Kiếm Bạn Trai Khó Khăn Quá

Chương 36: Thử xem




Dạo gần đây Hoàng khá trăn trở khi nhận ra mình và Lâm đang gần nhau đến thế nào. Và cậu tự hỏi nếu Lâm đồng ý về đề nghị của cậu, cả hai sẽ có thể làm những gì dưới cương vị hai người trong mối quan hệ hẹn hò.

Vấn đề là, cậu vẫn luôn tự nhận thấy mình có xu hướng tính dục giống phần lớn đàn ông trên thế giới này: Cậu thích con gái.

Nhưng cậu cũng thích Lâm.

Vì vậy cậu không biết phải xử lý những thứ ngoài phạm vi cảm xúc thế nào. Cậu đã không thể kìm chế được việc dùng mấy câu bông đùa để gián tiếp bày tỏ tình cảm với Lâm, và tới khi cậu dần chấp nhận những việc trong phạm vi cảm xúc, cậu tự hỏi không biết vượt ra ngoài ngoài phạm vi cảm xúc để tới được hành vi, thì cậu có chấp nhận được những hành vi của mình với con trai hay không?

Đây là chuyện đáng suy nghĩ.

Vậy nên Hoàng nghĩ rất lâu, phân vân giữa việc cho mối quan hệ phát triển bình thường với nền tảng tình bạn vững chắc để Lâm không vì ngại ngùng mà tránh né mình, hay là...

Thật khó cho Hoàng, khi mà cả hai ở cùng nhà, và lúc nào cũng gần nhau thế này. Lần nào thấy Lâm, Hoàng cũng chỉ muốn tới trêu đùa cậu ta, cảm thấy việc này giúp cậu giải toả stress hơn là uống rượu hay hút thuốc - những thứ mà trước kia cậu từng thử để khai thông đầu óc mỗi khi quá căng thẳng áp lực.

Sau đó, Lâm lao vào vòng tay cậu.

Sau đó, cậu đầu hàng.

Hoàng là người khá cổ hủ, có lẽ cậu sẽ kiêng dè nếu Lâm là con gái. Đột nhiên cậu nghĩ, thật may vì Lâm là con trai.

Hơi thở ngọt ngào hấp dẫn, mùi hương tự nhiên của da thịt, bờ vai nhẵn nhụi, xương quai xanh quyến rũ.

Bản năng thôi thúc Hoàng đẩy tấm domino đầu tiên.

Môi lưỡi của cậu đã khô khốc từ lúc được Lâm sấy tóc, cái cảm giác thiếu thốn khô nóng ấy cứ như đất đai đang chịu cảnh hạn hán, chỉ khác ở chỗ là cậu không cần nước - cậu cần một thứ khác, mơ hồ, chẳng biết phải diễn tả ra sao.

Và thì, môi của người trong lòng cậu thật mềm.

Cậu gần như bất động trên hai cánh môi ấy, tựa như đứng trước một cánh cổng đóng kín không dám bước vào. Có lẽ Hoàng nên dừng lại ở đây, khi mà mọi thứ chỉ mới đang ở mức lung lay chứ chưa đổ ngã.

Tay Lâm bám chặt vào áo cậu, run khẽ.

Có thứ gì đó vừa đổ gục.

Và thật khó để ngăn cản tấm domino thứ hai ngã xuống.

"Lâm ơi..."

"Ưm...?"

"Mở miệng ra nào."

Người trong lòng không đáp, nhưng đôi môi hé mở.

Từng tấc khô cằn trong miệng đều được thấm ướt bởi môi lưỡi mềm mại của người trong lòng. Ngay lúc này Hoàng nhận ra thứ mình muốn có hình dạng như thế nào, hương vị của nó ra sao. Tính từ miêu tả cậu muốn dành cho hương vị này là "ngọt", nhưng kẻ nghiện đồ ngọt như cậu chưa từng nếm qua thứ gì có vị ngọt với kiểu cách lạ lùng thế này.

