Kiếm Bạn Trai Khó Khăn Quá

Chương 32: Đêm khó ngủ




Dù không mấy hài lòng về phương án ngủ khác phòng, nhưng Bống vẫn hạnh phúc nghĩ: chiếc giường này cậu chủ hàng ngày nằm ngủ, chắc chắn còn lưu lại mùi hương.

Nghĩ đến chuyện này, Bống chưa đặt lưng đã thấy hai má hồng hồng.

Lúc Bống nằm xuống mới kinh hoảng nhận ra: Cái giường này không có mùi của Hoàng. Nó có mùi bụi một tháng.

***

Trước khi để Hoàng vào phòng, Lâm đã thu dọn một vài vật dụng linh tinh để tránh bị nghi ngờ giới tính.

Lâm không định đồng ý phương án ngủ chung đâu, nhưng rõ ràng cô là người tự đào hố chôn mình mở lời đề nghị cho Bống ở lại, hơn nữa về lý thuyết thì Lâm và Hoàng đều là con trai, ngủ cùng chẳng phải vấn đề gì đáng để cân nhắc.

Lúc đó Hoàng còn nói: Dù sao đây cũng không phải lần đầu nằm cùng.

Vì vậy, Lâm hết cách.

Hoàng mở cửa phòng Lâm lúc 10 giờ tối, mang theo laptop và một túi đựng thuốc thang. Cậu ta vừa thấy Lâm đã nói: "Cậu giúp tôi bôi thuốc cao được không? Tự bôi khó quá."

Tay Hoàng đã được tháo bột nhưng vẫn cần phải bôi thuốc cao, quấn băng vải và đeo một chiếc nẹp nhựa cố định cổ tay. Loại nẹp này có thể tháo lắp linh hoạt nhưng Lâm ít khi thấy Hoàng đeo nó nên nghĩ cậu ta sắp khỏi, vậy mà khi hỏi chuyện lại chẳng hiểu tay cậu ta đau nặng hơn từ bao giờ.

Cả hai ngồi trên giường, Hoàng xoè tay trái cho Lâm. Cô thầm nhủ rằng làm việc nghĩa thì không thể chùn bước nên lấy hết can đảm dùng một tay cầm lấy tay cậu ta, sau đó dùng tay còn lại giúp cậu ta thoa thuốc cao.

"Nếu thấy đau thì cứ nói nhé." Lâm nhắc trong lúc dùng ngón tay xoa đều thuốc lên tay Hoàng.

Khi thuốc cao phủ kín phần cổ tay, Lâm mới bắt đầu dùng lực nhấn thử đôi chỗ. Hoàng thấy vậy bật cười nói: "Cậu xoa nhẹ thế? Dùng nhiều lực hơn đi, xoa mạnh một chút, như thế thì thuốc cao mới thấm vào trong được."

Lâm gật đầu, thật thà làm theo.

Hoàng ngồi một bên ậm ừ: "Ừm... đúng rồi. Thích lắm, dễ chịu lắm..."

"Cậu giữ im lặng một chút để tôi tập trung được không..." Lâm toát mồ hôi hột nói.

Hoàng tỏ vẻ tội nghiệp: "Biết làm sao bây giờ. Lúc ở khu quân sự, nhờ mấy thằng bạn xoa hộ thấy tuyệt vọng lắm. Chỉ sợ nó làm mình phế luôn cái cổ tay. Còn tôi tự xoa chẳng có cảm giác gì hết."

"Hiểu rồi."

"Cậu xoa mới ra cảm giác. Á, đau, nhẹ thôi Lâm, tự nhiên bóp người ta đau thế..."

"Cậu đừng nói chuyện nữa, xin đấy." Lâm nuốt nước bọt cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, "Cần xoa bóp bao lâu nữa vậy?"

"Cái này tuỳ tâm thôi."

Mấy thứ như "tuỳ tâm" mới đáng sợ. Ít quá thì bị đánh giá, nhiều quá thì thiệt mình. Lâm đắn đo một lúc, thấy cậu ta ngoan ngoãn ngồi im, chỉ thi thoảng phát ra mấy âm thanh khe khẽ trong cổ họng nên cũng dễ tính tuỳ tâm cho cậu ta nhiều chút.

