Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 42




Trong vầng sáng mặt trời, người đàn ông như mạ một lớp vàng kim, đôi mắt màu nâu mang theo ý cười nhàn nhạt. Hứa Tinh Không mặt mày khẽ nhăn lại, vuốt ve Meo Meo, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu.

"Người đã bao lớn rồi..."

Thanh âm cô rất nhỏ, ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, trước đây thanh âm qua đường dây điện thoại nghe xa xa không giống như cô đang đứng bên cạnh nói ra, vạn phần mềm mại, giống như bị con mèo nhỏ cào một móng vuốt tê tê ngứa ngứa, Hoài Kinh trầm giọng nói: "Được, anh ôm em, anh không chê em lớn..."

Ng phụ nữ tựa hồ chưa phản ứng lại, Hoài Kinh đã duỗi hai tay đem cô cùng Meo Meo ôm vào lòng. Trong nháy mắt, Hoài Kinh cảm thấy cõi lòng trống rỗng mấy ngày nay như được lấp đầy.

Trên người cô có vị cam dễ ngửi ngọt ngào, giống như một vầng thái dương nhỏ bé xua tan lạnh lẽo trong lòng anh.
Ôm người phụ nữ vào trong ngực, Hoài Kinh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa. Anh vốn tưởng rằng nhìn thấy cô, xao động đầu tiên sẽ là du͙© vọиɠ trong thân thể, nhưng hiện tại ôm cô vào lòng, anh cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Đầu Hứa Tinh Không chỉ tới vai anh, cô nghiêng mặt, lỗ tai dán ở ngực Hoài Kinh. Cách tầng áo hoodie hơi mỏng, Hứa Tinh Không có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, còn có thể cảm nhận được độ ấm thân thể của anh.

Tuy nhiệt độ cơ thể anh không cao lắm, mặt Hứa Tinh Không lại hơi hơi nóng nóng lên.

Trong lòng ngực Meo Meo an an tĩnh tĩnh, Hứa Tinh Không nghe tiếng gió biển ngoài cửa sổ, tâm cũng dần dần yên ổn.

Cứ như vậy ôm nhau trong chốc lát, Hứa Tinh Không nhéo nhéo móng vuốt Meo Meo, nhỏ giọng hỏi: "Đói bụng không? Em đi nấu cơm."

Người đàn ông tựa hồ không nghe được, sau một lúc lâu mới buông hai tay ra, rũ mắt nhìn cô một cái: "Được."
Đồ Lâm Mỹ Tuệ nhét vào hành lý cũng đủ ứng phó bữa cơm trưa hôm nay. Hứa Tinh Không kéo rương hành lý tới sát cửa sổ, dưới ánh nắng cô ngồi xổm xuống mở rương ra, Meo Meo tựa hồ ngửi được hương vị gì đó, bước nhẹ nhàng tới.

Giương mắt nhìn Meo Meo ngồi xổm ở đó xem mình, ánh mặt trời làm lông nó phơi đến sáng chói, một đôi mắt màu lam trong suốt sáng trong, Hứa Tinh Không trong lòng thật nhu, đem một túi cá khô nhỏ ra, cười nói: "Mũi em thật linh."

Nói xong, Hứa Tinh Không mở túi ra, từ bên trong cầm một con cá nhỏ đưa tới bên miệng Meo Meo. Con mèo đầu tiên dùng mũi ngửi một chút, sau đó mở miệng đem cá khô cắn. Loại cá khô này không phải loại chiên giòn, mà Lâm Mỹ Tuệ sơ chế thật sạch rồi đem phơi, cho nên khá dai. Meo Meo cắn một cái, hàm răng nho nhỏ không cắn được con cá. Nó ngửa đầu hướng về phía tay Hứa Tinh Không rồi cọ cọ. Nhìn Meo Meo không ăn được, bộ dáng ủy khuất vô cùng, Hứa Tinh Không nhẹ nhàng cười lên tiếng.
Cô gái ngồi xổm dưới ánh mặt trời, đuôi ngựa nghiêng nghiêng rũ sang một bên. Cô cười tủm tỉm mà nhìn Meo Meo ăn cá khô, một người một mèo rất ngọt ngào.

Lúc Hứa Tinh Không đút cho Meo Meo con cá khô, Hoài Kinh đột nhiên đi tới, bàn tay duỗi ra trước mặt Hứa Tinh Không, "Anh tới giúp em."

Trên mặt ý cười còn chưa tan, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Hoài Kinh, nghĩ làm cho bọn họ hai bên quan hệ tốt hơn một chút, liền đem cá khô đưa cho anh.