Môi lưỡi trêu đùa nhau không dứt ra nổi, bàn tay Hoàng bắt đầu không chịu kém phần, muốn trở thành chiếc domino thứ ba nghiêng đổ. Tay ve vuốt phần eo, dù không được nhìn ngắm nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy nơi này thon nhỏ, độ cong hoàn mỹ, có khi còn nhỏ hơn của con gái, da dẻ thì nhẵn mịn. Cậu chưa từng nghĩ eo của một tên con trai lại quyến rũ đến mức này.

Nhưng Hoàng không được thưởng thức kiệt tác nghệ thuật này quá lâu, tay mới luồn vào trong vạt áo vài giây ngắn ngủi đã lập tức bị Lâm đẩy ra, kết thúc bữa ăn ngọt ngào của cậu một cách khá thô lỗ.

Cậu cho là vậy.

"Khoan đã!" Lâm nói, hơi thở vội vã, "Xin... xin lỗi. Cái này không được."

"Cái nào?" Cậu hỏi.

"Cái... tay."

"Tại sao?"

Rõ ràng Lâm cũng tỏ ra thích thú mà? Thậm chí còn khá nhiệt tình... - Hoàng cau mày, vừa nghĩ vừa nhớ lại.

"Thực ra tôi là..." Lâm ngập ngừng, suy nghĩ cực kì rối rắm.

Lâm chưa bao giờ trải qua điều gì gây hưng phấn đến vậy, và cô từng nghĩ mình sẽ cần kha khá thời gian để được khám phá những cảm xúc thế này.

Sau hai ví dụ kì lạ với Quân và Minh ở trung tâm quân sự, Lâm tưởng rằng bản thân đã được mở mang đôi chút về cái gọi là cảm xúc nhất thời lúc mới ban đầu, rằng không phải cứ ai thân mật và đối xử tốt với mình một chút là đủ để bản thân ảo tưởng rằng mình có tình cảm yêu đương với họ.

Nhưng Hoàng thì sao? Cậu ta ưu tú, và đối xử tốt với cô. Tuy điều này vẫn khiến Lâm không nhịn được có đôi chút ảo tưởng và mong chờ nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhớ rằng bản thân mình đang giả trai, nếu đáp lại tình cảm đó và gây một vài sự hiểu lầm không đáng có thì chẳng tốt chút nào.

Lâm muốn đề phòng, nhưng sự tử tế và gần gũi của Hoàng cũng như dáng vẻ ủ rũ và ánh mắt chăm chú của cậu ta liên tục khiến cô bị cuốn lấy. Lâm nghĩ rằng, cảm giác tội lỗi vì làm cậu ta bị thương và bản năng thương xót kẻ tội nghiệp chồng chất lên nhau là thứ khiến cô chiều chuộng cậu ta.

Nhưng để mọi chuyện tiến triển tới mức độ này thì Lâm cũng không ngờ tới.

Dường như bóng đêm là thứ giúp Lâm có đủ can đảm để tiếp nhận sự thân mật vượt quá giới hạn chịu đựng thông thường. Nếu lường trước được những điều này bằng hai con mắt, Lâm chắc chắn sẽ chạy trốn, bởi cô không thể chịu đựng được kích thích ở mức độ đáng cảnh báo đến vậy.

Bóng tối bao phủ toàn bộ tầm nhìn, tất cả những gì Lâm cảm nhận được chỉ là giọng nói trầm khàn quyến rũ, nhiệt độ nóng rực, hơi thở nam tính xa lạ và mùi hương tự nhiên trên da thịt người ấy.

Chóp mũi gần kề, hơi thở đôi bên quấn quít, nóng, và vội vã.

Lâm không ghét cậu ta.

Cũng không xuất hiện cảm giác bài xích.

Hiện tại trong người cô cũng không có cồn.