Bàn tay Lâm không nhỏ nhắn mềm mại giống các bạn nữ, cũng không quá thô ráp như con trai, nhưng khi đặt cùng một chỗ với tay của Hoàng vẫn dễ nhận thấy sự khác biệt rõ rệt. Bàn tay Hoàng lớn hơn tay cô rất nhiều, ngón tay thon dài đẹp đẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng, khớp xương rõ ràng, đường gân nam tính chạy dọc từ trên cổ tay xuống tới các ngón, trong lòng bàn tay có vết chai ở nhiều nơi, cảm giác chẳng giống kiểu cậu ấm "không biết làm gì" như lời Bống nói cho lắm. Nhưng dù vậy, trông bàn tay này vẫn rất đẹp, nhìn mà mê.

"Nhà tôi cũng thuộc loại hơi có điều kiện, cũng lâu đời đấy, nên bố mẹ cổ hủ và áp đặt lắm. Tôi tâm sự nhiều lần vẫn chẳng thoả thuận được gì, họ chẳng bao giờ hết bảo thủ, vì thế tôi bỏ nhà ra đi." Hoàng nói khi Lâm sờ tới các vết chai trên tay cậu.

"Nghe Bống nói cậu bỏ đi không mang theo gì cả... là thật đấy à?" Lâm hỏi.

"Ừ. Chẳng ai chịu thua ai, bố tôi nói muốn đi phải bỏ hết tất cả thuộc về họ lại, từ điện thoại, xe máy, tiền, cả bộ quần áo trên người nữa." Hoàng nhẹ giọng kể lại, "Lúc đó tôi cũng bướng, quyết phải tìm được bộ quần áo thằng bạn để quên ở nhà tôi từ lâu lắm rồi, mặc xong chạy ra đường. Mãi sau này mới nhận ra, cả người tôi từ trên xuống dưới chẳng có thứ gì mà không phải do bố mẹ ban cho cả. Gương mặt, dáng người, bộ não, thậm chí là cánh tay kiếm cơm này. Và cả cái tính bảo thủ cho mình là đúng cũng giống bố nốt."

Bóng lưng ảm đạm của Hoàng ngày ấy đột nhiên thoáng qua suy nghĩ Lâm, cô vội nói: "Xin lỗi cậu vì chuyện cái tay."

"Không sao đâu." Hoàng nói, "Lúc ấy tôi không nghe bố mẹ, lén điền nguyện vọng vào Kiến trúc, cũng không báo cho họ số điện thoại và địa chỉ mới. Giờ thì họ tìm được chỗ ở của tôi rồi, không biết họ đã chịu để tôi tự quyết định cuộc đời chưa nữa."

"Nếu vậy thì cậu nên thử nói chuyện lại với bố mẹ xem sao?"

"Chẳng biết có nên hay không. Thời gian qua bị cuộc sống không có bố mẹ chống lưng vật kha khá, thi thoảng cũng tự hỏi chẳng biết mình sai hay đúng."

"Cậu bỏ nhà đi để tự lập, tôi thì bị bố mẹ đuổi khỏi nhà để tự lập, cũng kì lạ thật nhỉ." Lâm hơi cười cười, ngẩng đầu nhìn Hoàng, "Chẳng biết sai hay đúng nữa."

Gương mặt Hoàng đã ở rất gần từ bao giờ, cậu ta nói: "Chí ít thì sau khi quen cậu, tôi thấy nó hơi đúng rồi."

"..." Còn Lâm thì, chí ít thì sau khi bố mẹ để Lâm tự lập, cô chuyển tới sống cùng một tên con trai để tiết kiệm tiền nhà, cô thấy nó hơi sai rồi...

Cô đẩy tay Hoàng ra, nói: "Tay cậu, xong rồi đấy."

"Cảm ơn nhé. Ngày nào cũng có người xoa bóp thế này thì tốt."

"Cậu bớt lòng vòng đi." Lâm thở dài, gần như đã bắt đầu quen với kiểu nói chuyện không đi thẳng vào trọng tâm của Hoàng.

Hoàng cười cười, thu tay lại, sau đó ánh mắt chợt dừng trên bàn học của Lâm: "Cái tranh trên bàn học kia, hình đó vẽ cậu à?"

Lâm quay đầu thấy mình đang để bức tranh Minh vẽ tặng trên bàn, chột dạ đáp: "À đúng rồi, Minh vẽ đấy. Cậu có cảnh báo tôi về Minh, nhưng mà cũng là công sức người ta vẽ, cần trân trọng. Mà cũng chưa được ai vẽ chân dung như thế bao giờ, vứt tiếc lắm."

