23:00, phòng 210.
Kim Chi nhìn xuống đứa đang nằm giường dưới, hỏi khẽ: "Mày... trúng gió à?"
"Không..." Lâm thều thào nói.
"Đến kì?"
"Không..."
"Thế bị làm sao? Mày run cầm cập rung cả giường trên rồi, sao tao ngủ?"
"Tao bị..."
"Mày bị làm sao?"
"Tao bị nguyền rủa rồi."
Lâm tiếp tục trùm chăn run lẩy bẩy.
Bị thần Cupid nguyền rủa rồi.
Người ta nói mối tình tuổi học trò thường là mối tình đẹp nhất.
Nhưng nó phải tồn tại thì mới đẹp được chứ?
Mối tình học trò của Diệp Hoài Lâm đâu? Nó đâu?
Ngày còn học cấp 3, hội con gái xung quanh liên tục động viên Lâm rằng "bọn con trai chẳng có gì thú vị", chuyện yêu đương thì "phiền phức lắm", và cũng "chẳng hay ho" đến thế. Nghe lời an ủi Lâm mới nhận ra mình đang tỏ ra sầu bi quá đà nên cô đành cười xoà, đùa lại mấy câu kiểu như "mẹ chúng mày ai được yêu đương đâu mà biết". Còn chẳng có ai thèm trap cô để có cảm giác rung rinh chứ chưa nói đến việc hiểu thế nào là "in a relationship", càng không biết thế nào là khổ vì tình. Nhìn bọn bạn khóc lóc đau khổ vì chuyện chia tay mà cô cũng thấy thèm thuồng ghen tị.
Lâm vốn là người sống tình cảm, ngày ngày lấy bố mẹ làm nhân chứng sống để tin vào tình yêu đích thực, cực kì cực kì muốn được trải nghiệm nhưng không có cơ hội nên cảm thấy ông trời bất công quá, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Thấy bọn yêu nhau tay nắm tay đi trên sân trường, cô chỉ biết chạnh lòng thầm nhủ: Đm bọn có người yêu.
Sống từng ấy năm chưa từng được các bạn nam coi là đối tượng yêu đương tán tỉnh thả thính, lên đại học thì bốc ngay phải cái lớp (và cả cái trường) toàn con gái, nếu có con trai thì cũng toàn là mấy tên lùn hơn. Ai mà biết được đi học quân sự có một tuần mà đã được bù đắp bao nhiêu ưu đãi thiếu hụt đó giờ: nào là được khen xinh, được đi dạo cùng, được (bị) cầm tay, được (bị) nâng cằm...
Hoàng quá đẹp trai, giọng quá hay, đôi mắt quá lấp lánh, mọi thứ đều khiến các giác quan bỏ hoang lâu ngày của Lâm vận động quá mức dẫn đến tê liệt, nhấn chìm thứ cảm xúc ít ỏi mà Minh vừa cho cô trước đó vài giây. Thứ cảm giác khiến cô rùng mình mỗi khi nhớ lại, tưởng như mình bị Hoàng yểm bùa lên người hay gì đó.
Chắc là bị quá tải.
Thần Cupid làm ơn hãy ban ơn từ từ thôi.
Lâm thừa biết phản ứng của mình chỉ là do bản thân thiếu kinh nghiệm với con trai. Sau đó Lâm cố ngăn mình ngừng ảo tưởng, thầm phân loại một tên là sở khanh, còn một tên coi cô là bạn đồng giới cùng nhà nên nổi lòng tốt nhắc nhở, cảm thấy cuộc đời thật éo le.
Dù biết cả hai đối tượng đều không ổn, nhưng Lâm vẫn không ngăn được cảm xúc chờ mong, háo hức muốn được thử chuyện hẹn hò với yêu đương một lần. Vừa rồi chỉ trải nghiệm cái cảm giác có ai đó để ý mình, khen ngợi mình một chút thôi đã lên xuống lên xuống lắm rồi, không biết yêu đương còn thú vị tới mức nào nữa?
Sáng thứ Hai sau ngày Chủ nhật đầy biến động, Lâm vẫn phải tỉnh dậy lúc 05:30 khi đêm qua mới ngủ được hai tiếng. Ngủ đã ít thì chớ, cô thậm chí còn mơ thấy thần Cupid hiện ra nói rằng cô đã hứa không tìm được người yêu trong vòng một năm tới nên tạo cửa ải để thử lòng cô, chỉ chực chờ đợi cô mắc sai lầm mà thôi. May mà có bài Coco Jamboo đánh thức cô khỏi cơn ác mộng ấy.
Hôm nay không phải chạy bộ, nội dung sáng sớm thay thành tổng vệ sinh. Lâm vừa quét lá trong góc sân vừa ngáp lên ngáp xuống, lúc hơi tỉnh một chút thì thấy Diệp đã xuất hiện trở lại sau kì nghỉ một ngày, đang đứng cạnh cô, cũng quét lá.
"Ủa Diệp à? Về nhà có mang được cái gì lên không?"
Trước khi Diệp về cả đám đã dặn nó mang thêm mấy thứ lên để cải thiện bữa ăn như ruốc, thịt chưng mắm tép gì đó. Hộp lạc rang Lâm mang đã bị cả đám xơi sạch từ lâu rồi, nhưng chẳng phải hết trong bữa ăn mà hết vì mỗi đêm đều có mấy con ma đói không ngủ được phải tìm đến hộp lạc rang của Lâm nhai chống đói.
"Mấy thứ chúng mày dặn mua tao đều mua cả. Tao còn mua cả bánh mì gối nữa, nhiều lắm. Mà sao trông mày suy thế?" Diệp hỏi.
"Ờm... hôm qua nhiều chuyện xảy ra lắm. Kể không hết."