Người đàn ông nhận miếng cá khô, Meo Meo cũng vừa vặn ăn xong được một miếng, đầu lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ bên miệng, hướng về phía Hoài Kinh miêu ô một tiếng. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Meo Meo đã có một chút hảo cảm với Hoài Kinh.

Hoài Kinh ngồi xổm bên người Meo Meo, đem con cá khô nhỏ đưa qua. Meo Meo miêu một tiếng, há miệng chuẩn bị cắn, nhưng thời điểm đầu lưỡi nó vừa liếʍ đến miếng cá khô, tay người đàn ông nhẹ nhàng nhấc lên.

Meo Meo cắn không được, chân trước nâng lên, lại hướng lên trên nhảy dựng, cắn một cái nữa, cánh tay lại đồng thời nhấc lên.

Meo meo: "......"

Hứa Tinh Không: "......"

Qua hai lần cắn không được, Meo Meo cũng biết Hoài Kinh chọc nó, tức giận ô lên một tiếng, sau đó dùng móng vuốt cào vào cẳng chân thon dài của người đàn ông.

Hứa Tinh Không nhìn meo meo tức muốn hộc máu, sốt ruột nói: "Anh mau cho nó ăn."

Hoài Kinh ngước mắt nhìn cô một cái, nghe lời đem cá khô trên tay phóng tới bên miệng Meo Meo. Meo Meo meo đầu tiên liếc nhìn Hứa Tinh Không một cái, sau lại nhìn Hoài Kinh liếc một cái, há miệng ra cắn.

Nhưng cái cắn này, lại là cắn không được.

Hứa Tinh Không: "......"

Meo Meo tức giận mà chụp hai ba cái tới chân Hoài Kinh, người đàn ông lại nở nụ cười. Nhìn một người một mèo ấu trĩ mà ngươi tới ta đi, Hứa Tinh Không có chút hết nói nổi. Bọn họ không phải mấy ngày trước lúc mình không có ở nhà, không phải là quan hệ rất tốt sao?

Làm cơm trưa xong, Hứa Tinh Không thu dọn chén đĩa sạch sẽ. Hiện tại đã là buổi chiều, mặt trời phơi làm người đến lười biếng.

Hứa Tinh Không cầm hai túi thuốc đứng trong phòng bếp, dùng kéo cắt một góc nhỏ, mùi cay đắng nồng đậm ập vào mặt, Hứa Tinh Không nhíu nhíu mày.

Nhìn thoáng qua bên cạnh đường và nước đã chuẩn bị tốt, Hứa Tinh Không cắn răng một cái đem túi thuốc uống một hơi xuống. Thuốc đắng tản ra trong miệng, Hứa Tinh Không khổ đến không mở mắt ra được, nhắm mắt lại sờ sờ tìm nước.

Trong tầm tay không tìm thấy ly nước, Hứa Tinh Không vừa muốn mở mắt ra, bên môi đã có một miệng ly lạnh lạnh kê vào. Hứa Tinh Không một bàn tay ôm lấy cái ly uống hai ngụm nước, nuốt thuốc đắng xuống một chút, mở bừng mắt.

Người đàn ông đứng bên người cô, trong tay cầm ly nước, đợi cô uống xong thì nhét một vật cứng cứng vào trong miệng cô. Khối cứng cứng kia thật mau phát tán ra hương vị, là một viên kẹo mật thủy đào cứng.

Như là đánh thắng trận, thuốc đắng như đem khủng bố đến bị mật ngọt trấn áp đi xuống, Hứa Tinh Không trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Cô khổ đến vành mắt đều đỏ.

Từ lần trước đi gặp y sĩ tới giờ, cô vẫn liên tục uống đám thuốc đắng muốn lấy mạng này. Cô thật không chịu nổi cay đắng, nhưng vẫn kiên trì uống không bỏ một ngày, ước mơ khát vọng có con từ điểm này có thể nhìn ra được.

Hoài Kinh nhìn cô cầm túi thứ hai, chuẩn bị lấy kéo cắt ở góc, lúc ngón tay cô đυ.ng tới kéo, anh duỗi tay đè tay cô vào trên mặt kéo.

Lòng bàn tay là bề mặt kéo lạnh lạnh, mu bàn tay là lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, hai bên chênh lệch nhiệt độ làm Hứa Tinh Không nao nao. Cô ngước mắt nhìn anh, Hoài Kinh cũng đang nhìn cô.

