay như thôi miên, mí mắt Hứa Tinh Không càng ngày càng nặng.

Đợi đến lúc xử lý xong công việc đã gần một giờ sáng. Đem thư từ gởi đi rồi, Hoài Kinh giương mắt nhìn về phía sô pha. Hứa Tinh Không an an tĩnh tĩnh nằm nghiêng trên ghế, không biết đã ngủ từ khi nào.

Cô chỉ mặc một cái áo ngủ, hai đầu gối hơi hơi cuộn tròn, tựa hồ có điểm lạnh. Dưới ánh đèn, cô gái ngủ thật điềm tĩnh bình yên. Hoài Kinh ánh mắt vừa động, đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha.

Sợ Hứa Tinh Không cảm lạnh, Hoài Kinh đôi tay để vào dưới người cô, hơi dùng một chút lực ôm cô lên. Nhưng anh cẩn thận như thế, Hứa Tinh Không vẫn tỉnh, cô mở hai mắt, nhìn thấy đó là Hoài Kinh thì lại nhắm mắt lại, đầu cọ một chút vào ngực anh, buồn ngủ nhập nhèm hỏi: "Công việc xong rồi?"

"Phải." Hoài Kinh bị cọ đến trong lòng thật ngứa ngáy, anh ôm cô, cảm nhận được cẳng chân lạnh lạnh. Nghĩ đến cô đợi mình lâu như vậy, Hoài Kinh cảm thấy thật thương tiếc.

Tới phòng ngủ, một tay anh ôm cô, một tay xốc chăn lên, cuối cùng quỳ gối xuống để cô nằm xuống giường.

Buông cô xuống, anh kéo chăn lại đắp lên cho cô, nói một câu, "Ngủ đi."

Trong nháy mắt khi anh rời đi, một góc áo sơ mị bị kéo lại. Hoài Kinh chựng lại, cúi đầu nhìn Hứa Tinh Không trên giường, mà cô cũng đang nhìn lại anh.

Hoài Kinh về đến nhà, quần áo trên người cũng chưa kịp thay, chỉ là cởϊ áσ khoác, gỡ ra cà vạt. Trên người chỉ có áo sơ mi xám cùng quân tây màu đậm, áo sơ mi còn ngay ngắn bỏ trong quần, nhưng cổ áo đã mở rộng.

Cổ áo mở lộ ra một nửa xương quai xanh xinh đẹp bên trong, ở dưới ánh đèn xương quai xanh phá lệ thật óng ánh. Cổ tay áo cũng rộng mở, đơn giản cuốn lên trên cánh tay, lộ ra rõ ràng khớp xương cùng cổ tay.

"Làm sao vậy?" Sợ mình đã làm đau cô, Hoài Kinh mềm nhẹ hỏi một câu.

Cô gái kéo áo Hoài Kinh thật cẩn thận mà lại thật chặt, dưới ánh mắt Hoài Kinh, mặt đã đỏ bừng. Đối mặt tròn to giống như phủ một tầng nước, thanh triệt trong sáng. Cô nhìn anh, đôi môi khẽ nhúc nhích, thanh âm có chút run rẩy.

"Anh... anh không muốn sao?"

Hoài Kinh thần sắc chấn động.

Cô gái tính cách hướng nội ngượng ngùng, hai người ở bên nhau lâu như vậy, mỗi lần đều là anh chủ động dẫn đường mà cô vẫn như cũ là bị động thẹn thùng.

Hôm nay, là lần đầu tiên cô chủ động mời anh.

Trong đáy mắt Hoài Kinh tìиɧ ɖu͙© như nổi bão cuồn cuộn lên, anh rũ mắt nhìn người con gái phía dưới chăn, sờ sờ gương mặt cô, trầm giọng nói.

"Muốn, nhưng nghĩ đến để em nghỉ ngơi."

Hai người đều biết nếu như bắt đầu một lần, yêu nhau không chỉ là một lát mà kết thúc. Hiện tại đã mau rạng sáng, trong mắt Hứa Tinh Không có chút sương mù mênh mông.

