Kiếm Bạn Trai Khó Khăn Quá

Chương 6: Chủ nhà ngõ hẹp




Buổi tối đầu tiên tại Malibu, đám sinh viên năm nhất của các trường tụ tập cả tại sảnh trước của toà giảng đường. Gọi là "các trường" bởi ngoài Đại học Kiến trúc và Đại học Hà Nội thì còn có cả sự góp mặt của Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội nữa. Đúng là nơi khỉ ho cò gáy, đất rộng vô biên, gà bay mỏi cánh, sinh viên năm nhất của ba trường đại học tề tựu lại một nơi mà vẫn đủ sức chứa.

Nội dung buổi tập hợp này chủ yếu để chào mừng sinh viên, công bố các sinh viên có chức danh nghĩa vụ như Đại đội trưởng và các Đại đội phó, sau đó phổ biến các hoạt động tại trường, và cuối cùng là các tiết mục giao lưu văn nghệ.

Mỗi trường đều phải đóng góp tiết mục, và nhờ có sự tham gia của Cao đẳng Nghệ thuật mà buổi giao lưu này biến thành nguyên cái live show vì ai cũng có giọng hát nội lực và khả năng vũ đạo chuyên nghiệp, đến cả phần hát quốc ca nghe cũng hay hơn bình thường.

Ngoài ra còn có rất nhiều trai xinh gái đẹp, người nổi tiếng nữa.

"Có Tiktoker kìa. Bạn này đang nổi tiếng lắm."

"Ơ này, có cả Cindy nữa. Cindy mới có MV 10 triệu view mà, nổi lắm đấy. Hoá ra bằng tuổi mình."

"Không ngờ được gặp anh VI idol của tao, giờ có chết cũng mãn nguyện."

Mọi người xì xào bàn tán, Lâm từ đầu đến cuối vẫn khom lưng trốn tránh, Diệp thì không hào hứng mấy. Có thể coi như cả hai con người này đều mù mặt người nổi tiếng vì so với các idol ngoài đời thì họ thích trai gái 2D hơn. Wibu mà.

"Mày sao đấy Lâm?" Diệp không nhịn được hỏi cô bạn đang rúm ró bên cạnh.

"Kể cho mày sau."

Hệ thống đèn điện ở sảnh trước giảng đường không quá tệ, nhưng cũng không tốt đến nỗi có thể nhìn rõ gương mặt từng người, nhưng mà Lâm vẫn phải trốn, bởi vì:

Một là Lâm cao hơn các bạn nữ khác rất nhiều, chỉ cần ngồi thẳng lưng thôi sẽ nổi bật như con chuột chũi trong trò đập chuột chũi.

Và hai là, cái tên Hoàng kia thế mà lại là Đại đội phó, đại diện cho bên Kiến trúc. Ghê thật đấy.

Quan sát từ xa, Lâm nhận thấy chỉ mới một buổi chiều mà bộ tóc của Hoàng đã bị cắt ngắn, sát gáy, có lẽ do bị thầy cô nhắc nhở không được để tóc dài.

Hoàng đứng cao, Lâm sợ bị phát hiện nên mới phải trốn chui trốn nhủi như thế này. Lưng khòm xuống, chiếc mũ tai bèo kéo thấp hết mức có thể.

Lâm từng ép bản thân bình tĩnh lại vì mục đích ban đầu của cô vốn là thuê tạm căn phòng để chứa đồ trong thời gian học quân sự, học xong có thể cuốn gói đi tìm căn khác tử tế hơn mà ở. Cô thầm nghĩ, nếu lỡ mà bị Hoàng phát hiện ra điều gì đó thì cứ vậy mà trở mặt là được, không phải sao? Nhưng chỉ trong vài ngày sống ở phòng mới, Lâm lại cảm thấy mình rất ưng căn phòng đó, hơn nữa Hoàng còn cho cô một cảm giác gì đó rất lạ lùng, đại khái là cậu ta ga lăng với cả một thằng đàn ông như cô, còn nói cô có nhân tướng học tốt, nên cô không muốn làm người ta thất vọng.