Hoàng im lặng một lúc, sau đó nói: "Khi nào tay khỏi, tôi vẽ cho cậu một bức đẹp hơn."

"Tưởng cậu học ngành Kiến trúc? Vẽ cả chân dung hả?"

"Hồi đó chọn kiến trúc vì thấy ngành đó đòi điểm cao nhất, cũng nghĩ dễ kiếm việc nữa. Tôi vẽ chắc chắn đẹp hơn Minh." Hoàng tự tin nói, lấy bức tranh trên bàn xuống lật trái lật phải xem xét: "Chẳng thấy giống chỗ nào."

Lâm đoạt lấy bức tranh trong tay Hoàng, cất dưới tập vở cho khuất mắt cậu ta.

"Nếu cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, đêm nay tôi còn phải thức đợi đăng kí tín chỉ." Lâm nói.

"Vậy trùng hợp quá, trường tôi cũng mở đăng kí lúc 0 giờ nên mới mang laptop qua đây."

Hoàng nhích người lấy chiếc laptop trên bàn, có vẻ như định dùng trên giường. Lâm thấy ổ của mình bị người ta ngang nhiên chiếm đóng như vậy cũng không biết xử lý sao, vì ngày thường rõ ràng cô sẽ là người nằm ườn ra giường nghịch điện thoại, giờ Hoàng ngồi lù lù đấy, cô nên ngồi đâu?

Dường như Hoàng cũng chú ý điều này nên cậu ta ngồi dịch vào trong để chừa ra một khoảng trống, sau đó vỗ tay vào vị trí cậu ta vừa ngồi: "Cậu ngồi đây đi, tôi nhờ cậu một chút."

Này, giường tôi hay giường cậu thế hả...

Nghĩ vậy nhưng Lâm với tới ngồi xuống, cách ra một khoảng.

Hoàng làm một vài thao tác đăng nhập, sau đó chìa máy ra cho Lâm nói: "Cậu giúp tôi thu hoạch đi."

Thu hoạch?

Lâm nhìn màn hình, thấy Hoàng đang chơi trò chơi có giao diện như dành cho trẻ con mẫu giáo, nhân vật của cậu ta là một chàng thanh niên trẻ tuổi, trên tay cầm một chiếc cuốc đất.

Cô quay sang nhìn Hoàng, cậu ta nhìn lại, cười nói: "Cậu nói giúp tôi mà. Đau tay không chơi được game khó, chỉ chơi nông trại được thôi."

Lâm cũng không định từ chối, gật đầu "ừ" đồng ý rồi lấy một chiếc bàn gấp nhỏ ra để trên giường, đặt laptop lên. Hoàng ngồi cạnh hướng dẫn Lâm cách điều khiển, tiện thể còn chỉ cô cách chơi luôn.

Đây là trò chơi sinh tồn thế giới mở, người chơi tự chọn phong cách chơi, có thể chơi kiểu sinh tồn chiến đấu với quái vật kiếm tài nguyên hoặc chỉ đơn giản là xây nhà cửa làm ruộng nuôi gia súc và dạo chơi ngắm cảnh.

Xung quanh mảnh đất Lâm đang đứng ngoài khu vườn trồng đủ các loại cây như lúa, khoai tây, cà rốt, củ dền, bí ngô, dưa hấu và mấy cái trang trại nuôi bò, gà, lợn các kiểu thì còn có một ngôi nhà nhỏ nhỏ làm bằng gỗ sồi cực kì xinh xắn đang ở trên đồi phía xa, mặt tiền quay về phía biển.

Lâm bị tiền đình nên ít khi chơi game máy tính, lần đầu được tiếp xúc trò chơi kiểu này trái lại thấy khá hứng thú, không đợi Hoàng chỉ cũng lên tiếng hỏi liên tục: "Con con lợn trong game này lại hình vuông vậy? Sao bí ngô lại hình vuông? Dưa hấu hình vuông?"

Lâm nhìn mấy thứ ngộ nghĩnh mà không nhịn được cười.

Cô thu hoạch một lượt cả vườn nông sản, gieo hạt giống cây mới xuống đất, một phần lúa cho bò ăn, hạt thóc thì để cho gà, còn lợn thì ăn cà rốt, cuối cùng mang hết nông sản còn lại lên cất trong ngôi nhà trên đồi.