Cô nhìn chằm chằm Hoài Kinh, nhìn trong mắt anh du͙© vọиɠ từ từ khắc chế xuống, Hứa Tinh Không vươn tay câu lấy cổ anh.

Lần đầu tiên chủ động làm chuyện như vậy, Hứa Tinh Không ngượng ngùng mà hoảng loạn, cô nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

Trong nháy mắt khi nụ hôn rơi xuống, thân thể người đàn ông rõ ràng run lên.

Hứa Tinh Không khẽ hôn một cái liền rời đi, cô sợ hãi mà nhìn Hoài Kinh, tiếng nói nhu mà nhẹ. Nhưng trong lỗ tai người đàn ông lại là mồi lửa thúc tình hiệu quả mạnh nhất.

"Em... em có thể nghỉ ngơi ban ngày."

Cô vừa nói xong, một nụ hôn liền đè ép xuống. Bị hôn lấy, Hứa Tinh Không cảm thụ được sự thô bạo không khắc chế được của người đàn ông, toàn thân đều như bị bốc hỏa. Lúc anh xâm nhập cơ thể cô, Hứa Tinh Không lớn tiếng kêu lên. Cô ôm chặt lấy anh, không cảm thấy thẹn thùng chút nào. Đúng vậy, dưới thân của anh, cô có gì phải cảm thấy thẹn?

Một đêm điên cuồng kết thúc, khi Hứa Tinh Không tỉnh lại, Hoài Kinh đã đi rồi.

Thân thể Hứa Tinh Không giật giật, có sự bủn rủn quen thuộc, trên người còn có mấy chỗ hơi ngứa, đều là ấn ký hôm qua anh lưu lại. Nhìn đồng hồ treo tường đã là hơn 10 giờ sáng. Cô ngẩng đầu cầm di động lên, lại thấy phía dưới điện thoại có một tờ giấy.

Hứa Tinh Không cầm lên.

"Đem Meo Meo đến chơi với em, đêm nay anh sẽ về khuya, nhưng nhất định sẽ trở về." Ký tên bên dưới là Kinh.

Chữ Hoài Kinh cô đã thấy trước đây, giống người của anh xinh đẹp tinh xảo, nhìn rất có khí khái.

Hứa Tinh Không nhìn chữ ký kia, trong lòng như có một loại cảm giác xúc động kỳ diệu dâng lên. Cô lấy di động chuẩn bị gởi tin nhắn cho Hoài Kinh. Trên màn hình hiện ra vài tin nhắn chưa đọc, Hứa Tinh Không click mở nhìn thoáng qua, hai mắt chợt mở to.

"Ăn một ngụm lớn: Hello, mẹ nuôi Hứa, tớ hôm nay cùng Khang Khang đi xem phòng tranh Vi Tuyền, phiền mẹ nuôi dẫn đường. 11 giờ đúng sẽ đến cửa nhà ngươi đón. Yêu nhà ngươi, moah moah."

11 giờ!

Hứa Tinh Không hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 10:20!

Thu hồi tầm mắt, Hứa Tinh Không quăng điện thoại sang một bên xốc chăn lên xuống giường. Trong nháy mắt khi đứng dậy, hai chân Hứa Tinh Không mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Tốt xấu cũng ráng lết vào phòng tắm, sau khi tắm rửa, Hứa Tinh Không mặc vội quần áo rồi chạy ra quốc lộ đón taxi, hướng về nhà mà nhờ tài xế chạy cho thật mau.

Vừa chạy tới trong nhà, khi Hứa Tinh Không cầm chìa khóa mở cửa thì nhận được điện thoại Trần Uyển Uyển. Cô nhấp môi, trước mở cửa đi vào, ôm Meo Meo lên người, sau đó mới trả lời điện thoại.

"Tớ đã tới cửa đây." Trần Uyển Uyển nói.

Áp chế hơi thở hổn hển, Hứa Tinh Không cho mèo đồ ăn cùng nước uống, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Từ trong tủ quần áo lấy áo cổ cao ra, cô lên tiếng, "Tớ ra ngoài ngay."