Kết thúc buổi giao lưu, mọi người đứng dậy cầm theo ghế nhựa ai về phòng nấy.

Buổi đầu tiên do chưa quen biết nhau nên không mấy ai nói chuyện, người thì gọi điện cho gia đình, người thì cắm tai nghe tự kỉ, vài người khác thì nghe lời nhắc nhở về việc nước tắm rửa ở kí túc xá không đảm bảo vệ sinh nên ngay từ ngày đầu tiên đã ra ngoài tắm. Căn phòng tám người thì chỉ có một nửa (bao gồm cả Lâm) chịu tắm thử tại nhà vệ sinh của phòng sau khi lồng mấy chục cái giấy ướt và khăn vải vào đầu vòi nước.

Về chuyện chia giường thì do Diệp và Lâm đều có dáng người cao to nên chịu phận nằm giường dưới, được cái cả hai giường gần nhau nên có thể chia tiền thuê chung một chiếc quạt. Người Diệp mát mẻ nên không cần nhiều gió, quạt cứ vậy được đặt ở góc giường của Lâm để có thể thổi gió bay từ bên này qua bên kia.

Trong căn phòng chỉ có Lâm và Diệp quen nhau từ trước, cả hai nằm quay đầu về phía nhau, nhỏ giọng nói chuyện. Thuỷ Trúc giường đối diện tò mò hỏi: "Này, hỏi tế nhị một chút, hai cậu yêu nhau hả? Chơi les đúng không? Đừng có ngại, tớ không kì thị đâu."

Diệp cuống quít xua tay: "Khum khum, tớ có người yêu rồi. Còn là chồng sắp cưới."

Thuỷ Trúc nghe vậy đáp: "Chồng? Tớ cũng có nhiều chồng lắm. Vương Tuấn Khải, Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên, Vương Nguyên..."

"Khum khum, là chồng sắp cưới thật. Nhẫn đính hôn này." Diệp vừa nói vừa xoè bàn tay ra.

"Mua ở shopee hả?" Thuỷ Trúc không cho là thật, hỏi.

Diệp đột nhiên nhớ đến bài viết cảnh báo kẻ gian ở Malibu, ậm ờ gật đầu: "Ờ... đúng rồi. Mua mất 15 nghìn..."

"Vậy hai cậu không phải les à? Thế Lâm có phải không? Trông cứ như con trai ấy. Mới đầu gặp cũng giật mình."

Lâm rầu rầu nói: "Tớ thích con trai, mỗi tội con trai không thích tớ."

Đàn Hương ở giường khác nghe vậy chen lời: "Tớ thấy Hoài Lâm cũng dễ thương lắm mà."

Biết đó là lời an ủi, Lâm máy móc nói: "Vậy hả? Cảm ơn nha..."

"Sao con trai lại không ai thích cậu? Dạo này cũng nhiều người thích con gái cá tính lắm." Thuỷ Trúc hỏi.

Lâm thấy mọi người đều nhìn về phía này tỏ vẻ hứng thú với câu chuyện nên đành kể qua qua: "Làm gì có thằng nào thích đứa nam tính và cao hơn cả người ta như tớ."

Đàn Hương tiếp tục an ủi Lâm: "Ha, thế thì cứ thử hi vọng xem. Nghe đồn nhiều chuyện tình bắt đầu từ khoá quân sự lắm. Trường mình ít con trai, giờ là cơ hội ngàn năm có một để tiếp xúc với trai trường khác."

"Nghe đồn sinh viên trường Sư phạm Thể dục Thể thao ở Mai Lĩnh cũng có nhiều người ở kí túc xá kì hè, kí túc của họ cách mình có mấy bước chân. Mà sinh viên trường này toàn người cao lớn thể lực tốt, không lo có người thấp hơn cậu." Thuỷ Trúc bổ sung thêm.