Cửa sổ phòng bếp đều là kính, thái dương buổi chiều nghiêng nghiêng càng làm ánh nắng chiếu rọi vào, đem thân ảnh hai người kéo thật dài, dây dưa ở bên nhau.

Hứa Tinh Không giật giật tay, muốn rút ra tay. Thời điểm cô động đậy, bàn tay anh nhẹ nhàng áp lại, hai tay chống đỡ bên cạnh người cô, đem cả người cô lọt thỏm vào trong mình.

Sườn mặt người đàn ông bị mặt trời chiếu đến trắng sáng, lông mi rậm rạp cong cong, cằm khẽ nhếch lên, cổ thon dài.

Thân thể anh được thái dương đánh một vòng sáng, như hấp thụ ánh sáng quá độ cũng phát sáng theo, Hứa Tinh Không nhìn đến có chút hoảng hốt. Liền lúc đó, cô nhìn trên cổ trắng nõn thon dài của người đàn ông, hầu kết khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp vang tới:

"Công tác chuẩn bị sinh con đã làm xong, hiện tại phải tiến hành một bước mấu chốt nhất."

Nói xong những lời này, đôi môi anh nhẹ nhàng dừng trên môi cô, khi cánh môi mềm mại chạm vào, cảm giác quen thuộc giống như điện nhanh chóng đánh thức toàn thân cô.

Hứa Tinh Không hơi mở mắt, đối diện với con ngươi màu nâu, sa vào ôn nhu bên trong đó.

Hứa Tinh Không cho rằng, hai người nhiều ngày không có làm, khi làm lại, anh sẽ là cơ khát, thô bạo, thậm chí là đòi hỏi vô độ...

Nhưng anh không có, anh ôn nhu làm xong tiền diễn, cô nằm trên giường, hai mắt mông lung mà nhìn người đàn ông phản quang dưới ánh mặt trời, cảm giác như mình đang cuốn trong từng đợt sóng trong biển rộng.

Bên ngoài vẫn là ban ngày, so với ban đêm có bật đèn càng làm cho người thẹn thùng. Người đàn ông trên người cô, cúi đầu hôn, khi Hứa Tinh Không đang hưởng thụ nụ hôn này, anh động thân mà nhập. Hứa Tinh Không trong cổ họng rên nhẹ, đôi tay bắt lấy hai tay anh, thân thể như tựa hồ bị đâm nát.

Hoài Kinh vẫn chưa tiếp tục động tác, anh rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng ngực, đuôi mắt cô như có sương mù, nhẹ nhàng lay động, mà đôi con ngươi tròn tròn, thanh triệt sáng trong như hắc lưu li.

Trong lòng anh vừa động, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, khàn giọng hỏi, "Còn nhớ thân thể của anh không?"

Một tiếng nhẹ trong cổ họng, Hứa Tinh Không duỗi tay ra ôm anh, thanh âm như hoa bồ công anh đánh vào trong lòng Hoài Kinh, nhẹ nhàng chạm vào là tan ra.

"Có......" Người phụ nữ nhỏ nhẹ.

Nghe xong câu trả lời này, anh cười gian một tiếng, trầm giọng nói: "Anh cũng nhớ rõ em."

Lúc này Hứa Tinh Không không có thời gian dư thừa đi tự hỏi vấn đề này. Nhưng khi hai người kết thúc, cô lại nhớ tới câu hỏi này.

Hoài Kinh đã đem thân thể anh khắc vào trong thân thể cô, về sau khi hai người không còn loại quan hệ này nữa, cô cũng sẽ nhớ rõ thân thể anh mang đến cho cô biết bao nhiêu vui thích.

Hơn nữa, cô sẽ nhớ cả đời.

Sau khi kết thúc, cả hai chìm vào giấc ngủ.

Hứa Tinh Không ngủ thật say, nhưng chỉ ngủ nửa giờ, cô đã tỉnh. Nhìn thoáng qua thời gian, vừa mới bốn giờ. Nhắm mắt lại lại nghỉ ngơi trong chốc lát, Hứa Tinh Không chuẩn bị rời giường.

Lúc cô vừa muốn nhỏm dậy, cánh tay bị người bên cạnh bắt được. Anh nhắm hai mắt, mặt chôn ở gối đầu, trầm giọng hỏi: "Em đi đâu?"

Nhìn Hoài Kinh liếc mắt một cái, Hứa Tinh Không liếʍ liếʍ môi dưới, nói: "Đi đến nhà bạn, mẹ em làm chút đặc sản, em đem qua cho cô ấy."