"Ừ." Trần Uyển Uyển cười hì hì nói, "Tớ đang ở cửa chung cư, ra là thấy ngay."

"Được." Hứa Tinh Không trả lời, sau đó cúp điện thoại.

Ném điện thoại ra một bên, Hứa Tinh Không cởϊ áσ ra. Trên người chỉ còn cái bra, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua gương, nhìn thấy mấy dấu cắn màu đỏ.

Mặt hơi đỏ đỏ, Hứa Tinh Không tròng áo len cổ cao vào, nghĩ thầm nếu tới mùa hè thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không chợt sửng sốt.

Cô đem quan hệ cô cùng Hoài Kinh nghĩ đến quá xa, tuy rằng đã qua năm nhưng mùa hè giống như còn thật xa. Bọn họ hai người sẽ kéo dài đến mùa hè chăng? Sau mùa hè thì sẽ đến đâu?

Trong lòng Hứa Tinh Không có điểm loạn, cô cầm áo khoác lên, xách giỏ ra cửa.

Vội vã đi ra cửa chung cư liền thấy được xe Trần Uyển Uyển. Từ cửa sổ chỗ lái xe, Trần Uyển Uyển cùng Khang Khang mỗi người từ một cửa sổ đang nhìn cô.

Hai mẹ con đối mặt đều rất to, sáng ngời nhìn cô. Hứa Tinh Không nhìn đến thì cũng cười rạng rỡ, đi qua kéo cửa xe ra, ngồi xuống.

Mới vừa lên xe, Khang Khang ngồi trên ghế dành cho trẻ em duỗi tay ra, hướng tới Hứa Tinh Không làm nũng, "Dì Tinh Không tới ôm một cái!"

Hứa Tinh Không bỏ giỏ xuống, ôm Khang Khang vào lòng ngực, sau đó buông ra nhéo nhéo mặt cậu bé.

"Đi nha!"

Chỉ cần có Khang Khang ngồi phía sau, Hứa Tinh Không tuyệt đối sẽ không ngồi ghế phụ lái. Cô ngồi với Khang Khang ở phía sau, vĩnh viễn như không đủ thời gian chơi với cậu.

Biết hôm nay là đi xem chỗ học thêm, Khang Khang nhìn Hứa Tinh Không đang gấp phi cơ cho mình.

"Dì Tinh Không, giáo viên kia có dữ không?"

Khang Khang thích vẽ tranh, nhưng khi đi học, bạn nhỏ quan tâm vĩnh viễn là chuyện này.

Hoàn tất phi cơ giấy cho thật đẹp, Hứa Tinh Không nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Không dữ, giáo viên kia thật thích trẻ con."

"Giống dì Tinh Không sao?" Khang Khang nhận phi cơ từ tay Hứa Tinh Không, cười hì hì.

Hứa Tinh Không duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu, cười nói: "Ừ, giống dì Tinh Không."

Trần Uyển Uyển dừng xe ở bãi xe ngầm quảng trường Giai Đình, hai người nắm tay Khang Khang đi đến chung cư Giai Đình. Từ quảng trường Giai Đình ra tới là phố Hòa Bình, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua cửa I Drink, Hoàng Phủ Nhất Đóa cùng A Kim không biết đang chơi cái gì.

A Kim nhìn thấy Hứa Tinh Không liền chạy tới, Hoàng Phủ Nhất Đóa ngẩng đầu lên nhìn, Hứa Tinh Không lắc lắc đầu chỉ chỉ chung cư Giai Đình. Hoàng Phủ Nhất Đóa hiểu được, chạy nhanh kéo A Kim lại.

Hứa Tinh Không cười cười, đi theo Trần Uyển Uyển cùng Khang Khang vào thang máy chung cư Giai Đình.

Tới lầu hai, Hứa Tinh Không mang mẹ con Trần Uyển Uyển tới cửa phòng làm việc mỹ thuật Vi Tuyền. Cửa phòng đóng, Hứa Tinh Không nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm một thiếu niên.

