Khi Lâm tỉnh lại trong phòng y tế đã là gần một tiếng đồng hồ sau, quá thừa để không được vào phòng thi nữa. Tuy nhiên Lâm mới dậy nên cũng chưa nghĩ đến chuyện này ngay, chỉ liếc mắt nhìn sang người ngồi cạnh giường mình hiện tại, là Diệp, với vẻ mặt lo lắng, trên tay cầm bánh và sữa.
"Mày tỉnh rồi à? Ăn đi này, ăn nhanh lên bổ sung máu."
Lâm cầm bánh mì ruốc Kinh Đô và sữa Milo trên tay, thắc mắc: "Trong này có Fe à?"
"Không biết! Mình là sinh viên Ngôn ngữ Nhật mà, cuộc đời không liên quan gì đến Hoá học nữa, xin đừng hỏi. Ăn để tránh tụt huyết áp đấy mày."
"Ò." Lâm bóc bánh ra ăn.
"Ăn rồi nhớ trả tiền tao."
"Tao có phải người bóc bánh không trả tiền đâu?"
"Ừm. Bình thường tao cũng không tính toán với mày đâu nhưng mà tháng này tao hết tiền rồi."
"Tao có thấy mày chi tiêu gì nhiều đâu mà suốt ngày kêu hết tiền?"
"Tiết kiệm tiền làm đám cưới."
Lâm hóc bánh ặc ặc.
Diệp sợ Lâm tủi thân nên nói sang chuyện khác: "Thầy bảo là mày bị tụt huyết áp thôi. Hôm qua hiến máu về, rồi ăn ngủ không đầy đủ, chắc là sáng không ăn sáng nên vậy. Mấy hôm trước mày còn đến tháng mà phải không? Mất nhiều máu thế thì xỉu là đúng rồi."
Lâm thầm bổ sung rằng máu của mình còn chảy qua đường mũi nữa.
Vừa nhai bánh trong miệng, Lâm vừa cố nhớ lại tình cảnh lúc đó. Cô nhớ mang máng có người tới giúp cô tháo mũ tai bèo, cởi bớt cúc áo, day ấn nhân trung... nhưng Lâm không tài nào tỉnh táo lại nổi, lúc ấy mọi thứ trước mắt cứ quay đều quay đều quay đều. Thế là hình như có ai đó bế...
Khoan đã.
Bế?
Lâm giơ hai tay trước mắt thử mô phỏng lại.
Người ta để một tay như này, tay kia như này, không phải động tác khiêng lợn, không phải xách gà xách vịt, cũng không phải vác bao tải, mà là bế công chúa.
Bế công chúa?
Bế một đứa cao 1m77 nặng 69kg như mình á?
"Diệp, ai đưa tao tới đây thế?" Lâm vội hỏi.
"Ơ, tao không biết. Mày không biết à?"
"Tao ngất xỉu. Mày mong đợi gì ở một đứa ngất xỉu vậy..."
"Lúc đó mọi người vào phòng thi hết rồi, còn xếp theo danh sách tên, khác phòng nên không để ý ai với ai nữa. Mày cũng chẳng chung phòng thi với ai nên không ai biết mày biến mất luôn ấy." Diệp giải thích.
"Thế mày thi xong chưa? Sao lại ở đây?"
"Thi xong rồi, tao ra sớm. Có đứa cùng phòng thi cùng lớp Ngôn ngữ Nhật biết mày chơi với tao nên báo thầy, sau đó có thầy giáo qua phòng thi của tao nói qua việc có bạn Diệp Hoài Lâm bị ngất xỉu được đưa qua phòng y tế, đã tỉnh lại làm một cốc nước đường xong ngủ tiếp rồi, bảo tao thi xong thì mua bánh sữa qua cho mày ăn hồi sức."
Lâm nhớ mang máng đúng là mình có tỉnh dậy một lần rồi nằm ngủ tiếp thì phải, nhưng cô chỉ nhớ mình không làm gì khác ngoài uống nước đường. Cô bồn chồn nhìn quanh, thấy phòng y tế khá rộng mà chẳng có ai hết.
Ai lại bế công chúa một đứa dài gần hai mét như cô nhỉ?
Đúng lúc này Trà cũng bước vào phòng y tế, Trà nói là do thấy Diệp chạy hớt hải ngang qua phòng thi của Trà nên cô cũng xin nộp bài sớm rồi gọi điện cho Diệp xem có chuyện gì.