Do đồ hoạ và gameplay khá thú vị, Lâm cứ vậy ngồi chơi mà chẳng có chút gượng ép nào, không nhớ cả hai đã nói những gì, thậm chí còn không để ý Hoàng càng lúc càng ngồi gần hơn.

Hoàng ngồi lùi về phía sau Lâm từ lúc nào, ngó đầu nhìn màn hình qua một bên vai của Lâm, gần tới mức cái cằm hạ một chút là đặt lên vai cô, khe khẽ nói: "Tai cậu xinh quá."

Giọng nói mang theo hơi gió vờn khẽ trên tai khiến Lâm giật mình, vành tai đỏ cả lên.

May mắn thay, chuông báo thức của cô đột ngột kêu réo để cắt đứt tình trạng ngượng ngùng này. Cô rời khỏi vị trí, loay hoay tìm điện thoại để tắt chuông, hoảng hốt không hiểu vì sao thời gian nhanh quá, thoáng cái đã sắp qua ngày, tới giờ đăng kí tín chỉ rồi.

"Tôi phải tập trung đăng kí tín chỉ đây, web trường tôi sida lắm, không nhanh thì chỉ có nước thất học. À... ngày mai tôi giúp cậu thu hoạch tiếp được không?"

Lâm giả vờ quên mấy câu Hoàng vừa nói mà ra bàn ngồi, tự mở laptop của mình, để kệ cậu ta vẫn ngồi trên giường đăng kí tín chỉ.

"Ừ, được."

Không ngờ lần này Hoàng nói chuyện rất ngắn gọn, không đùa dai, cũng không nở cái nụ cười dụ dỗ như mọi khi.

Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi cảm thấy mất mát. Hình như cô không phản cảm với mấy câu têu đùa của cậu ta lắm, nếu cậu ta trêu tiếp thì cô vẫn đỡ được mà...

Nhìn màn hình trang web trường trắng xoá của mình, Lâm nghĩ đây hẳn là quá tải trong lời đồn. Cô bấm F5 vài lần để tải lại trang nhưng nó vẫn trắng tinh như thể trang web không tồn tại, dấu tròn loading thì xoay không ngừng nghỉ.

Đang lúc Lâm cảm thấy chán nản thì chợt nghe tiếng gõ cửa, giọng nói yếu ớt của Bống truyền vào từ bên ngoài: "Cậu chủ ngủ chưa ạ?"

Hoàng đáp: "Anh chưa."

Lâm thoáng nghe giọng cậu ta khàn hơn bình thường.

Bống dài giọng nói: "Từ bé đến giờ em chẳng ngủ bên ngoài bao giờ, hôm nay là lần đầu ngủ nơi không phải nhà, em thấy lạ lắm. Em không ngủ được, với lại em sợ ma..."

"Dù sao mai em cũng không bận gì, em cứ thức đi, sáng mai rồi ngủ. Chiều mai ngủ cũng không sao. Với lại ma không sợ em thì thôi, em sợ ma lúc nào?" Hoàng bình thản nói.

Bống nghe vậy xong không đáp, lẳng lặng cầm tay nắm cửa xoay nắm giật đủ kiểu gây ra mấy tiếng lạch cạch.

Lâm vốn sợ ma, nghĩ đến cảnh con bé lạ cửa lạ nhà ngủ một mình một phòng nơi xa lạ thì cũng thương đấy, nhưng mà nó vừa kéo nắm cửa bất chấp như thế ngược lại khiến Lâm tự nhiên thấy sợ hơn là thương.

"Cậu khoá trái cửa à?" Lâm hỏi.

Hoàng gật đầu đáp: "Ừ, biết nó kiểu gì cũng qua nên phải khoá lại."

Trả lời Lâm xong, Hoàng nói vọng ra cho Bống nghe thấy: "Em về đi, không có ích gì đâu."

"Em ghét cậu chủ."

Sau đó tiếng lạch cạch dừng hẳn.

Hoàng hắng giọng, sau đó tiếp tục việc đăng kí tín chỉ. Có vẻ như trong chuyện này thì Hoàng thao tác thuận lợi hơn nhiều, vừa so sánh thời khoá biểu trong kế hoạch của cậu ta vừa đăng kí vào vèo, còn màn hình bên Lâm thậm chí chẳng hiện cái gì để mà đăng kí nữa.