Sau tiếng trả lời, cửa phòng mở ra, Trác Ngũ lộ mặt tới. Thiếu niên đội mũ, mặc áo hoodie rộng thùng thình cùng quần dài, đầy vẻ thanh xuân. Nhìn thấy Hứa Tinh Không, thiếu niên nụ cười càng gia tăng, cậu đã nhận ra cô.

"Xin chào, mời vào trong."

"Cảm ơn." Hứa Tinh Không cười nói cảm ơn, cùng Trần Uyển Uyển một trước một sau đi vào phòng làm việc.

Hiện tại không có lớp học, phòng làm việc chỉ có Trác Ngũ và Bạch Trúc. Trác Ngũ ngồi ở trong phòng khách, vẫn vẽ một quả táo. Bạch Trúc đứng ở ban công, trước mặt là giá vẽ và tranh đang vẽ.

Trong phòng khách mở ra điều hòa thật ấm, Bạch Trúc không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len sọc trắng đen, phía dưới là một cái quần hơi rộng. Dưới ánh mặt trời, đầu tóc đen như phản chiếu ánh sáng, sườn mặt đường nét thâm thúy, lông mi cong dài, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bức họa mình đang vẽ, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm bút vẽ, nhẹ nhàng vẽ một bức tranh sơn dầu.

Nghe được thanh âm Hứa Tinh Không, anh ngừng bút, nhướng mắt hướng về phía phòng khách.

Hai người phụ nữ nắm tay một đứa bé, cô gái mắt to cười kêu một tiếng, "Chào học trưởng."

Nhàn nhạt lên tiếng, Bạch Trúc đối diện tầm mắt Hứa Tinh Không, khẽ cười cười.

Ngày hôm qua trải qua sự kiện Thi Sơ Tĩnh kia, Hứa Tinh Không đối với Bạch Trúc rất có hảo cảm. Cô nhìn Bạch Trúc tươi cười, đi theo Trần Uyển Uyển chào một tiếng, sau đó nói.

"Đây là con của người bạn hôm đó em có nhắc tới."

Nói xong, Hứa Tinh Không ngồi xổm xuống, cười nhìn Khang Khang: "Khang Khang, chào thầy Bạch đi."

Có lẽ là được di truyền từ mẹ thích người đẹp, Khang Khang nhìn thấy Bạch Trúc cũng không rụt rè chút nào, cậu bé mở mắt thật to, cười rộ lên, hướng về Bạch Trúc mà ngọt ngào gọi: "Chào thầy Bạch."

Nghe được tiếng Khang Khang kêu, trong mắt Bạch Trúc hiện lên tia mềm mại, anh cười cười, buông bút vẽ trên tay xuống. Tay phải nhẹ nhẹ lau chỗ dính thuốc màu bên tay trái, nói: "Chào con."

Lần trước Hứa Tinh Không tới, Bạch Trúc đã giới thiệu với cô một lần, lần này chủ yếu là Trần Uyển Uyển muốn hiểu thêm, lúc bọn họ ba người tiến vào văn phòng, Hứa Tinh Không không đi theo vào.

Ở trong phòng làm việc nhìn một hồi, Hứa Tinh Không lại ra ban công đứng, trên ban công Bạch Trúc chưa cất đi bức họa anh đang vẽ.

Bức họa hôm nay không phải cùng loại với bức hôm trước cô thấy, trên bức họa này đứa trẻ chỉ là một bóng dáng. Đứa bé trai ngồi trên một nhánh cây già khô và to, ngửa đầu nhìn lên một con chim nhỏ đậu trên cây.

Chỉ có một bóng dáng nhưng có thể nhìn ra cậu bé thật vui sướиɠ và hồn nhiên. Bức họa này hơi khác với bức trước, bức này cơ bản đã hoàn thành.

Cách phối màu trên bức họa, lại làm cho Hứa Tinh Không tuy là người ngoài nghề cảm giác được cậu bé vui sướиɠ hồn nhiên như vậy, tổng thể bức họa thật không tầm thường, thật sự rất có tiêu chuẩn.