Ba đứa ngồi nói mấy chuyện linh tinh liên quan đến lí do làm sao mà Lâm ngất xỉu, lúc sau chị gái trực phòng y tá cũng trở lại, Lâm thấy vậy vội lên tiếng hỏi thăm về người đã đưa mình tới đây.
Chị gái ấy đáp: "Là một bạn nam, cao lắm. Cậu đấy có ngồi trông em một lúc, rồi bảo với chị đi mua ít đồ ăn cho em, nhưng mà từ khi cô bạn của em mang bánh sữa vào thì không thấy cậu đấy quay lại."
Nghĩ đến cảnh mình được một bạn trai bế công chúa trên tay, Lâm cảm thấy máu huyết toàn thân như đang chạy đua vòng quanh cơ thể.
Bị đầu độc bởi phim lãng mạn hường phấn sến rện chiếu ti vi, từ bé Lâm đã hằng ao ước mình sẽ được một chàng hoàng tử nào đó "bế công chúa" mình. "Bế công chúa" là một động từ. Sau khi biết hoàng tử là nhân vật hư cấu không có thật, Lâm vẫn muốn được bế công chúa (động từ), nhưng khổ nỗi lúc nào cô cũng cao to hơn đám bạn cùng lứa, con trai thằng nào thằng nấy thấp hơn cô một cái đầu thì lấy đâu ra người muốn bế cô chứ? Vả lại Lâm đã từng thử bế một bạn nữ nhỏ nhắn nặng hơn 40 cân một chút. Bế một cô gái nhẹ tênh trên tay mang đến xúc cảm khá kì lạ, tưởng như trong tay mình là một vật nhỏ đáng yêu yếu đuối cần được bảo vệ. Khi nghĩ vậy, Lâm vừa ao ước vừa thấy chuyện này hoang đường, cố gắng tỉnh táo nghĩ có lẽ sẽ chẳng xảy đến trên người cô được.
Chỉ tưởng tượng thôi mà tốc độ tuần hoàn máu đã chạy đứt phanh thế này, không biết nếu lúc ấy cô tỉnh táo thì có đứt mất dây thần kinh nào đấy luôn không?
Nhưng thực sự có người đã bế mình đấy! Bế từ tầng 5 giảng đường qua tận phòng y tế ở một tòa khác khi họ có hàng tá lựa chọn khác như khiêng, bê, vác, lôi, kéo... Người đó hẳn phải rất khỏe, cơ bắp cuồn cuộn, bụng 12 múi, cao to đen hôi.
Lâm thật sự thật sự muốn nhìn mặt người đó một lần.
Trà nghĩ về hệ tư tưởng Quân Đảng và chức danh Quân Đảng đảng chủ của mình, rồi nghĩ đến chuyện kì học quân sự sắp kết thúc, phải cho đám kia bao mình một bữa, không ngại trắng mắt nói điêu: "Ơ, vừa rồi thấy Quân đi qua, tay cậu ấy còn cầm túi đồ. Có khi là Quân ấy chứ."
Nghe Trà nói vậy, hình ảnh chàng trai cao to khỏe mạnh bế mình và hình ảnh của Quân cứ vậy vừa khít nhập làm một. Lâm lập tức tung chăn chạy ra ngoài cửa, nhưng không thấy ai cả.
Trà thấy vậy cũng hết cả hồn: "Có khi Quân thích phong cách người hùng thầm lặng nên mới đi trước. Sắp học quân sự xong rồi, mày thử hỏi cậu ấy xem, có khi lại có cơ hội."
Lâm lưỡng lự không biết có nên nhắn tin cho Quân hay không, sau đó đột nhiên điện thoại hiện thông báo tin nhắn của Quân rủ ngày mai đi chơi bóng rổ.
Bỏ qua mọi lỗ hổng về tâm lý nhân vật trong cốt truyện do Lâm tự tưởng tượng ra, Lâm cho rằng mình khá có duyên với Quân, nếu người ấy là cậu ta cũng không có gì là khó hiểu cả. Cô tự thuyết phục bản thân rằng, tới 99% là Quân rồi.
Bế công chúa đấy! Không uổng công Lâm nhường đồ ăn cho cậu ta!