Khi biết môi mình vừa bị bao phủ lấy, Lâm coi đó là lần đầu tiên bản thân được trải nghiệm một nụ hôn, dù thậm chí cô còn chẳng nhìn thấy gì.

Sau đó Lâm nhận ra cái chạm môi vừa rồi chẳng đủ để gọi là hôn, khi mà cậu ta đưa lưỡi vào bên trong, ngang ngược khuấy đảo thế giới trong cô.

Cơn run nhẹ vì khoái cảm từ nụ hôn lan khắp toàn thân, Lâm đáp lại cậu ta mỗi lần cái lưỡi đói khát kia khiêu khích trắng trợn, cánh môi lần đầu bị người ta mân mê kĩ càng như muốn nếm thử đầy đủ hương vị. Bên ngoài lá vẫn xào xạc, cửa vẫn kẽo kẹt, mèo vẫn kêu, nhưng Lâm không nghe được. Lúc này cô chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của người nằm trên mình cùng tiếng môi lưỡi trơn trượt.

Cổ tay trái của Hoàng bị đau nên cậu chỉ dùng khuỷu tay để chống đỡ sức nặng cơ thể, tay còn lại vuốt nhẹ dọc cổ tay, kéo dần xuống phần eo.

Nơi nhạy cảm trên cơ thể bị động chạm, hồi chuông cảnh báo trong đầu cô lúc này mới chịu bật.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Lâm đã cởi áo bảo hộ chưa được giặt giũ của mình để tránh cảm giác khó chịu khi nằm ngủ, và thầm nghĩ đắp một cái chăn riêng lên người chắc cũng chẳng sợ bị phát hiện điều gì đâu. Ai mà ngờ cả hai lại quấn một chỗ thế này, vượt xa các tình huống cô có thể tưởng tượng ra.

Lâm rất muốn thẳng thắn thừa nhận mình là con gái, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Hoàng có hứng thú với cô khi cô là con trai, cô lo lắng về những gì mình phải đối mặt khi nói dối. Sau chuyện này thì Lâm nghĩ chắc chắn đường chỉ tay của mình có đoạn "trắc trở về chuyện tình cảm", vì nó nhất quyết nhằm cái lúc cô giả trai để cho cô nhiều cơ hội nhất.

Lâm hơi dốt trong chuyện tình cảm, và cô cũng không rõ mình có thực sự thích Hoàng hay không, hay chỉ là thích tất cả những ưu điểm ai-mà-chẳng-thích của cậu ta. Nếu là như thế, Lâm lại bắt đầu rơi vào vòng lặp tự hỏi "yêu đương là gì" không hồi kết.

Vì vậy, Lâm muốn thử một lần xem sao. Dù sao Hoàng cũng không nói rằng cậu ta là gay, tối qua vẫn nói thích mấy bạn nữ xinh đẹp đấy thôi? Lâm muốn thử tìm hiểu cảm giác thật sự của bản thân trước khi thử xem có phải Hoàng đang đùa cô hay không. Cũng bởi lời tỏ tình của cậu ta tới quá nhanh khiến cô cảm thấy chóng vánh, không chân thực.

Lâm đẩy Hoàng ra, nói: "Tôi cần thêm thời gian."

Hoàng nhỏ giọng hỏi, giọng vẫn chưa hết khàn: "Cậu ghét tôi à?"

Lâm dùng tay mình giữ lấy cổ tay phải của Hoàng - thứ vẫn đang đặt trên eo cô chưa chịu buông ra, để ngăn nó không di chuyển lên phía trên: "Không... không ghét. Có một số chuyện khó nói, nên tôi cần thêm thời gian."

"Cậu thấy tôi ép buộc cậu đúng không?" Vì bị ngăn trở giữa chừng nên Hoàng cảm thấy hơi giận dỗi.

"Không phải vậy."

Tay Hoàng vẫn đang giữ ở đường cong trên eo Lâm, như là không cam tâm.

Sau một lúc, Hoàng hỏi: "Vậy hôn thì được chứ?"