Nghe xong cô trả lời, đôi mắt anh khẽ mở, con ngươi màu nâu lóe lên dưới hàng mi đậm.

"Mẹ em làm gì để em mang cho anh?"

Không biết anh đột nhiên đua đòi quà, Hứa Tinh Không nhìn anh, nói: "Không phải giữa trưa anh đã ăn sao?"

Hoài Kinh khóe môi hơi câu, anh mở mắt ra nhìn Hứa Tinh Không, cười hỏi: "Bao gồm cả em sao?"

Người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt, cuối cùng lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt cô chợt lóe, xoay mặt đi, sau cổ đỏ một mảnh. Cô đứng lên, trong giọng nói có chút gấp.

"Em không thèm nghe anh nói nữa."

Tiếng cười truyền từ trên giường đến, Hứa Tinh Không cảm thấy mình thật ngốc, có bao giờ cô nói chuyện qua được anh?

Buông cánh tay Hứa Tinh Không ra, Hoài Kinh không ngăn cô lại nữa. Anh còn muốn ngủ tiếp trong chốc lát, mấy ngày nay ngủ không được tốt, chiều nay mới ngủ ngon một chút.

Đợi Hứa Tinh Không mặc xong quần áo, Hoài Kinh nhắm mắt lại hỏi: "Bao giờ em về? Anh đi đón em."

Hứa Tinh Không nghĩ nghĩ rồi nói: "Em chưa biết, em muốn ở đó ăn cơm chiều."

Hoài Kinh sâu kín mà mở hai mắt, ngước mắt nhìn cô, đuôi lông mày hơi chọn chọn, trầm giọng nói, "Em muốn ở đó ăn cơm chiều, vậy Meo Meo cũng đừng ăn cơm chiều."

Hứa Tinh Không: "......"

Lúc còn học đại học, Trần Uyển Uyển thích đậu hũ mềm Lâm Mỹ Tuệ làm. Cô và Hứa Tinh Không quan hệ rất tốt, mỗi năm nghỉ đông, Lâm Mỹ Tuệ đều làm một ít để Hứa Tinh Không mang theo cho cô.

Đậu hủ mềm ăn ngon, nhưng hạn sử dụng thực ngắn, Hứa Tinh Không sợ bị hỏng, cho nên mới nghĩ hôm nay đưa gấp qua cho Trần Uyển Uyển. Mới vừa lên xe taxi, Hứa Tinh Không liền gọi điện thoại cho Trần Uyển Uyển.

"Alo, Tinh Không." Trần Uyển Uyển tiếp điện thoại kêu một tiếng Tinh Không, giọng Khang Khang đã truyền tới.

"Dì Tinh Không, chúc mừng năm mới!"

Hứa Tinh Không cười cười, lên tiếng: "Chúc mừng năm mới, Khang Khang."

Trần Uyển Uyển ôm con trai, cười một tiếng: "Chúc mừng năm mới nha, mọi việc thế nào?

Cúi đầu nhìn thoáng qua đống đồ trên tay, Hứa Tinh Không cười nói: "Mẹ tớ có làm chút đậu hũ mềm, tớ mang lại cho cậu đây."

Vừa nghe đậu hủ mềm, Trần Uyển Uyển cao hứng mà ngao ngao kêu hai tiếng nói: "Dì Tinh Không là tốt nhất! Ai, không đúng, cậu đã trở lại?"

"Ừ." Hứa Tinh Không cười đáp.

"Mùng sáu mới đi làm, cậu trở về sớm như vậy làm gì?" Trần Uyển Uyển nghi hoặc nói.

"A." Hứa Tinh Không hơi ngập ngừng, nhấp nhấp môi nói: "Tớ trở về nhìn xem cửa hàng, cửa hàng mùng hai đã mở cửa."

"A." Nghe xong câu trả lời này, Trần Uyển Uyển không hoài nghi, nói: "Tới tới tới, chạy nhanh đến đây đi, tớ đang ở nhà. Cậu đêm nay ở nhà tớ ăn cơm, để nhà tớ chuẩn bị cá quế chiên."

"Không...... Không cần......" Hứa Tinh Không vừa muốn cự tuyệt, Trần Uyển Uyển "lạch cạch" một tiếng đã ngắt điện thoại.

Tới tầng lầu nhà Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không vừa ra khỏi thang máy, Khang Khang đã từ cửa nhà nhào tới. Hứa Tinh Không đem đồ vật đặt ở một bên, ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng.