"Tao mới đi có một ngày mà nhiều biến động vậy hả?"
"Ừm, hoạt động vui vẻ đoàn kết của hội chị em chưa có người yêu ấy mà."
Lâm và Diệp vừa nói chuyện vừa quét sân, tới lúc thu đống lá rụng về một mối, Diệp nhanh nhẹn cầm xẻng ra hót thay cho con bạn đang lung lay sắp đổ.
Lâm liếc mắt xuống dưới, phát hiện khi Diệp cúi đầu, cổ áo nó bị kéo xuống lộ ra một góc ở dưới gáy. Nơi đó có vài vết hồng hồng tím tím trông có vẻ đau.
"Mày cũng bị zona thần kinh à? Sao gáy có vệt thâm tím thế? Có cần bôi thuốc không?" Lâm hỏi.
Nghe tiếng hỏi, Diệp cuống cuồng kéo cổ áo cao lên, mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời: "Đấy là tao, tao đi giác hơi."
Vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn thái độ khả nghi kia Lâm mới bừng tỉnh nhận ra đấy không phải giác hơi cũng không phải zona thần kinh gì cả. Câu hỏi ngu ngốc vậy mà cũng nói được, có lẽ do thiếu ngủ nên trí thông minh bị suy giảm đây.
Không biết bao giờ mình mới được giác hơi nhỉ? Lâm thầm tự hỏi, sau đó lại xoè bàn tay đang cầm chổi của mình ra trước mặt. Còn chưa cầm tay ai, không biết bao giờ mới đến đoạn giác hơi.
Lâm đá đá đống lá khô dưới chân, lẩm bẩm: "Đến cái lá còn được giác hơi... Muốn làm chó chứ không muốn ăn cơm chó..."
"Mày bị sảng à..." Diệp dùng vẻ mặt đầy kì thị để nhìn con bạn.
Cả buổi hôm đó Lâm cứ vật vờ vì thiếu ngủ, tới chiều tối vừa đi ăn cơm xong đã lên giường ngủ luôn mặc cho xung quanh vô cùng ồn ào.
Lâm mới ngủ được một lúc đã bị ai đó lay dậy. Cô đã cố không mở mắt theo tiếng gọi để ngủ tiếp mà ai đó vẫn cố chấp lay cô đến khi tỉnh mới thôi.
"Trời ơi, cứ thế này thì bảo sao không có người yêu. Không nghe thấy gì hả mày?"
Lâm ú ớ: "Gì đấy?"
"Có người tỏ tình với mày trên radio kìa. Dậy mà nghe đi má!"
Nghe đến chữ tỏ tình, Lâm tỉnh ra đôi chút, dỏng tai nghe thấy radio đang phát bài "Nàng thơ", cũng được nửa bài rồi.
"Vừa rồi có người gửi tặng Lâm ngôn ngữ Nhật bài này kèm lời nhắn "Mong được gặp lại" ó. Gửi tặng nàng thơ nhưng nàng thơ đang ngáy khò khò. Nàng thơ này lạ quá."
Lâm ngẩn người.
Nếu lời nhắn là "mong được gặp lại" thì có lẽ chẳng ai khác ngoài Minh. Minh định tán cô thật à? Nhưng mà Hoàng đã cảnh báo về Minh như vậy rồi, nên từ chối sao cho uyển chuyển? Hay là cứ giả vờ thuận theo để thử cảm giác yêu đương, miễn không để bị lừa là được?
Cái chiêu trò tán tỉnh đơn giản như vậy mà cũng khiến Lâm đỏ mặt, ngại quá. Nhưng đồng thời cô cũng thấy phấn khích và tự hào, vì làm gì có mấy ai được tỏ tình qua radio thế này?
Chuyên mục radio ngày thường vốn là truyền bá mấy bài diễn thuyết thấm đẫm nhân văn và lý tưởng cách mạng, gần đây mới có thêm chuyên mục gửi lời yêu thương kèm bài hát. Dù được loa nhắc tên nhưng chỉ người biết "Lâm ngôn ngữ Nhật" là ai mới để ý chứ người không liên quan chỉ nghe nhạc mà thôi. Lâm sẽ không vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng khắp trường, nhưng ít nhất là nổi tiếng khắp phòng.
Đám con gái phòng 210 vui thay cho Lâm. Lâm cũng định vạch trần bộ mặt của Minh, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bọn bạn khi đẩy thuyền cho cô làm cô không dám hé răng.
Tối hôm đó lại trằn trọc mất ngủ.
Hậu quả là sáng hôm sau lên lớp Lâm ngủ say như chết.
Ngủ trong giờ cũng không phải là vấn đề gì to tát, khá nhiều người ngủ lén trong giờ trót lọt, vấn đề chỉ xảy ra khi thầy giáo gọi mà Lâm vẫn ngủ tiếp không dậy, nên cô được thầy ban cho phần thưởng chạy năm vòng sân.
Thời điểm khoa ngôn ngữ của Lâm đi quân sự vào đầu tháng Tám, trời vẫn nắng nóng chảy mỡ, hình phạt chạy mấy vòng sân vào giờ này chính là một kiểu cực hình. Lâm được thầy giáo sắp xếp cho một người giám sát chạy đủ mới cho thôi. Thầy không muốn người cùng trường ưu tiên nhau nên cử luôn Đại đội phó đại diện trường Kiến trúc tới giám sát, dù sao bọn Đại đội trưởng với Đại đội phó cũng chẳng cần học hành gì, có chức danh đó là thi bao nhiêu điểm cũng đỗ, không tham gia vài buổi học cũng chẳng sao.
"Chào." Hoàng cười.
"Chào." Lâm nói bằng giọng như khóc.