Hứa Tinh Không nhớ tới lúc mới bước vào cửa nhìn đến tay Bạch Trúc. Tay anh thật xinh đẹp, đặc biệt thời điểm cầm bút vẽ, ngón tay hơi uốn lượn, khớp xương thập phần xinh đẹp.

Đúng là tay nghệ thuật gia.

"Thầy Bạch thích trẻ em cho nên tranh vẽ đều là trẻ em." Trác Ngũ cầm quả táo gặm một cái, nói chuyện phiếm với Hứa Tinh Không.

Nhìn quả táo vừa mới họa đã bị cậu ăn luôn, Hứa Tinh Không cười nói: "Nhìn ra được."

"Những bức này là chuẩn bị trưng bày cho triển lãm tranh." Trác Ngũ nói, "Sau khi trưng bày thu được phí vé vào cửa, thầy Bạch sẽ tặng cho những đứa trẻ đó."

Nghe đến đó, Hứa Tinh Không hiểu ra, trách không được lúc vẽ có chút điểm không thoải mái, nguyên lai bức vẽ còn có tầng ý tứ này.

"Đây đều là trẻ mồ côi sao?" Hứa Tinh Không hỏi.

Động tác cắn quả táo hơi dừng lại, Trác Ngũ nhìn bức họa, ánh mắt phức tạp.

"Đúng vậy, là trẻ bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©."

Hứa Tinh Không thần sắc chấn động.

Sau khi Bạch Trúc giới thiệu xong, Trần Uyển Uyển xác định được thời gian Khang Khang đi học. Ngoại trừ ngày thường tan học có thể lại đây, hai ngày cuối tuần cũng sẽ có chương trình học. Thêm vào đó, một tháng sẽ có tổ chức vẽ vật thực bên ngoài ngoại cảnh.

Trẻ con đi ra ngoài mà chỉ có một mình Bạch Trúc chăm lo, người nhà hoặc nhiều hoặc ít có chút không yên tâm. Nghĩ đến đây, Trần Uyển Uyển hỏi, "Cha mẹ có thể đi cùng không?"

Cha mẹ nếu đều có thể đi cùng, vậy không phải là đi vẽ nữa mà là đi cắm trại ngoại thành.

Vấn đề này hiển nhiên mỗi cha mẹ đều có hỏi qua. Nghe Trần Uyển Uyển nói xong, Bạch Trúc từ bên kệ bên cạnh có mấy khối rubik cầm một cái đưa cho Trần Uyển Uyển.

"Đến lúc đó sẽ cho phép mang theo một phụ huynh làm trợ lý, vị nào có thể giải được khối rubik thì có thể đi theo."

Cầm khối rubik lên, Trần Uyển Uyển đầu đã muốn nở ra, nói: "Đây là cạnh tranh thi đấu sao?"

Lúc Trần Uyển Uyển nhìn khối rubik, Khang Khang hỏi một câu, "Mẹ, không phải thứ bảy cuối tuần mẹ không thể ở với con sao?"

Gần đây thứ sáu cuối tuần Trần Uyển Uyển đều tăng ca, đến thứ bảy không có gì bất ngờ cũng tăng ca luôn. Cô cúi đầu xoay xoay khối rubik, nói: "Đúng vậy, mẹ muốn dì Tinh Không đi với con."

Hứa Tinh Không ở nhà mỗi ngày cũng chỉ ở chung với một con mèo, Trần Uyển Uyển gần đây cũng không có thời gian liên lạc nhiều, có cơ hội, Trần Uyển Uyển vẫn muốn Hứa Tinh Không đi ra ngoài một chút. Hơn nữa cô hỗ trợ chăm sóc Khang Khang, Trần Uyển Uyển cũng thập phần yên tâm.

Nghe Trần Uyển Uyển nói xong lời này, ánh mắt Bạch Trúc nhấc lên, nhìn khối rubik trên tay Trần Uyển Uyển hỏi một câu, "Khó sao?"