Trần Uyển Uyển cười đi tới, nhìn hai người ôm nhau nói: "Hiện trường thật cảm động, cậu bé 5 tuổi cùng mẫu thân gặp mặt Tết Âm lịch."

"Cậu đừng nháo làm trò con nít như vậy." Hứa Tinh Không nhíu mày nói với Trần Uyển Uyển.

Trần Uyển Uyển cười hắc hắc, chẳng hề để ý, cầm đậu hũ mềm ai nha ai nha đi phòng bếp.

Ôm Khang Khang vào nhà Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không chào hỏi Chiêm Lương Đình và cha mẹ anh. Mẹ Chiêm nhìn thấy cô, cười: "Tối nay ở lại đây ăn cơm chiều đi, về nhà không cần nấu nướng nữa."

Nhắc tới chuyện này, Hứa Tinh Không nói nhanh: "Dạ không được, chút nữa cháu phải đi đường Hòa bình nữa."

Trần Uyển Uyển trong phòng bếp ngóc đầu ra, nghi hoặc nói: "Cậu còn chưa tới đó à? Tớ còn tưởng cậu từ đó đến."

Hơi chần chừ một chút, Hứa Tinh Không giải thích: "Tớ đi chuyến xe lửa buổi chiều, vừa đến đây."

Người lớn vừa nói chuyện xong, Khang Khang kéo tay Hứa Tinh Không, cao hứng phấn chấn: "Dì Tinh Không, cháu có quà muốn tặng cho dì."

"Thật sự sao? Cảm ơn ~" Hứa Tinh Không cúi đầu cười nhìn cậu bé, sau đó theo cùng cậu tới phòng.

Phòng của tiểu gia hỏa được sửa sang lại sạch sẽ chỉnh tề, trên giường gỗ phô ra đệm chăn màu xanh nước biển, cạnh giường có bàn sách. Khang Khang chạy tới, cầm một bức họa trên bàn sách đưa vào tay Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không ngồi xổm bên người Khang Khang, cúi đầu nhìn bức họa trên tay. Tấm hình dùng cọ màu trẻ em để vẽ, màu lót màu xanh thẳm, mặt trên dùng màu vẽ vài ngôi sau, còn dùng màu đỏ và hồng nhạt vẽ mấy gương mặt tươi cười.

Bức vẽ vẫn còn non nớt, mang theo nét ngây thơ chất phác, Hứa Tinh Không cười rộ lên: "Bức hình này có ý tứ gì vậy?"

Khang Khang đứng bên người cô, nghiêm trang mà giải thích: "Gương mặt tươi cười giữa bầu trời sao (Tinh Không), cháu chúc dì một năm mới vui vui vẻ vẻ."

Nói xong, Khang Khang nhìn Hứa Tinh Không khóe mắt cong cong mà nở nụ cười.

"Cảm ơn." Hứa Tinh Không cảm động, cô duỗi tay sờ sờ đầu Khang Khang, trên mặt ý cười cũng gia tăng chút.

"Con trai tớ có phải có thiên phú hội họa lắm phải không? Tớ cho nó đi học thêm môn hội họa, cuối tuần là có thể đi học." Trần Uyển Uyển cười nói xong, nhìn bức tranh lại bổ sung một câu: "Ai, bức họa này còn có ký tên đây. Cậu xem góc phải bên dưới, nhà của chúng ta một lòng cùng ký tên mong ước được một năm mới khoái hoạt vui sướиɠ."

Nghe Trần Uyển Uyển nhắc vậy, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua góc phải mới nhìn thấy có mấy nét bút với nhiều màu khác nhau vẽ lên sáu trái tim nhỏ. Ngoại trừ một nhà Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không cũng có, là ngôi sao màu vàng đầu tiên bên phải.

Cậu bé có thể sử dụng cách ngây thơ nhất để vẽ làm Hứa Tinh Không trong lòng tràn ngập ấm áp. Cầm bức hình, Hứa Tinh Không ôm Khang Khang vào ngực, cười nói: "Dì thật yêu Khang Khang."

"Cháu cũng yêu dì." Khang Khang mở đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy Hứa Tinh Không.

...

Hoài Kinh bị điện thoại đánh thức.

Điện thoại trên đầu giường chấn động, anh hơi hơi mở mắt, ngoài cửa sổ trời đã tối rồi. Màn hình di động theo chấn động tỏa sáng, chiếu sáng mờ mờ phòng ngủ đen như mực.