"... Chắc là... được... ừm..."

***

Sáng hôm sau, Bống gõ cửa tới gọi Hoàng dậy, kêu cả hai đi ăn sáng.

Hoàng nói vọng ra: "Anh không ăn đâu."

Bống dùng dằng nói: "Ông bà chủ ra ngoài từ sớm rồi, cậu đừng lo!"

"Anh không lo gì hết, anh ngủ tiếp đây, em đừng gọi nữa."

"Cậu chủ suốt ngày ngủ nướng." Bống hậm hực, sau đó cũng bỏ đi.

Lúc này Hoàng và Lâm mỗi người nằm một nơi, do tối qua cậu thấy cả hai cứ nằm cùng chỗ với nhau thì cậu sẽ không thể ngủ nổi, nên cuối cùng mới quyết định tách ra mà ngủ như vậy. Nhưng do Lâm sợ ma nên buổi đêm Lâm vẫn thò một bên chân sang chăn của Hoàng, gác bàn chân lên chân cậu để có cảm giác an tâm hơn.

Lâm cũng đã tỉnh do tiếng gọi của Bống, Hoàng thấy vậy hỏi: "Cậu muốn ngủ thêm không?"

Lâm ngại ngùng gật đầu, ánh mắt hơi lảng tránh Hoàng.

Đêm qua dù sau khi mắt quen với bóng tối, Lâm có thể lờ mờ thấy được gương mặt cậu ta, nhưng tới lúc nhìn rõ như lúc này Lâm mới biết mình dễ ngượng đến thế nào. Nếu tối qua cũng được nhìn rõ như vậy, có lẽ Lâm đã có động lực chạy ra vài mét. Cô tự nhủ chắc là do thiếu kinh nghiệm quá.

Gió quạt trần buổi sáng trong căn phòng mát mẻ tự nhiên này khiến Lâm hơi co người lại vì lạnh, Hoàng giúp Lâm kéo chăn lên che quá vai rồi nằm nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhưng người hay ngủ nướng như Hoàng nằm thêm 30 phút vẫn không ngủ được tiếp, dù Lâm đã chìm vào giấc ngủ một lúc. Cậu khẽ xuống giường đi đánh răng rửa mặt, tắm rửa rồi chạy tới phòng bếp lấy ba chiếc bánh bao xá xíu còn nóng hổi mang về hậu viện.

Trước hết cậu qua phòng ông nội, thấy ông đã mở cửa phòng sẵn, bên trong vọng ra tiếng ti vi đều đều.

Từ ngày bà mất, ông ở một mình một phòng, nhiều lúc yên tĩnh đến phát bực nên ông lúc nào cũng mở ti vi để cảm giác có tiếng người nói chuyện, nghe cho đỡ buồn. Lúc Hoàng vào phòng thấy ông đang nằm nghiêng trên giường, hai mắt lim dim chẳng biết đang ngủ hay thức.

Hoàng biết ông nội hay ăn sáng muộn nên lấy thêm một phần cho ông, nhưng gọi không thấy ông trả lời nên cậu lấy điều khiển tắt ti vi đi.

Vài giây sau ông tỉnh dậy hỏi: "Ơ đứa nào tắt ti vi của tao đấy?"

Hoàng nói với ông: "Đồ ăn sáng của ông này, cháu để trên bàn nhé ạ."

"Ơ Hoàng à? Dậy sớm thế? Sáng nay ba giờ sáng ông mày dậy đi chạy bộ thấy bên phòng mày vẫn sột soạt, thức muộn thế mà vẫn dậy được cơ à?" Ông nội ngạc nhiên nói.

Hoàng cười tươi rói: "Ông dậy sớm thế ạ?"

Ông nội bị Hoàng lảng câu hỏi đi mà cũng không hay biết: "Ờ thì chán quá đành đi ngủ sớm, ti vi nhiều kênh quá chẳng biết xem kênh nào, nên dạo này dậy sớm hơn bình thường."