Trần Uyển Uyển có chút nhụt chí, ngẩng đầu nhìn Bạch Trúc nói: "Siêu khó a."

Lúc cô ngẩng đầu lên, Bạch Trúc từ chồng rubik kia lấy ra một khối đã làm xong. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Uyển Uyển, anh xoay nhẹ nhàng hai lần khối rubik, sau đó đưa tới trước mặt Trần Uyển Uyển, nói: "Dùng cái này đi."

Rõ ràng như vậy, Trần Uyển Uyển nếu nhìn không ra tới, vậy thật uổng phí cô lăn lộn làm việc nhiều năm như vậy.

Nhận nhanh lấy khối rubik, Trần Uyển Uyển vui vẻ ra mặt, nói với Bạch Trúc: "Cảm ơn học trưởng, em đây sẽ làm xong rất nhanh."

Nói xong, Trần Uyển Uyển căn cứ vào hai cái xoay chuyển mình vừa thấy Bạch Trúc làm, tưởng đem khối rubik quay xong trở về. Nhưng giống như cô đã nhìn lầm hay sao đó, sau khi chuyển hai cái, khối rubik lại càng loạn.

"Ai......" Trần Uyển Uyển cau mày, không chịu thua.

Bên cạnh, ấn đường Bạch Trúc muốn nhảy dựng, anh nhìn khối rubik đã loạn, trầm giọng nói: "Nếu không, em về nhà tìm cách giải đi."

"Cố lên a! Cậu nếu có thể giải khối Rubik này, thứ bảy tuần sau liền có thể ở chung với hai đại nam thần!" Trần Uyển Uyển lái xe, nhìn Hứa Tinh Không ở phía sau đang nhìn nhìn khối rubik, cổ vũ nói.

Cầm khối rubik, Hứa Tinh Không cười, không thèm để ý cái gì ở chung với hai đại nam thần. Hiện tại trong lòng cô còn đang suy nghĩ đến lời Trác Ngũ, trong lòng cảm thấy không thế nào thoải mái được.

Bạch Trúc là một người có tình yêu thương bao la, Hứa Tinh Không thật sự rất bội phục.

Nhìn Khang Khang một bên đưa ra dấu hiệu bảo mình cố lên, Hứa Tinh Không nhẹ nhàng mà thở dài, "Cậu muốn đưa lão Chiêm thử một chút không?" Hứa Tinh Không về đến nhà, ghé vào cửa sổ hỏi lại Trần Uyển Uyển.

"Thôi đi." Trần Uyển Uyển vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Lão Chiêm tới mạt chược còn chơi không ra hồn, cái khối rubik này chỉ trông cậy vào cậu."

"Vậy được." Hứa Tinh Không ra vẻ mặt nhiệm vụ quan trọng, đồng ý.

"Đúng rồi, chút nữa tớ gởi danh thϊếp của Bạch Trúc cho cậu. Sau khi làm xong cậu gởi sang cho anh ấy." Trần Uyển Uyển dặn dò nói, "Đây là cạnh tranh thi đua, hơn nữa còn là thật kịch liệt."

"Biết rồi." Hứa Tinh Không gật đầu nói.

Sau khi cáo biệt với mẹ con Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không về nhà chơi với Meo Meo. Cô không mang Meo Meo đi đến nhà Hoài Kinh, hiện tại anh công tác rất bận, cô mang theo Meo Meo đi tới đi lui xóc nảy nó nhiều cũng không tốt.

Tới nhà Hoài Kinh, Hứa Tinh Không ngồi trên ghế dương cầm, dưới ánh nắng bắt đầu giải khối rubik. Ở đại học cô cùng Trần Uyển Uyển cũng có tham gia nhóm chơi rubik, nhưng hai người ở phương diện này cũng không có gì thiên phú nên sau đó lại thôi.

Hoài Kinh về đến nhà đã 10 giờ tối. Anh cho rằng Hứa Tinh Không đã sớm ngủ, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy Hứa Tinh Không ngồi trên ghế dương cầm giương mắt nhìn lại.