Tưởng Hứa Tinh Không đã xong, Hoài Kinh cầm điện thoại lại, màn hình chiếu rọi khuôn mặt tinh xảo, nhìn đến tên báo trên màn hình điện thoại, đuôi mắt Hoài Kinh hơi chọn chọn, sau đó tiếp điện thoại.

"A lô."

"Ha lô!" Đối phương nhiệt tình chào hỏi, kêu một tiếng: "Anh, ngày mai em về nước, anh tới sân bay đón em."

"Bà nội không an bài chú Lý đi đón em sao?" Hoài Kinh hỏi.

"Đừng cho bà nội biết!" Đối phương nói nhanh, ngay sau đó cười nói, "Em muốn đi chơi hai ngày rồi mới trở về."

"Ừ." Hoài Kinh nhàn nhạt lên tiếng, hỏi: "Lần này trở về không đi nữa sao?"

"Có lẽ." Đối phương nói, "Bà nội đã lớn tuổi, ba em cũng nói thân thể ông ấy không tốt, hai người cùng nói như vậy, em nghĩ trở về phỏng chừng cũng không cho em đi nữa, ha ha."

"Được." Hoài Kinh đáp ứng.

"Vậy ngày mai ở sân bay chờ em~" Đối phương vui sướиɠ mà nói, sau đó cúp điện thoại.

Điện thoại đã cắt, đôi tròng mắt bị điện thoại chiếu sáng dần dần trầm xuống.

Hoài Dương Bình đã không thể dùng tiếp, Hoài Xương Triều đem con thứ hai Hoài Dương Hàn trở lại.

...

Từ nhà Trần Uyển Uyển đi, Trần Uyển Uyển một hai phải lái xe đưa Hứa Tinh Không về. Bất đắc dĩ, cô đành phải để Trần Uyển Uyển đưa về nhà. Đợi Trần Uyển Uyển đi rồi, Hứa Tinh Không từ công lớn chung cư Hòa Phong đi ra, vừa ra quốc lộ đã thấy Hoài Kinh chờ ở chỗ cũ.

Cô đi qua, mở cửa lên xe.

Cô tiến vào, mang theo một tia khí lạnh. Hoài Kinh quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy trên tay cô còn bức họa chưa cất đi.

"Đây là cái gì?" Hoài Kinh nghiêng mắt nhìn, hỏi Hứa Tinh Không một câu.

"A." Tầm mắt một lần nữa nhìn xuống, Hứa Tinh Không nhợt nhạt cười, nói: "Con trai của bạn em tặng em làm quà."

Quả nhiên là bút tích con nít, Hoài Kinh nhìn đủ mọi màu sắc trên bức họa, hỏi: "Tinh Không còn có gương mặt tươi cười?"

Hứa Tinh Không giương mắt nhìn anh, nói: "Đây là chúc Tinh Không mỗi ngày vui vẻ vui sướиɠ."

Tâm tư cậu bé vẫn là có chút ý mới mẻ.

Hoài Kinh cười, nhìn đến góc phải bên dưới, hỏi: "Sáu trái tim kia là gì?"

"Ký tên nha." Hứa Tinh Không cười rộ lên, chỉ vào trên tim cười nói: "Bên trái năm cái là nhà họ, bên phải này là em, đại biểu cho mong ước của tất cả mọi người."

Không tự giác nói nhiều như vậy, Hứa Tinh Không bật cười, cô giương mắt nhìn Hoài Kinh, trên mặt anh không có biểu tình gì. Hứa Tinh Không thật sự vui vẻ, cho nên nói nhiều một chút. Nghĩ đến đây, mặt cô hơi đỏ lên, đem thu lại bức họa.

"Có bút không?" Hoài Kinh nhìn cô hỏi.

"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, tìm trong giỏ một chút, đúng là có một cây, Hứa Tinh Không đem bút đưa cho Hoài Kinh.

Anh cầm bút, mở nắp ra, ngòi bút hướng tới bức họa trên tay cô. Hứa Tinh Không trong lòng căng thẳng, sợ anh phá hư, vội vàng rút bức họa về.

Nhưng cô vẫn chậm một bước, trước khi cô rút về, anh đã cầm bút, vẽ bên ngoài một trái tim lớn hơn, bao bọc lấy trái tim bên phải của cô.

Vẽ xong, anh đóng nắp bút "bang" một tiếng, giương mắt nhìn Hứa Tinh Không, đuôi lông mày hơi nheo nheo lại, trầm giọng nói.

"Trái tim này là của anh."