"Nghe đồn ở đây có nhiều thầy giáo trẻ đẹp trai lắm. Cao to đẹp trai mặc quân phục, hết nước chấm."

"Nghe đồn có người đi quân sự về không những thoát ế, còn tiến tới hôn nhân luôn cơ."

Vốn không có hi vọng gì vào kì nghỉ dưỡng này, nghe các bạn nói chuyện, lòng Lâm chợt nhen nhóm một chút hi vọng xa vời.

Đám con gái thuận miệng kể thêm vài lời đồn đại lãng mạn ở Malibu cho đến khi nghe tiếng thông báo toàn bộ các phòng phải tắt đèn đi ngủ lúc mười rưỡi.

Toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối, giọng Thanh Trà đột nhiên vang lên giữa không gian tĩnh lặng: "Nghe đồn ở C7 ngày trước có một phòng bị bỏ trống không cho sinh viên vào ở, bên trong chỉ đặt một bát hương, bởi vì phòng đó từng có một cô gái bị bạn trai bỏ nên treo cổ tự vẫn trong phòng, còn có một cô gái khác cũng bị bạn trai bỏ nên uống thuốc sâu tự tử nữa."

"..........................."

Trái tim vừa được sưởi ấm của Lâm phút chốc rét lạnh.

Đệch... trông Lâm nam tính vậy thôi, nhưng mà cô sợ ma lắm!

***

Yà-ya-ya cố cô jam bô, yà, ya, yêYà-ya-ya cố cô jam bô, yà, ya, yêPut me up, put me downPut my feet back on the groundPut me up, take my heart and make me happyPut me up, put me downPut my feet back on the groundPut me up, fill my heart and make me happy...

Cái âm thanh gì đây?

Lâm cố xua đi âm thanh kì lạ để quay lại giấc ngủ tiếp, nhưng âm thanh kia không dừng lại, ai đó vẫn đang hát, sau đó lại còn rap nữa.

Bị bài hát kì cục làm phiền lúc sáng sớm, cuối cùng Lâm cũng bừng tỉnh nhận ra mình đang đi học quân sự. Ngó quanh thấy các bạn cùng phòng cũng lục tục ngồi dậy nhưng bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn. Bây giờ là mấy giờ rồi?

Năm rưỡi sáng?

Đúng lúc đó có một cô gái tới gõ cửa phòng.

Lâm đi mở cửa, nhận ra cô gái này ở phòng bên. Cô nàng cũng đã biết chuyện Lâm là con gái nhưng hình ảnh Lâm mặc quần đùi áo cộc trông chẳng khác gì một cậu bạn đẹp trai ra mở cửa vẫn khiến cô giật mình đôi chút, đỏ mặt nói: "Phòng 209 và 210 chúng mình đều là phòng lẻ. Chúng mình cùng phòng nhưng khác tiểu đội nên sẽ hơi bất tiện để các tiểu đội trưởng từ C9 qua C7 đốc thúc tận nơi. Vì vậy mình nhận nhiệm vụ nhắc nhở hai phòng bên C7, tránh làm ảnh hưởng đến tập thể."

"À, mình biết rồi. Chúng mình dậy ngay đây. Cảm ơn cậu nhé." Lâm mỉm cười với bạn nữ.

Cô nàng đỏ mặt còn tợn hơn, khẽ mỉm cười đáp lại rồi trở về phòng.

Cùng lúc đó bài hát nhảm nhí trên loa cũng ngừng lại, thầy giáo lên loa yêu cầu các phòng phải xuống tập hợp tại sân trước trong vòng 10 phút nữa để chạy bộ buổi sáng.

Do hôm qua còn lạ phòng, hơn nữa giới trẻ thời nay làm gì có ai đi ngủ trước mười rưỡi tối, nên đám con gái thiếu ngủ phải vật lên vật xuống cố chấp nhắm mắt ngủ thêm 30 giây mới dậy được. Dậy rồi mới phát hiện, cái phòng vệ sinh quá nhỏ để cùng lúc 8 đứa chui vào đánh răng rửa mặt, Lâm và Diệp nhường các bạn làm trước, thành ra đến giờ tập trung rồi mà cả hai vẫn chưa đánh răng rửa mặt nên chỉ đành phơi chiếc khăn trắng khô queo trước cửa theo đúng quy định rồi xuống sân.