Nhìn thấy Hoài

Kinh, trong mắt Hứa Tinh Không hiện lên ý cười.

Hoài Kinh cũng cười cười, đóng cửa lại sau đó hướng đến chỗ cô. Anh vừa ở bên ngoài vào, trên người còn mang theo một tia khí lạnh, đến bên người Hứa Tinh Không làm cô thanh tỉnh được một chút.

Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Trần Uyển Uyển giao khối rubik cho cô giải, cả ngày hôm nay cô càng giải càng loạn, với tính tính Trần Uyển Uyển thì đã sớm quăng đi khối rubik này tan nát. Nhưng cô còn tốt hơn, tuy rằng loạn nhưng nghĩ ra cảm thấy gϊếŧ thời gian cũng khá tốt.

Hoài Kinh đi tới, cũng thấy được khối rubik trên tay cô. Đuôi mắt hơi chọn chọn, anh duỗi tay cầm lấy nó. Ngón tay chạm vào lòng bàn tay Hứa Tinh Không, mang theo tia lạnh lẽo.

"Đây là cái gì?" Hoài Kinh hỏi.

"Khối Rubik." Hứa Tinh Không giương mắt nhìn rubik trên tay anh, giải thích, "Con của bạn em tham gia một lớp học thêm mỹ thuật, đây là tác nghiệp mà giáo viên đưa cho phụ huynh, nếu có thể giải ra thì có thể đi chung với con ra ngoài vẽ vật thực. Bạn của em không có thời gian nên có nhờ em mang con cô ấy đi."

Ở bên Hứa Tinh Không lâu như vậy, tuy rằng quan hệ hai người là bí mật, nhưng sự tình của đối phương hai người cũng dần dần hiểu biết. Hoài Kinh biết người bạn này giúp đỡ Hứa Tinh Không rất nhiều. Kết hôn có đứa con trai, và Hứa Tinh Không cũng thật thích cậu bé kia.

"Muốn đi?" Hoài Kinh nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không nhàn nhạt hỏi. Cô thích con nít, hơn nữa đi vẽ vật thực còn có thể thuận tiện đi chơi, trong khoảng thời gian này anh bận rộn như vậy cũng không có thời gian ở với cô nhiều, để cô đi ra ngoài một chút cũng khá tốt.

"Phải." Bằng không cô cũng sẽ không ra sức giải cái khối Rubik này.

Khóe môi hơi cong cong, Hoài Kinh dựa nghiêng người vào dương cầm, dưới ánh đèn, thần sắc anh trở nên nghiêm túc một chút, lông mi màu nâu cùng tròng mắt đều bất động chăm chú nhìn vào rubik.

Ngón tay thon dài, bàn tay cũng to làm khối rubik giống như nhỏ đi gấp đôi. Khối rubik nhiều màu càng phụ trợ ngón tay anh thêm trắng nõn.

Ngón tay Hoài Kinh tung bay, đem khối rubik xoay tới lui, thời điểm xoay chuyển, ngón tay không dùng sức mà khớp xương hơi hơi đột ra, thập phần xinh đẹp.

Hứa Tinh Không nhìn ngón tay anh giải rubik mà thất thần.

Động tác Hoài Kinh giải rubik cũng không mau, thong thả mà ung dung, mang theo chút khí chất lười biếng. Anh là động não, không phải như cô không đầu không đuôi loạn đảo khắp nơi.

Sau năm sáu phút, đồng màu sắc trên khối rubik trong tay anh càng lúc càng lớn. Đôi môi hơi nhấp nhấp, ngón tay cuối cùng xoay khối vuông thêm hai lần, đưa rubik hoàn tất.

"A!" Hứa Tinh Không nhìn rubik trên tay anh, kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, giương mắt kinh hỉ nhìn Hoài Kinh.

Nhìn trong mắt cô gái nhảy lên vui sướиɠ, Hoài Kinh khóe môi hơi câu, sủng nịch cười. Một tay đem khối Rubik đưa tới trong tay cô, một tay đè ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, trầm giọng nói: "Đi thôi."