"Vâng. Ông ăn sáng đi, hôm qua ông nói định đưa cháu đi xem cái gì mà."

Ông nội gật gù: "Ừ, định gọi mày dậy đấy, nhưng mà nghĩ mày hay ngủ nướng, tối qua lại thức muộn nên thôi. Mấy khi về nhà, ngủ kĩ tí cho sướng, ai biết được mày dậy sớm thế."

Hoàng gật gù thừa nhận: "Đúng là sớm thật."

"Thế chuẩn bị đi chưa?" Ông hỏi.

"Lát nữa cháu qua phòng ông nhé ạ. Cháu mang đồ ăn sáng về phòng đã."

"Ờ, đi đi."

Hoàng rời khỏi phòng của ông, mang theo hai chiếc bánh bao đẩy cửa thật khẽ để vào phòng. Cậu đặt bánh lên bàn, sau đó xoa xoa phần khuỷu tay trái vẫn đang nhức mỏi của mình, bước về phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Người trên giường vẫn đang ngủ say, Hoàng lấy tay gẩy gẩy phần tóc mái hơi dài đang che khuất đôi mắt nhắm nghiền kia, đột nhiên nghĩ mỏi tay như vậy cũng đáng.

Trong lúc ngủ Lâm thấy hơi lạnh, vô thức sấn tới nơi  đang toả ra nhiệt độ ấm áp.

Chân tay Lâm dài, lúc ngủ hay có thói quàng tay gác chân lên gấu bông, hôm qua cũng hơi khó vào giấc vì không có đồ để gác như ở nhà. Lâm rúc vào chỗ ấm áp nằm một lúc, quen chân quen tay sờ soạng tìm gấu, sau đó phát hiện tay mình bị ai đó bắt lấy, lơ mơ tỉnh giấc luôn.

"Dậy ăn sáng đi." Hoàng nói.

"Mấy giờ rồi?" Lâm hỏi.

"Chín giờ kém."

Lâm thầm tính mình vẫn chưa ngủ đủ tám tiếng, nhưng sang nhà bạn ngủ trương thây thế này thì cũng không hay, vậy nên cô cũng mơ màng ngồi dậy một lúc cho tỉnh.

Đỡ ngái ngủ một chút, cúi xuống thì thấy Hoàng vẫn đang cầm cổ tay mình.

"Đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng." Hoàng nói.

Lâm thấy ngượng, tự giác thu tay lại, xoay gười gấp chăn gối gọn gàng mới xuống giường.

Sau đó cô đi đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo rộng của Hoàng ra để mặc lại bộ đồ cũ. Khi bước ra khỏi phòng tắm Lâm thấy Hoàng đang ngồi ở bàn đợi cô.

"Bánh bao xá xíu này, vẫn còn ấm."

Lâm ngồi xuống đối diện, nhận lấy cái bánh bao, cảm ơn rồi nói: "Đúng là ở nhà mới hay được ăn sáng, sinh viên ở trọ chẳng mấy khi được ăn."

Hoàng cũng cắn bánh bao, gật đầu tán thành.

"Bánh bao này ngon nhỉ? Khác hẳn loại mua ở mấy quán gần trường."

Hoàng đang nhai dở, nhưng không đợi nuốt xong đã trả lời Lâm: "Bánh này mua gần nhà, người ta làm thủ công, không như bánh ở mấy cửa hàng nội thành toàn là nhập hàng sản xuất công nghiệp về bán."

"Ò, thảo nào ngon."

Cả hai ăn uống xong lập tức qua phòng ông nội.

Có vẻ ông đã chờ đợi được một lúc, vừa thấy bóng người đã tắt ti vi đóng cửa đi luôn.

Ông vừa đi vừa nói với Lâm: "Cái cậu này chắc mới tới nên bị muỗi đốt à? Ông ở đây quen rồi muỗi nó chẳng thèm đốt nữa, nhưng người lạ tới đây hay bị đốt lắm."