Mà khoan đã, con Máu Đào cô đánh đổi bằng mấy trăm cc máu đâu?
***
Buổi chiều hôm đó thầy cô chấm bài xong lập tức thông báo danh sách các sinh viên phải thi lại.
Ở Malibu, thầy cô không ngại cho học sinh thi vào buổi tối. Lâm ngất xỉu không đi thi, phải thi lại là chuyện đương nhiên. Nhưng chẳng hiểu sao phòng thi lại của Lâm còn có cả Hoàng nữa.
Lúc này Hoàng lại đang đeo cặp kính Nobita phong ấn nhan sắc. Vừa thấy Lâm, cậu ta đứng im lặng nhìn cô một lúc mới lên tiếng chào: "Có duyên nhỉ."
Trước mặt Hoàng, Lâm vẫn luôn có một sự ngại ngùng khó hiểu, gật đầu chào hỏi qua loa: "Cũng có thật. Mà cậu cũng phải thi lại cơ à?"
Sau lớp kính mắt kia, Lâm vẫn có thể thấy được ánh mắt lộ rõ vẻ dò xét của cậu ta, nhìn cô từ trên xuống dưới. Lúc này Lâm chợt nhớ ra đám sinh viên học quân sự đều phải đeo thẻ ghi rõ tên tuổi giới tính khi đi học và đi thi, vì vậy cô vội nhìn xuống tấm thẻ của mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì thấy mặt thẻ đang quay vào trong.
"Không phải Đại đội phó, vẫn phải thi lại là chuyện đương nhiên." Hoàng nói.
"Vậy à? Thế mà tôi cứ nghĩ nếu cậu mà thi thì chắc chắn phải qua môn chứ. Trừ khi cậu bỏ thi."
Hoàng nghe vậy cũng không giải thích gì, chỉ trả lời chung chung: "Làm gì có ai cứ thi là qua."
Hai người mới trao đổi được vài ba câu đã phải vào vị trí ngồi và giữ im lặng trong giờ thi.
Tình cờ sao, Hoàng lại ngồi ở ngay bàn trên cô.
Lâm cứ vậy ngồi ngơ ngác ngắm phần khung vai rộng cực kì nam tính lúc xa lúc gần theo mỗi chuyển động của Hoàng. Cảm thấy mình kì cục quá, cô cố gắng dời mắt xuống một chút, thế mà lại lập tức được chiêm ngưỡng hai bên xương bả vai đẹp đẽ hơi gồ lên, không giấu nổi sau lớp quân phục xanh lè.
Hừm, chỗ nào cũng đẹp.
Tiếp theo Lâm hướng mắt xuống nhìn tờ đề thi vừa mới được phát.
Nhìn lạ quá.
"Khó quá vậy..." Lâm lẩm bẩm.
Cô chưa ôn môn này, hơn nữa đây còn là môn nặng lí thuyết nhất trong số các môn, không thể cứ đọc qua qua thấy hợp lý là khoanh được. Vả lại, cái tờ đề thi lại này khác hẳn tờ đề lúc thi đi, không có dấu vết được khoanh sẵn của các anh chị khoá trên...
Thôi thì dù sao cũng vào phòng thi rồi, với lại còn một lần thi lại nữa cơ mà.
Nghĩ vậy, Lâm bắt đầu nghiêm túc đọc đề thi để tự suy luận đáp án.
Thời gian qua được 30 phút, Lâm còn chưa làm xong nửa non đề thi đã thấy Hoàng gác bút, phần giấy chứa đáp án của cậu ta lòi ra dưới cánh tay, cứ vậy đập thẳng vào mắt Lâm.
Thầy cô giám thị lượt thi lại không quá khó tính, đề bài cũng không chia chẵn lẻ. Hoàng chìa đáp án về phía cô xong, ngón tay thon dài của cậu ta hướng về phía cô khẽ ngoắc vài cái, trông cực kì mời gọi.
Lâm không tán thành việc chép bài cho lắm, nhưng cô cũng khá ủng hộ truyền thống ơn đền nghĩa trả, có qua có lại. Cô tự thấy mình và Hoàng qua lại cũng nhiều, vậy nên cũng không ngại nhận ý tốt của cậu ta, không quan tâm cho lắm cái việc chép bài của một tên bị thi lại sẽ có kết quả thế nào.