Trong khi rõ ràng Lâm thấy bình thường mấy chuyện hên xui này thì vận may của cô tốt lắm mà? Chẳng hiểu sao dạo này đen đủi bất thường.

Ngồi đợi chán quá, Lâm nhỏ giọng hỏi chuyện Hoàng: "Sao tôi thấy cậu phũ phàng với Bống thế? Tôi thấy nó đáng yêu mà, do nó lo lắng cho cậu thôi."

Hoàng không nhìn cô, trả lời: "Cậu không cần lo cho nó đâu. Nó giả vờ đấy, toàn diễn trò. Lớn rồi mà cứ bắt người ta phải đối xử với nó như trẻ con."

"Hả? Lớn là lớp mấy? Tôi thấy nó học cấp 2 là cùng..."

"Kém mình một tuổi thôi, học xong lớp 12 rồi. Nếu hồi nhỏ nó nói chuyện như vậy thì là bình thường, giờ thì không."

Lâm kinh ngạc: "Kém mình một tuổi hả? Không tính hành vi với lời nói thì bên ngoài trông cứ như học sinh cấp 2 ấy, khoảng lớp 7 lớp 8."

"Bống được bố mẹ tôi nhận nuôi từ khi còn nhỏ lắm, tuy ở trong nhà giống giúp việc, gọi bố mẹ tôi là ông bà chủ nhưng thực ra được cho ăn học như con cái trong nhà, lại còn xinh xắn đáng yêu, ngoan ngoãn chăm chỉ nên được lòng cả họ. Được chiều sinh hư."

"Cái gì... cả họ á?" Lâm tưởng mình nghe nhầm.

"À... ý là cả nhà. Mẹ tôi cũng quý nó, nói muốn sau này nhận nó làm con dâu, áp đặt tôi cả chuyện cưới xin nữa. Cũng là một trong những lý do tôi bỏ nhà đi."

Lâm ậm ừ: "Nhà nhiều tiền, vợ sắp cưới thì xinh xắn đáng yêu... cuộc sống của cậu áp lực thật đấy."

Hoàng hơi cười: "Thì áp lực thật mà. Chắc ông trời thấy tôi vất vả quá nên cho đăng kí tín chỉ nhanh quá này. Cậu xong chưa?"

Lâm nhìn màn hình, bấm F5 lần nữa: "Rõ ràng bình thường cuộc sống của tôi thuận lợi lắm, dạo này hơi... lạ."

"Chắc là trước cổng đăng kí tín chỉ thì chúng sinh bình đẳng cả thôi." Hoàng cất laptop và bàn gấp đi, sau đó nói với Lâm: "Vậy tôi đi ngủ trước nhé? Cậu hay nằm trong hay nằm ngoài?"

Lâm thích rộng rãi thoáng đãng nên đáp ngay: "Thích nằm bên ngoài hơn, không thích quay mặt vào tường."

"Được, vậy tôi nằm trong."

Cuối tháng Tám trời cũng không còn quá nóng, trên giường Lâm hiện đang trải một chiếc chiếu trúc và chỉ có một chiếc chăn mỏng mùa hè. Hoàng vừa nằm xuống liền nghĩ ngợi một chút rồi lấy chăn đắp lên người.

Lâm loay hoay thêm nửa tiếng nữa mới đăng kí xong tín chỉ, quay sang thấy Hoàng đang nằm nghiêng trong góc giường, nhắm mắt ngủ mất rồi.

Thường thì Hoàng khiến Lâm cảm thấy khá an tâm vì thái độ hợp tác bất thường của cậu ta trong những trường hợp thế này, chưa lần nào khiến cô cảm thấy khó xử quá khi ở riêng trong không khí mờ ám quá lâu.

Lâm tự an ủi mình không cần quan trọng hoá vấn đề quá, vì vậy sau khi đi rửa tay chân tắt đèn xong cũng ghé lưng nằm xuống phần giường bên ngoài.

Cô nằm xoay lưng về phía cậu ta.

Tuy đã thuyết phục bản thân đừng quá lo lắng, nhưng nghe tiếng thở của cậu ta giữa không gian tĩnh lặng thế này, quả thật Lâm vẫn không có cách nào bình tĩnh để mà ngủ nổi. Mà khi đã không ngủ được, cô cứ vậy lăn qua lăn lại trằn trọc cả đêm.

Rõ ràng tên này nói thích cô, sao lại ngủ dễ vậy? Còn cô thì mất ngủ, thật không công bằng huhu...