Buổi sáng chạy thể dục chưa phải mặc đồng phục nên cả đám cứ mặc qua loa xuống sân tập hợp, chỉ để lại một người ở trên phòng để trông đồ đạc và quét dọn. Lâm và Diệp về với tiểu đội của mình, đứng xếp hàng chỉ mất một lúc liền bắt đầu chạy ngay.

Đường chạy khá uốn lượn, vòng quanh qua các tòa nhà và lối đi trong sân trường chứ không phải là chạy quanh sân vận động nên chỉ mất một lúc các bạn chạy yếu hơn đã bị tụt lại, còn người chạy khỏe một chút thì vượt lên trên, quay đầu lại không thấy nhau đâu nữa. Sức Lâm không có nhiều, nhưng được cái chân dài, đi bộ thôi cũng đã ngang các bạn nữ 3 mét bẻ đôi cắm mặt chạy, vì vậy cô bỏ xa tiểu đội của mình lúc nào còn chẳng biết, Diệp ban đầu chạy cùng cũng mất hút chẳng thấy đâu, xung quanh toàn người lạ mặt.

Lâm vì muốn đợi các bạn nên bắt đầu chạy chậm lại, ngó nghiêng xung quanh, bắt đầu để ý thấy cùng đường chạy có một vài người mặc trang phục và giày thể thao chuẩn chỉnh, cơ thể rắn chắc, cao ráo khỏe khoắn, có vẻ như là sinh viên của trường Sư phạm Thể dục Thể thao đang luyện tập hàng ngày.

Đúng như lời ai đó nói, đám con trai trường Sư phạm Thể dục Thể thao ai nấy cũng cao to, cơ bắp lại còn rất săn chắc. Lâm mà vợt được một anh ở đây thì đứng cạnh cũng có thể xếp thành một bức tranh hài hòa...

Mắt liếc ngang dọc, đang săm soi bắp tay của các bạn nam thì Lâm chợt thấy đằng xa có một đứa con trai đi về phía ngược lại. Tên này có vóc dáng cao gầy, làn da trắng hơn đám con trai bình thường nhưng phần cơ bắp trên cánh tay và đùi lại rất khỏe khoắn cân đối. Lâm ưng cái dáng người này chết đi được, vội vã ngẩng đầu lên để đánh giá thêm về phần giao diện bên ngoài.

Chẳng ngờ... người kia chủ động bắt chuyện với cô trước: "Lâm à? Ông cũng học quân sự ở đây?"

Quanh đi quẩn lại chẳng hiểu sao người Lâm vừa thấy vẫn là cái tên chủ nhà nhà mình, cô vội vàng giả giọng nam để đáp lại: "Trùng hợp nhỉ. Tôi thì biết ông là Đại đội phó rồi, ngầu đấy."

"À, có gì đâu. Thành tích trong trường tốt nên phải lãnh trách nhiệm ấy mà." Hoàng đáp.

Lâm đứng nói chuyện với Hoàng mới được một câu mà sợ sệt đủ thứ. Cô quay đầu lại thấy đám con gái cùng lớp đã gần đuổi kịp nên nhanh nhanh chóng chóng kết thúc câu chuyện để tránh bị bại lộ: "Mà nói chuyện với ông sau, tôi đuổi theo mấy thằng bạn phía trước đã."

"Ừ, bye."

Một lúc sau đám con gái cũng đuổi kịp Lâm ở điểm đích và bắt đầu đi bộ quay trở lại. Lâm cố thả tốc độ chậm nhất có thể để tránh gặp lại Hoàng, thầm nghĩ phải có chiến thuật nào đó để không bị lộ thôi, chứ ngày nào cũng thế này thì tổn thọ quá.